Chương Đình Quân cười khẽ vì suy nghĩ trẻ con này của cô. Đào Tư Khả rõ ràng đã bắt được ý cười nhạt nhòa nơi khóe môi anh, cô nhìn chằm chằm vào mặt Chương Đình Quân: "Có phải anh Chương cảm thấy suy nghĩ của em có hơi ngây thơ không ạ?"
"Không phải." Anh lắc đầu, vẻ mặt chân thành, kỹ năng diễn xuất quá đỉnh, không một chút sơ hở.
Đào Tư Khả lại quan sát thật kỹ anh thêm một lúc, tạm thời cho rằng ý cười mà cô bắt được lúc nãy chỉ là do cô hoa mắt mà thôi.
Lúc này loa thông báo ở khu lấy thuốc vang lên, số 78 – Mai Vu Khanh. Giọng nữ trong loa thông báo cứng nhắc, hệt như thứ màu trắng lạnh lẽo trong bệnh viện. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn về ô cửa kính lấy thuốc, rồi lại quay lại nhìn người con gái, ra hiệu cho cô: "Anh đi lấy thuốc trước nhé?"
Đào Tư Khả gật gật đầu, nói: "Vâng."
Đại sảnh ồn ào, Chương Đình Quân vóc dáng cao lớn, bởi vì khí chất bao quanh người anh nên mặc dù lẫn trong đám đông thì trông anh vẫn vô cùng nổi bật. Đào Tư Khả đợi một lúc, Chương Đình Quân lấy thuốc xong, đi về phía cô.
Đào Tư Khả vặn nắp chai nước khoáng, nhưng vì lòng bàn tay đổ mồ hôi nên không vặn ra được, cô nhíu mày, hỏi người đàn ông ở bên cạnh: "Anh Chương, trong nhà anh cũng có người bị bệnh ạ?"
Chương Đình Quân gật đầu, giơ tay cầm lấy chai nước khoáng trong tay cô, anh mở nắp rồi đưa lại cho cô: "Người già trong nhà bị cảm lạnh."
"Cũng là cảm mạo phải không ạ?" Đào Tư Khả ngờ vực hỏi.
Anh cụp mắt nhìn cô, cười khẽ: "Có thể nói như vậy."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, cô uống một ngụm nước khoáng, sau đó đóng nắp chai lại: "Em phải đến phòng truyền nước, mẹ em đang ở đó."
"Được."
Chương Đình Quân quay về khu nội trú, bà Chương nằm trên giường, thấy anh đi vào thì bà hỏi: "Lấy được thuốc rồi à?"
"Cháu lấy được rồi." Chương Đình Quân đưa túi thuốc trong tay cho thím Lan, anh ngồi xuống ghế sô pha, giơ tay với lấy quả quýt đặt trong đĩa hoa quả, anh ngắt hai chiếc lá trên cuống quả quýt, sau đó ném vào trong thùng rác ở bên cạnh bàn uống nước.
Bà Chương nói: "Buổi tối về nhà ngủ một hôm?"
Chương Đình Quân tách miếng quýt trong tay, cười khẽ, anh nói: "Ngủ một hôm thì được, nhưng bà đừng suốt ngày giới thiệu cháu gái của hội chị em cho cháu nữa."
Bà Chương tức đến mức bật cười, nói: "Cháu tưởng bà muốn quản cháu lắm hả, đều do cháu không chịu ngoan ngoãn."
Chương Đình Quân tách quả quýt ra làm đôi, đưa cho bà nội một nửa, giọng điệu như dỗ trẻ con: "Bà ăn ít quýt đi, bồi bổ thêm vitamin."
Bà nội ăn quýt, cũng không còn cằn nhằn gì nữa, Chương Đình Quân đưa nửa còn lại cho thím Lan, anh lấy di động ra khỏi túi, mở sáng màn hình.
Đào Tư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa lăn trên ô cửa kính ướt đẫm. Cô thở hắt ra một hơi, một tầng sương mỏng lập tức bao phủ lên ô cửa, cô dùng ngón tay vẽ lên trên cửa kính một mặt cười.
Di động trong túi áo hoodie rung lên, Đào Tư Khả lấy ra xem, màn hình vẫn chưa tối hẳn thì từ Wechat nhảy ra một tin nhắn của Chương Đình Quân.
