Nỗi Nhớ Trong Mưa

Chương 10: Dỗ trẻ con




Khi nói lời này, Chương Đình Quân mang theo vài phần trêu đùa, nhưng cô gái ở trước mặt hình như lại coi là thật, vẻ mặt cô lộ ra tia bối rối giống như học sinh không tập trung nghe giảng trong giờ học bị bắt tại trận vậy. Chương Đình Quân cười nói: "Tư Khả, anh nói đùa thôi."

Dứt lời, cô gái ở trước mặt lập tức thở phào, nét mặt cũng có chiều hướng thả lỏng hơn, Chương Đình Quân lại cười, anh nói: "Sao em dễ lừa vậy?"

Đào Tư Khả phản bác: "Diễn xuất của anh quá tốt, em không phân biệt được."

"Là lỗi của anh." Anh mỉm cười, một dáng vẻ rất dễ nói chuyện.

Đào Tư Khả tò mò hỏi: "Anh Chương, anh tới đây làm gì thế?"

"Có một bữa tiệc." Anh nói qua loa đại khái.

"Tư Khả." Một thanh âm cao vút bất ngờ vang lên.

Đào Tư Khả ngẩng đầu, Lâm Hải Thanh đang gọi cô, ánh mắt quan sát Chương Đình Quân. Đào Tư Khả đứng dậy khỏi sô pha, nói: "Anh Chương, em đi trước nhé."

Chương Đình Quân gật đầu.

Đào Tư Khả đi tới bên cạnh Lâm Hải Thanh, Lâm Hải Thanh lại liếc nhìn Chương Đình Quân, sau đó bà thu lại ánh mắt, ngữ khí không tốt: "Người đó là ai vậy?'

"Anh ấy là học sinh của ông nội ạ, ngày con từ ngoại ô quay về là ông nội bảo anh ấy đưa con về." Đào Tư Khả giải thích.

Nghe vậy, Lâm Hải Thanh cũng không nói thêm gì nhiều nữa.

Tiệc đầy năm kết thúc, khi Đào Tư Khả và Lâm Hải Thanh đi thang máy xuống dưới tầng thì lại đụng phải Chương Đình Quân. Anh đứng trong thang máy, cầm di động nghe điện thoại, trong không gian rộng lớn chỉ có một mình anh.

Đào Tư Khả đi theo sau Lâm Hải Thanh vào trong, cửa thang máy chầm chậm khép lại. Trong thời gian chưa đầy một phút này, Chương Đình Quân căn bản chẳng nói gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói, thỉnh thoảng anh mới phụ họa vài câu, nét mặt lộ rõ vẻ lấy lệ.

Tường thang máy giống như tấm gương ba mặt có thể nhìn thấy người, Chương Đình Quân thờ ơ nghe đầu bên kia nói chuyện, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào bên cạnh bức tường nơi anh tựa vai vào, thang máy màu đồng phản chiếu toàn bộ người Đào Tư Khả. Cô cúi đầu, ngón tay không ngừng phe phẩy chiếc nơ bướm thắt bằng sợi dây tròn ở trước ngực, tông màu đồng ấm áp, như thể cô đang đứng trong tầm tay của anh vậy.

Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, ba người bọn họ bước ra ngoài.

Lâm Hải Thanh lên xe, bởi vì vị trí đỗ xe có tính thách thức cao, nên khi lùi xe khó vô cùng. Lâm Hải Thanh tính khí nóng nảy, thử mấy lần mà vẫn không lái được xe ra ngoài thì bà thở dài thườn thượt, Đào Tư Khả nói: "Mẹ ơi, hay là tìm người tới giúp chúng ta lùi xe đi ạ?"

Lâm Hải Thanh đồng ý với lời đề nghị này, Đào Tư Khả đẩy cửa ghế lái phụ ra xuống xe.

Bên này, Chương Đình Quân vừa mới ngồi vào ghế lái, sau khi ngắt cuộc gọi của Lương Thu Phảng thì bỏ di động lên trên bệ để đồ ở chính giữa. Anh rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, cửa sổ bên kia ghế lái phụ phản chiếu một hình bóng mờ ảo đang chuyển động.

Đào Tư Khả đang định giơ tay gõ cửa thì cửa sổ lại chầm chậm hạ xuống như thể có thần giao cách cảm, bàn tay cuộn tròn của Đào Tư Khả cứ thế dừng lại giữa không trung. Chương Đình Quân bỏ điếu thuốc xuống, nhướng mày, nói: "Tư Khả, có chuyện gì sao?"

