Nơi Ngã Rẽ Thời Gian

Chương 39




Edit by Kimin



Sau khi Tom Riddle rời đi, tin tức cũng liền biến mất, không có báo cáo nào từ Bộ Pháp thuật về sự trở lại của Chúa tể Hắc ám, sự bình yên này6 có phần khó tin. Tom và chủ hồn đều như hoàn toàn biến mất nhưng cả Harry và Draco đều biết rằng đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão, bị đè nén càng lâu thì cuối cùng khi bùng lên càng đáng sợ.



Họ không giấu giếm tin tức về sự hồi sinh của Chúa tể Hắc ám với Lucius. Vào thời gian này, càng biết nhiều thông tin thì càng an toàn. Draco đã đến phòng làm việc và nói chuyện với cha mình rất lâu, dù sao thì trong công việc của gia đình, người trưởng thành về mặt tâm lý và có nhiều kinh nghiệm như hắn cũng đã có quyền lên tiếng đáng kể.



Lucius đã đàm phán kế hoạch hợp tác với một số quý tộc phía trung lập. Đối với Chúa tể Hắc ám - người không biết liệu mình có thể tiếp tục giữ được sự tỉnh táo hay không, Draco tin rằng, đối với những quý tộc đó,lợi ích mới là lựa chọn quan trọng và là sợi dây gắn kết bền chặt nhất.



Nhưng rồi khi hắn nhớ đến lời nói của cha mình - "Rồng nhỏ, ta biết con đã rất chăm chỉ ở trường, nếu không có giúp đỡ của con, lần hợp tác này đã không dễ dàng đạt được. Nhưng lần này con quá liều lĩnh, hồi sinh Chúa tể Hắc ám, một quyết định liều lĩnh của nhà Gryffindor, không phải lựa chọn khôn ngoan của Slytherin.Con hãy nói với Potter nếu tên nhóc đó không thể trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, ta sẽ liền cho con cưới đứa con nhà Greengrass. "Thiếu niên tóc bạch kim đột nhiên cảm thấy hơi ủ rũ, ngay cả khi hắn lớn hơn vài tuổi, hắn vẫn không quen việc chống lại quyết định của cha mình.



Nhưng——



Sau khi nói chuyện với Lucius, Draco trở lại với một đám mây đen trên đầu. "Harry, cha nói rằng vì Chúa tể Hắc ám vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, em tốt hơn nên làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật..."



"Em hiểu rồi, mặc dù Tom đã hứa sẽ không gây rắc rối, nhưng vẫn còn những tên tử thần thực tử trung thành— "



" Cha anh muốn anh kết hôn với quý bà Greengrass— "



" Anh nói gì cơ? Tiểu thư Greengrass?Draco?! "



Draco, người đang định chọc tức em người yêu của mình, nhanh chóng giải quyết ổn thỏa, hôm nay là một ngày quan trọng.





"Harry, đó là ý của cha.Anh đã từ chối. Hơn nữa, việc chúng ta trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp thuật không phải là không thể."



Harry hơi cụt hứng, cậu thực sự có bị kích thích một chút.Tính cách của Draco không phải là cậu không biết,hắn luôn luôn thích trêu đùa cậu một chút,xem cậu ghen, xem cậu tức giận, chết tiệt, cậu mỗi lần đều sẽ bị mắc mưu, thật sự khiến cậu sinh khí.



"Harry, Malfoy từng là Tử thần Thực tử, và cuối cùng thì không thể đứng trên đỉnh quyền lực được. Thực ra, anh cũng biết rằng cha anh không thích hợp với việc này. Ông ấy thích và ghét quá rõ ràng. Chính cha cũng tự nhận ra điều đó.Vì vậy, tất cả phụ thuộc vào em. "



" Nhưng mà.., Draco, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật thường là nhân tài ở độ tuổi bốn mươi và đủ tư cách để trở thành— "Harry nghĩ đến điều này,mặt lập tức tái xanh.



"Cha sẽ không hà khắc như vậy. Anh nghĩ chừng nào linh hồn chính biến mất và chúng ta có một thế lực đủ mạnh để cùng



Sư tử con, trời sinh hạnh phúc, ngay lập tức chấp nhận bối cảnh này và trở nên hào hứng.



Một nụ cười thoáng qua mắt Draco. Sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, anh ghé vào tai Harry đầy bí ẩn, "Thân ái, em có nhớ hôm nay là ngày gì không?"



"Có phải là ngày chúng ta đi học lại không? Nhưng vẫn còn 10 ngày cho đến vòng thi thứ hai, ý anh là- "Harry ngạc nhiên khi thấy Draco lôi ra hai mảnh giấy hình chữ nhật,"Em muốn đi,em muốn đii! "



Harry Không ngờ rằng Draco sẽ có được vé vào sân chơi Muggle, rõ ràng là Draco cực kỳ ghét Muggle cơ mà, nhưng lần này anh ấy rất... có sáng tạo. Khi còn nhỏ, chú và dì của cậu rất yêu quý Dudley nên thường xuyên đưa anh ta đến công viên giải trí, mỗi lần anh ta về lại nói chuyện sôi nổi về những chiếc tàu lượn siêu tốc, những ngôi nhà ma ám và những chiếc đu quay khiến Harry luôn có một mong ước nho nhỏ.Trong thâm tâm, cậu luôn muốn được đến sân chơi một lần cùng với những người mà cậu yêu quý. Nhưng kiếp trước, Sirius đã không thể xuất hiện trước công chúng, sau đó chết trong trận chiến của Bộ Pháp thuật,cùng với chiến tranh ngày càng căng thẳng, điều ước của Harry chưa bao giờ được thực hiện.



Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tấm vé trong tay Draco, Harry đã phấn khích đến mức hét lên, tuy rằng lần này Sirius vẫn không có ở đây nhưng chẳng phải thời gian còn dài sao.




Thúc giục bạn trai nhanh chóng mặc quần áo, họ lên kế hoạch dạo chơi trên con đường Muggle.



Draco, người lần đầu tiên đi xe buýt Muggle nhưng lại hoàn toàn không có vẻ gì là mới lại. Từ việc chọn điểm dừng cho đến lên xe và mua vé, đó là một quá trình suôn sẻ, khiến Harry, người muốn xem một trò đùa nho nhỏ lập tức ngây người. Draco trong nội tâm chế nhạo, Harry hẳn là không biết vì để khôi phục kinh tế, hắn không biết đã ra vào thế giới Muggle bao nhiêu lần.



Khi hai người họ đến sân chơi, trong sân đã nườm nượp toàn người là người. Harry hào hứng nắm tay Draco và chạy qua chạy lại ngắm nghía các trò chơi khác nhau, trong lòng càng ngày càng thấy hạnh phúc như đang nở hoa.



Trên đu quay, Harry cười không chút ngại ngùng; trên tàu lượn, cậu hét lên và bám vào cổ Draco, Merlin, cậu vẫn thích chổi hơn. Hầu hết những hành khách khác đều là các cặp đôi, nhìn thấy sự tương tác giữa hai cậu chàng đẹp trai, họ đều lộ ra nụ cười ái muội, có một chàng trai tóc vàng cũng ôm bạn gái của mình và huýt sáo với họ, Harry trực tiếp vùi đầu vào ngực của Draco.



Draco nhìn cậu với vẻ 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều, nhìn Harry, người ngày thường luôn mang dáng vẻ ổn định và khí chất đầy hào quang, bỗng trở nên trẻ con, vuốt nhẹ cái bình nhỏ trong túi áo, nhếch môi mỉm cười. Đây là một ngày tốt lành, phải không?



Một ngày của tháng Hai vẫn còn tương đối ngắn và trời thì sớm tối. Một vài ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời như sa tanh, sân chơi huyên náo vẫn chưa hề im lặng.Trong sân,những chiếc đèn lồng hình trái tim được treo lên, không khí ấm áp thu hút nhiều cặp đôi dừng chân.



Draco ôm chặt Harry, người đang ngồi bên cạnh hắn, siết chặt vòng tay và cất giọng khàn khàn, "Tôi luôn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ,và khi tôi thức dậy.. em sẽ lại một lần nữa biến mất,Harry... "




Chàng trai tóc đen dựa cái đầu có phần lộn xộn của mình vào ngực của chàng trai tóc bạch kim,ở vị trí này cậu có thể nghe rõ ràng nhịp tim của người yêu.



"Nếu em sống, tôi sẽ sống, nếu,có một ngày nào đó tôi rời đi..." hắn ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tiểu tâm can của mình



"Cũng chỉ là khi em đi rồi..."




Harry tự nhủ trong lòng, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.



Cậu không bao giờ biết rằng người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ mà cậu yêu cũng có một mặt đầy cảm xúc và yếu đuối như vậy, lo lắng về một ngày cậu biến mất, và sợ rằng khi tỉnh dậy đây sẽ vẫn chỉ là một giấc mơ ngọt ngào. Có lẽ cái chết của cậu đã biến thành một cơn ác mộng thường tái hiện khi hắn nghỉ ngơi mỗi đêm.



Draco ôm chặt cậu bé của hắn thật sâu vào vòng tay, chỉ thế là đủ rồi. Tất cả những gì hắn cần là một lời hứa, một lời hứa sẽ không bao giờ bị phá vỡ,rằng cậu sẽ mãi mãi ở đây,không bao giờ biến mất nữa



Ánh trăng sáng phản chiếu trên tấm kính, đổ bóng lên hai chàng trai đang ôm chặt lấy nhau, hình bóng của họ là minh chứng tuyệt vời nhất của tình yêu.



Thật không may, luôn có những người sẽ phá hỏng không khí. Thiếu niên bạch kim do dự hồi lâu, nhưng vẫn là từ trong túi áo khoác lấy ra hai cái chai thủy tinh nhỏ trong suốt,vui vẻ cầm cái chai nhỏ đưa đến tay Harry, "Harry, ngày lễ tình nhân vui vẻ."một nụ cười dịu dàng, nhưng Harry chỉ cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.



Cậu tò mò mở chai và hít một hơi. Mái tóc rối bù vốn mượt mà giờ đã dựng hết lên, nước da đỏ bừng, "Malfoy, anh thật là.. thật là..." Harry ấp úng hồi lâu, cuối cùng giận dữ mắng, "Đồ khốn nạn..! "



" Vậy, em đồng ý chứ? "Hơi thở rực lửa của hắn phả vào chiếc cổ trắng ngần, Harry không khỏi rùng mình. "Tôi đã đợi quá lâu rồi..."



Harry nghiến răng, nhìn vẻ mặt đáng thương của người yêu,cậu cuối cùng không thể từ chối, cậu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, và nói một cách hằn học, "Quay lại trang viên! "



Cả hai biến mất khỏi chỗ ngồi của mình ngay lập tức,chiếc buồng cáp treo vẫn đang xoay trong vô thức. Về việc liệu người đi ngược chiều có cảm thấy kỳ quái khi phát hiện không có ai trên cáp treo hay không?Chẳng còn ai quan tâm đến điều này nữa.



Vào lúc này,trong trang viên Malfoy, những ngôi sao lấp lánh,và vầng trăng khuyết mờ ảo che mình bằng một tấm màn.