Nơi Ngã Rẽ Thời Gian

Chương 32




Edit by: Nhím



Hành lang có chút u ám, xung quanh là một khoảng không im lặng, yên tĩnh tới mức ban đêm cũng có thể nghe được tiếng châm rơi. Harry ẩn mình dưới chiếc Áo Khoác Tàng Hình tay cậu nắm chặt lấy tay của Draco, tay còn lại cầm Bản Đồ Đạo Tặc, cẩn thận né tránh Filch và bà Noris đang tuần tra trong đêm.



Bọn họ đi hết phân nửa tòa lâu đài và dừng chân trước cửa nơi ở của Myrtle Khóc Nhè.



Draco lách mình chui ra khỏi chiếc Áo Khoác Tàng Hình, nhìn xung quanh đánh giá một lượt, hắn cười có chút khó coi: "Em yêu, đừng nói với anh rằng đây là lối vào của Phòng chứa Bí mật đấy nhé?!" Harry còn chưa kịp trả lời, Myrtle Khóc Nhè đã bất ngờ bay lên, đi xuyên qua cơ thể của Harry khiến cậu rùng mình một cái.



"Myrtle Khóc Nhè, đừng nghịch nữa." Harry xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, đi đến trước mấy cái bồn rửa mặt.



"Lối vào Phòng chứa Bí mật ở đây, chúng ta chỉ cần đi lấy một vài chiếc răng nanh của Tử Xà là được." Draco nghiêng người về phía trước, còn Harry nhìn chằm chằm vào chiếc vòi nước bằng đồng có khắc trên mình một con rắn nhỏ ở bên cạnh.



"Mở ra." Harry rít lên một tiếng lạ lùng và ngay lập tức cái đầu của con rắn phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt và bắt đầu xoay tít. Ngay sau đó, cái bồn từ từ di chuyển. Bọn họ nhìn cái bồn rửa chầm chậm biến mất, để lộ ra một đường ống nước rất lớn, đủ để cho cả một người lớn chui vào được.



Một phút trầm mặc.



Draco để lộ ra vẻ mặt ghét bỏ mà bĩu môi: "Thật sự chẳng hợp với gu thẩm mỹ của nhà Slytherin tý nào."



"Dray, tạm thời dẹp vụ sạch sẽ qua một bên đi, em không muốn nói là phía dưới còn kinh khủng hơn đâu. Em sẽ xuống trước. "



Harry từ từ dựa vào cái ống nước, rồi buông tay, thả mình rơi xuống tự do.



Vài phút sau, cả hai người đều đã đứng trên nền đất ẩm ướt. Draco nhìn chiếc áo choàng được đặt may riêng của mình bị dính những thứ nhầy nhụa, bẩn thỉu mà không biết nó là cái gì khiến hai hàng lông mày của hắn nhăn lại như muốn chạm vào nhau luôn rồi. Harry cầm đũa phép lên vẫy vẫy vài cài – "Dọn dẹp."



"Kinh tởm quá." Draco nói, mặt mày vẫn nhăn lại một cách khó chịu, "Khi nào về anh sẽ lập tức vứt nó đi..." Hắn lẩm bẩm trong miệng, sau đó lại dùng ánh nhìn tò mò mà ngắm Phòng chứa Bí mật của Slytherin. Chung quanh được bao quanh bởi bóng đen kỳ dị, vách tường dính mấy vết bùn nhão nhão, hắn còn nghi ngờ đây có thật sự là mật thất do Salazar xây dựng nên không đấy?



"Lumors!" Ánh sáng phát ra từ cây đũa phép. Hai người bước đi trên nền đất ẩm tạo ra tiếng động rất lớn.



"Thời điểm lúc em học năm 2, em đã đi xuống đây, và cái tên đầu rơm Lockhart đó... Lại nói lúc ấy thật buồn cười, gã cướp lấy đũa phép của Ron, tưởng rằng gã ta sẽ cho chúng em ăn bùa ngải hay gì đó, kết quả câu thần chú bị dội ngược lại vào chính gã, em nghe nói hiện tại vẫn còn nằm ở St. Mungo...... Bộ da của con Tử Xà nằm cách đây không xa lắm đâu, nó hẳn là vẫn ở chỗ cũ. Chẳng phải gần đây anh đang nghiên cứu về độc dược sao? Thứ đó rất có giá trị đấy......"



"Harry, em nói xem có phải là cái thứ kia không?" Phía trước xuất hiện hình dáng của một con quái vật khổng lồ đang cuộn tròn lại, Draco nắm chặt lấy tay của Harry, cảm thấy tim mình đập nhanh.



"Chính là nó."