Đào Tư Khả thu tay lại, mím môi, nói: "Mẹ em không lùi xe được. Anh Chương, anh có thể giúp em một chút không ạ?"

Chương Đình Quân nhìn cô cười, gật đầu, anh mở cửa xuống xe.

Lâm Hải Thanh thấy con gái đưa một người đàn ông trẻ tuổi quay lại, bà nói chuyện mấy câu, cuối cùng nói: "Làm phiền cậu."

"Khách sáo rồi." Chương Đình Quân cười khẽ, nhận lấy chìa khóa xe Lâm Hải Thanh đưa cho.

Đào Tư Khả và Lâm Hải Thanh không lên xe mà đứng ở bên ngoài chờ đợi. Chương Đình Quân ngồi vào ghế lái, anh hạ cửa sổ xe xuống một chút, nhìn kính chiếu hậu, chưa tới một phút đã thuận lợi cho xe lùi ra ngoài.

Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ liền nhìn thấy trên ghế có đặt một viên kẹo socola được gói bằng giấy bạc màu xanh lam. Cô thản nhiên cầm lấy viên kẹo socola đó, mép giấy bạc chạm vào lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa. Đào Tư Khả dựa ra sau ghế, rút di động ra nhắn tin cho anh.

Đào Tư Khả: Sao lại cho em cái này?

Chương Đình Quân: Dỗ trẻ con.

Chương Đình Quân: Một bé gái bốn tuổi nhét vào tay anh một viên kẹo socola, anh không thích ăn ngọt, có lẽ em sẽ thích?

Đào Tư Khả cúi đầu nhìn viên kẹo socola trong tay, khóe môi bất giác cong lên.

Lâm Hải Thanh và Đào Tư Khả về đến nhà, Lâm Hải Thanh mở cửa, phòng khách sáng trưng, Lâm Hải Thanh quay đầu hỏi Đào Tư Khả: "Lúc đi con không tắt đèn à?"

Đào Tư Khả ngẫm nghĩ một lúc, nhíu mày nói: "Con tắt rồi mà."

Dứt lời, Đào Thành Văn đi từ phòng ngủ ra ngoài, Lâm Hải Thanh thấy vậy thì nói một cách kỳ quái: "Hôm nay là ngày gì mà bố con lại chịu về nhà thế?"

Lời này của bà đương nhiên là nói cho Đào Thành Văn nghe, Đào Thành Văn nhăn mặt, trong tay cầm một chiếc cà vạt: "Tôi về nhà không phải để cãi nhau với bà."

"Tôi cũng chẳng muốn cãi nhau với ông." Lâm Hải Thanh tức tối, đập mạnh chìa khóa lên trên tủ giày.

Đào Thành Văn nhìn sang Đào Tư Khả, nói: "Tư Khả à, bố đi công tác có mua quà cho con, để ở trong phòng con đấy."

Đào Tư Khả mỉm cười: "Con cảm ơn bố."

Đào Tư Khả về phòng, cô đóng cửa lại rồi ngồi xuống cuối giường, hai tay vòng ra sau chống lên trên chăn bông, trong lòng đang đếm ngược, khi đếm đến mười, một âm thanh chói tai của cốc thủy tinh bị ném xuống đất vang lên, ngay sau đó là giọng nói điên cuồng của Lâm Hải Thanh: "Ông có con riêng ở bên ngoài thì đừng có quay về đây, dọn hết đồ đạc của ông tới chỗ con tiện nhân kia đi, ông coi cái nhà này là cái gì, khách sạn sao? Bây giờ lại tỏ vẻ là người bố tốt, quà đi công tác? Ông không cảm thấy nực cười à?"

Đào Tư Khả mang di động đi sạc pin, sau đó bóc viên kẹo socola được gói trong giấy bạc màu xanh lam ra bỏ vào miệng, socola vừa ngậm vào trong miệng là liền tan ra ngay.

Đúng lúc này màn hình di động sáng lên, Chương Đình Quân gửi tin nhắn đến: Mùi vị của socola thế nào?

Đào Tư Khả: Ngọt lắm ạ.

Đào Tư Khả: Em quên không nói với anh, em cũng là một người không thích ăn ngọt.

Chương Đình Quân: Được, anh biết rồi.