Đào Tư Khả nhấn vào, Chương Đình Quân: "Em về rồi à?"
Đào Tư Khả liếc nhìn Lâm Hải Thanh ở bên cạnh, bà dựa người vào cửa sổ, mắt nhắm nghiền, vốn không hề chú ý đến động tĩnh ở phía này. Đào Tư Khả gõ vào trong khung trò chuyện: Em đang trên xe.
Đào Tư Khả đợi một lúc mà vẫn không thấy Chương Đình Quân trả lời lại tin nhắn, cô nghĩ chắc có lẽ anh đang bận. Lâm Hải Thanh ở bên cạnh khẽ động đậy, bà mở mắt, nhìn sang Đào Tư Khả, khóe mắt có tia mỏi mệt: "Đến đâu rồi con?"
Đào Tư Khả bỏ di động lại vào trong túi áo, cô đang định lên tiếng thì tài xế ngồi ở ghế lái nhìn mẹ con họ qua gương chiếu hậu cười nói: "Còn khoảng mười phút nữa là tới nơi."
Lâm Hải Thanh lại hỏi: "Bố con gọi điện thoại cho con chưa?"
Đào Tư Khả cắn môi, lắc đầu, nói: "Chưa ạ."
Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt của Lâm Hải Thanh, hôm nay bà không trang điểm, khóe mắt nhìn thoáng qua còn thấy những nếp nhắn. Giờ phút này, Đào Tư Khả đột nhiên cực kỳ, cực kỳ ghét Đào Thành Văn, mặc dù cô cũng chẳng yêu Lâm Hải Thanh là bao.
Taxi dừng lại bên dưới khu chung cư, Lâm Hải Thanh trả tiền xong xuống xe. Suốt dọc đường đi hai mẹ con đều không nói lời nào, xung quanh là sự im lặng ngột ngạt, Đào Tư Khả không thích cảm giác này. Tận đến khi tới cửa nhà, Lâm Hải Thanh để lại một câu: "Đói thì lát con tự đặt đồ bên ngoài ăn nhé." Nói đoạn liền đi về phòng ngủ.
Hôm nay Đào Tư Khả không muốn ăn đồ ăn ngoài một mình, cô dựa người trên xô pha ở phòng khách, hai tay chống trên xô pha, ngước mặt nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình treo trên tường, ánh mắt có chút thất thần. Bức ảnh đó được chụp vào năm cô sáu tuổi, cô trong bức ảnh cắt tóc ngắn, mặc váy xòe trắng tinh, trên mặt là nụ cười tươi rói, Lâm Hải Thanh mặc váy hoa màu tím nhạt, khi ấy bà vẫn chưa nhuộm tóc, mái tóc vẫn màu đen, Đào Thành Văn mặc một chiếc áo polo trắng, trên mặt cũng mang theo nụ cười cực kỳ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là ông đang cười.
Đào Tư Khả không biết mình nhìn bao lâu, mãi đến khi di động đặt ở xô pha rung lên, Đào Tư Khả cúi đầu cầm lấy di động, Thẩm Tiểu Địch gửi cho cô một tấm ảnh của đồ ăn Nhật.
Thẩm Tiểu Địch: Dì mình đưa mình đi ăn đồ ăn ngon nè, hi hi.
Trong lòng Đào Tư Khả càng thêm khó chịu, cô nhất thời ấm đầu, gửi tin nhắn cho Chương Đình Quân: Anh có thể mời em ăn đồ Nhật không?
Sau khi gửi xong, Đào Tư Khả lập tức hối hận, cô đang định thu hồi thì một giây sau trong khung trò chuyện hiển thị đối phương đang soạn tin, Đào Tư Khả sụp đổ, quyết định không thu hồi nữa, hai tay cô cầm di động, muốn xem xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Chương Đình Quân: Được.
Đào Tư Khả mím môi: Anh không hỏi lý do sao?
Chương Đình Quân: Vừa khéo anh cũng chưa anh tối.
Nụ cười nơi khóe môi Đào Tư Khả dần dần trở nên rõ ràng, di động trong lòng bàn tay lại rung khẽ: Bây giờ em đang ở nhà?
Đào Tư Khả: Vâng.
Chương Đình Quân: Được, anh biết rồi.