Harry ngạc nhiên khi thấy người yêu run rẩy nắm cánh tay của mình, cậu nuốt nước bọt với vẻ mặt phấn khích lạ thường.



Draco đi quanh bộ da con rắn hai lần. Dù đã hai năm, da rắn vẫn hoàn hảo như cũ, xanh và rất sáng. "Xuất sắc..... nguyên liệu độc dược tốt nhất..... Giáo sư mà nhìn thấy hẳn sẽ rất thích thú..... Mình nên làm gì bây giờ nhỉ..... Tủ đựng đồ cá nhân của mình sẽ phong phú thêm cho mà xem....."



"Draco ——"




"Ồ, tốt, anh biết chúng ta vẫn còn việc chính sự phải hoàn thành——" Quay đầu lại lưu luyến nhìn bộ da rắn khổng lồ, quý giá và đẹp đẽ, hắn nói có chút khó khăn xen lẫn tiếc nuối, "Đi thôi."



"Da rắn, khi nào chúng ta trở về rồi lấy." Harry nhìn thấu vẻ mặt của người yêu cầm đũa phép lên, nói.



Quãng đường tiếp theo Draco có chút trầm mặc, hiển nhiên là hắn đang tính toán gì đó. Harry đưa Draco đi hết đường hầm, sau khi rẽ vào góc cuối cùng, cậu cũng tìm thấy một bức tường vững chãi phía trước mặt, trên nó có chạm khắc hai con rắn uốn lượn đang quấn lấy nhau, và đôi mắt của chúng được khảm bằng những viên ngọc lục bảo lớn và sáng bóng.



"Mở ra." Harry nói với một tiếng rít trầm đục.



Hai con rắn tách ra, ở giữa chiếc tường đá bắt đầu nứt dần rồi từ từ trượt sang hai bên và biến mất. Họ bước vào.



Nhiều cột đá được chạm trổ bằng những hình con rắn chằng chịt, sừng sững nâng đỡ trần nhà như hòa mình vào trong bóng đêm ở nơi cao, đổ cái bóng đen dài kỳ dị lên cả căn phòng đầy màu xanh và huyền bí. Cuối căn phòng là một bức điêu khắc khổng lồ được làm bằng đá, cao gần bằng cả ngôi nhà: là một khuôn mặt già nua như khỉ với bộ râu dài thưa thớt, dài chạm đến gần hết vạt áo của phù thủy được tạc trên đá. Hai bàn chân to màu xám đứng trên nền phòng nhẵn bóng.




"Đó chắc chắn không phải là Salazar." Draco thề.



"Em cũng cảm thấy như vậy. Voldemort đã từng nói qua, hắn lưu lại sổ nhật ký là vì muốn chỉ dẫn cho một người khác hoàn thành sứ mệnh cao cả của Salazar Slytherin. Mỉa mai thay có phải không? Lúc ấy em cảm thấy rằng Slytherin là một phù thùy hắc ám độc ác, nhưng về sau thì......" Harry dừng lại một chút, những nghi hoặc hiện rõ trong đôi ngươi màu xanh lục bảo của cậu, "Em không tin, người đào tạo phù thủy, pháp sư lại là một kẻ điên, coi mạng người như cỏ rác như vậy."



"Cảm ơn em, Harry."



Nhìn chung quanh bốn phía, Harry nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, tại sao lại không thấy thi thể của Tử Xà?"



Harry đối mặt với khuôn mặt của tác phẩm điêu khắc bằng đá nói nhẹ. "Nói chuyện với ta, Slytherin —— Người vĩ đại nhất trong bốn kẻ sáng lập nên trường Hogwarts."



"Harry, em lại đang nói cái gì thế?"



"Nói chuyện với ta, Slytherin —— Người vĩ đại nhất trong bốn kẻ sáng lập nên trường Hogwarts." Draco lắc đầu rồi bật cười.



Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện ra khuôn mặt xấu xí của bức tượng đang chuyển động. Miệng nó mở ra, mở càng ngày càng lớn dần, cuối cùng hình thành một cái hắc động khổng lồ.



Có thứ gì đó ở trong miệng pho tượng chuyển động. Thứ gì di chuyển sột soạt ở sâu bên trong nó. Draco quay đầu nhìn về phía Harry, người cũng đang mang trên mình vẻ mặt kinh ngạc.



"Không, chuyện này không có khả năng." Harry có chút kinh hãi kêu lên, "Draco, đi mau ——"



Cậu túm lấy tay Draco rồi lùi dần về sau. Tiếng rít đằng sau cậu dường như càng ngày càng rõ hơn, nó như muốn nói "Chờ đã ——"



Harry hơi loạng choạng.