Cuộc cãi vã bên ngoài đột ngột dừng lại ngay sau khi một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên. Đào Tư Khả quay đầu, liếc nhìn túi quà trên bàn học, thở dài một hơi, cô nằm ngửa ra giường.

Ngày hôm sau, Đào Tư Khả đến trường học, khi cô vừa mới ngồi xuống chỗ thì Tiêu Gia Gia đã nói với một vẻ thần bí: "Tư Khả, mình nghi ngờ anh mình yêu đương rồi!"

Đào Tư Khả cắn ống hút, "Hả" một tiếng, chột dạ hỏi: "Anh cậu yêu đương với ai?"

"Phùng Nghiên!" Tiêu Gia Gia bĩu môi, hai tay chống cằm, khó chịu nói, "Mình không muốn Phùng Nghiên làm chị dâu mình đâu!"

Đào Tư Khả: "Gia Gia à, cậu suy nghĩ hơi xa rồi thì phải?"

"Phải lo trước tính sau chứ." Tiêu Gia Gia nói.

"Tại sao cậu lại nghi ngờ anh ấy?" Đào Tư Khả ngập ngừng, "Anh ấy và Phùng Nghiên yêu nhau à?"

"Cuối tuần vừa rồi hai người họ đã đi trượt băng với nhau." Tiêu Gia Gia nói chắc nịch, "Mình nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Lý Hạo có cả Phùng Nghiên."

Giờ ra chơi, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch tới siêu thị nhỏ trong trường mua nước uống, Đào Tư Khả vén tấm rèm cửa ngăn cách bằng nhựa lên, Tiêu Tư Bạch và Lý Hạo đứng ở trước quầy, đang nói cười trêu đùa với anh thu ngân.

Đào Tư Khả mắt nhìn thẳng, dứt khoát đi ngang qua luôn Tiêu Tư Bạch. Thẩm Tiểu Địch khoác tay Đào Tư Khả, nhìn sắc mặt cô rồi nói: "Sao cậu không để ý đến anh Tiêu vậy?"

Đào Tư Khả mở tủ đông lạnh, lấy ra một chai nước cốt dừa, cô nói: "Mình không nói chuyện với tên lừa đảo."

Thẩm Tiểu Địch khó hiểu: "Anh ấy lừa cậu cái gì?"

"Không muốn nói." Đào Tư Khả bực bội.

Hai người mỗi người cầm một chai nước uống tới quầy thanh toán, Tiêu Tư Bạch dựa người vào quầy, cụp mắt nhìn Đào Tư Khả. Đào Tư Khả vẻ mặt bình tĩnh, cầm hai chai nước hỏi anh thu ngân: "Bao nhiêu tiền vậy ạ?"

"Mười tệ."

Đào Tư Khả đang định lấy di động thì Tiêu Tư Bạch đã giơ di động ra trước: "Quét của em đi."

"Không cần." Ngữ khí của Đào Tư Khả cứng rắn.

Anh thu ngân hết nhìn Đào Tư Khả lại nhìn Tiêu Tư Bạch, vẻ mặt khó xử, hỏi: "Quét của ai?"

Tiêu Tư Bạch nhìn Đào Tư Khả, nói: "Của em."

Thẩm Tiểu Địch vội lên tiếng: "Anh Tiêu, cảm ơn anh nhé."

Thẩm Tiểu Địch lôi Đào Tư Khả ra khỏi siêu thị, sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Sắc mặt đó của anh Tiêu đúng là dọa chết người."

Trong siêu thị, cùi chỏ của Lý Hạo đụng vào cánh tay Tiêu Tư Bạch, bộ dạng hóng hớt: "Cậu chọc giận em Đào rồi à?"

Tiêu Tư Bạch cúi đầu, bỏ di động lại vào trong túi, anh chau mày, cũng đang nghĩ xem rốt cuộc mình đã chọc giận Tư Khả chỗ nào? Anh hỏi Lý Hạo: "Cậu có phương thức liên lạc của Thẩm Tiểu Địch không?"

"Sao mình có cho được? Cậu cũng biết tính của Trịnh Cốt Cốt mà, trong di động của mình mà có phương thức liên lạc của cô gái khác, thì cô ấy lại chả..." Lý Hạo làm một động tác cứa cổ.

Tiêu Tư Bạch phì cười, nói: "Đúng là hết thuốc chữa!"

~Hết chương 10~