Đào Tư Khả nằm bò trên xô pha, lúc Chương Đình Quân đến đón cô, Đào Tư Khả ngồi ở ghế lái phụ, kéo dây an toàn góc bên phải qua thắt lại, ngẫm nghĩ vẫn nên giải thích với Chương Đình Quân thì hơn, cô ngiêng đầu nhìn anh, ngữ khí nghe có vẻ rất đáng thương: "Hôm nay mẹ em không có tâm trạng nấu cơm, nói em tự gọi đồ ăn ngoài ăn, Tiểu Địch lại gửi ảnh đồ ăn Nhật cậu ấy ăn qua cho em, thế nên em mới nhắn tin cho anh như vậy."
Anh có vẻ không quá để tâm mà cười khẽ, nét mặt dịu dàng, hỏi: "Vậy bây giờ em muốn ăn gì? Vẫn ăn đồ Nhật?"
"Ăn thịt nướng đi ạ." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Được." Chương Đình Quân lái xe ra khỏi chung cư một cách thuần thục, Đào Tư Khả nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, cô lại cụp mắt xuống, nói: "Anh Chương, mối quan hệ giữa bố mẹ anh thế nào?"
Chương Đình Quân nhíu mày, như thể đang nghĩ lại, anh nói: "Bình thường, có điều họ rất bận, hồi còn nhỏ phần lớn thời gian anh đều không ở cùng với họ."
Đào Tư Khả ồ một tiếng, nói: "Vậy có nghĩa là lúc nhỏ anh cũng thảm lắm nhỉ."
Chương Đình Quân ăn không nói có, gật đầu: "Đúng là thảm lắm."
Đào Tư Khả phì cười, cô nói: "Tâm trạng của em vốn dĩ không tốt."
"Anh nhìn ra được." Chương Đình Quân nhìn cô.
"Nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi ạ." Cô nói, âm cuối còn hơi nâng cao, quả thực tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Chương Đình Quân mở nhạc, một giai điệu nhẹ nhàng chầm chậm phát ra, Đào Tư Khả cảm thấy hơi quen tai, cô nhíu mày, nhìn Chương Đình Quân: "Casablanca?"
"Đúng vậy." Chương Đình Quân nhướng mày với vẻ kinh ngạc, "Em biết bài hát này?"
"Vâng. Lần đầu tiên nghe cảm thấy giai điệu khá thoải mái, về sau phát hiện lời bài hát cũng rất..." Cô ngập ngừng, kiếm tìm từ ngữ miêu tả thích hợp nhất trong đầu, sau cùng cô nói, "Ừm, rất có cảm giác, cũng rất lãng mạn ạ."
Từ đầu đến cuối Đào Tư Khả đều không hỏi Chương Đình Quân đưa cô đến nơi nào ăn thịt nướng, thẳng đến khi anh cho xe dừng lại bên đường, sau đó nói với cô tới nơi rồi. Đào Tư Khả tháo dây an toàn, xuống xe: "Đây là đâu ạ?"
"Đưa em đi ăn thịt nướng." Anh nói.
Đào Tư Khả nhìn ngắm xung quanh, cô đi theo anh rẽ trái, đi vào trong con ngõ dài hẹp, tường trắng ngói đen, có chút hương vị của thủy trấn Giang Nam, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa hẹp nhỏ, dưới cửa rủ một tấm rèm màu xanh đậm, Đào Tư Khả dừng lại bước chân, Chương Đình Quân quay đầu nhìn cô, nói: "Sao thế?"
"Đây không giống quán thịt nướng." Cô ngẩng đầu nhìn tấm rèm trước mắt, mím môi nói.
Anh cười: "Tư Khả, đây thật sự là quán thịt nướng, có điều không kinh doanh với bên ngoài."
Chương Đình Quân giơ tay vén rèm cửa lên, như thể nhìn ra được tâm tư của cô, anh cười khẽ, ngữ khí chân thành: "Tin anh, chí ít anh cũng sẽ không bán em đi."
Đào Tư Khả bị anh nhìn thấu thì vành tai bắt đầu ửng đỏ, cô đằng hắng giọng, giọng điệu hơi chột dạ: "Em đâu có nghĩ như vậy chứ."
"Ồ, vậy là anh hiểu lầm rồi." Anh cười trêu cô.
~Hết chương 15~