Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 5




Buổi tối được ngủ cùng mẹ nên sáng ra tinh thần cô gái nhỏ của chúng ta có vẻ hứng khởi lắm! Tỉnh dậy, cô bé tuôn ra một tràng ngôn ngữ nào đó mà không ai có thể phiên dịch nổi, sau đó loạng choạng bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, đi qua ai cũng nhe răng ra cười ngốc nghếch mặc dù trong đầu vẫn chưa định hình được người nào là người nào.

Trái ngược với cô bé, ông bố nào đó mới sáng ra đã đeo bộ mặt ủ rũ như bánh đa nhúng nước, vừa thấy con gái đã ra sức trừng mắt ghét bỏ. Thảo Ngân vừa mới thoát khỏi trạng thái mộng du, chẳng hiểu mình đã đắc tội gì với bố, cứ gặng hỏi mẹ mãi mà vẫn không có đáp án, cuối cùng mang theo tâm trạng buồn bực đi học.

Hôm nay, Thảo Ngân lại như thói quen những ngày gần đây dậy sớm nên anh em cô không phải vừa chạy đua với thời gian vừa đổ lỗi cho nhau nữa. Ngồi phía sau, Thảo Ngân nhón một miếng xôi bỏ vào miệng, rồi lại nhón một miếng khác đưa đến miệng anh trai. Nhìn hai người ăn có vẻ như món xôi này rất ngon.

Ăn đến miệng thứ n, Thảo Ngân mới gật gật đầu đưa ra nhận xét:

“Hôm nay bà Phụng làm xôi ngon hơn mọi ngày anh nhỉ?”

“Ừ.”

Tuy ngoài miệng Liên Kiệt trả lời em như thể anh đang nghe cô bé nói chuyện, nhưng kì thực trong đầu anh lại đang suy nghĩ đến vấn đề khác. Anh vẫn chưa biết phải hỏi em gái về chuyện chuyển công tác của bố thế nào đây. Dĩ nhiên anh thương em gái, nhưng bố anh phấn đấu cả chục năm nay bây giờ mới có cơ hội được thăng chức. Nếu bỏ qua lần này, nhất định bố anh sẽ nuối tiếc lắm!

“Em gái…”

“Dạ?”

“Nếu nhà mình chuyển đến nơi khác sống, mày thấy thế nào?”

Thảo Ngân đang ăn ngon lành, nghe anh trai hỏi thì khựng lại. Sao tự nhiên anh cô lại hỏi đến vấn đề xa xôi này nhỉ? Nhà cô đang sống ở đây rất tốt, vì sao phải chuyển đi nơi khác? Không lẽ…

Thấy em gái im lặng mãi, Liên Kiệt đành nói tiếp:

“Nếu là vì công việc của bố?”

Lần này, người ngồi phía sau hơi rục rịch nhưng vẫn không lên tiếng, Liên Kiệt cũng dừng luôn câu chuyện tại đây. Em gái không đưa ra chủ kiến, anh cũng chẳng biết phải mở miệng tiếp thế nào nữa. Em gái trước giờ luôn rất hiểu ý anh. Anh nghĩ nói thế đủ để cô bé hiểu vấn đề rồi.

Quãng đường còn lại vì câu chuyện vừa rồi mà trở nên yên lặng khác thường.

Thời điểm xuống xe ở cổng trường, Thảo Ngân quên luôn cả chào anh trai như mọi ngày, cứ cúi đầu yên lặng bước đi, anh trai gọi mấy lần cô cũng không quay đầu.

Hoàng Bách thấy cô bạn nhỏ hôm nay rất lạ. Bình thường, cô bé luôn cười cười nói nói, đến một cái là đòi đồ ăn ngay. Vậy mà hôm nay cô bé này cứ ủ rũ, im lặng, ngay cả đồ ăn yêu thích bày ra trước mặt cũng không thấy cô bé đả động gì. Tình trạng kéo dài đến hết tiết thứ ba làm cậu không chịu nổi được nữa.

Giờ ra chơi, Hoàng Bách đem bánh nướng chanh dây cậu đã phải mất gần cả tiếng đồng hồ làm ra đưa đến trước mũi Thảo Ngân. Vậy mà cô bé này vẫn bỏ lơ cậu cùng với cái bánh ở một bên, còn buồn bã thở một hơi dài.

Lần này, Hoàng Bách nhà ta nổi giận thật rồi! Cậu gần như ném cái bánh nướng trở lại hộp rồi như một cơn gió thu dọn toàn bộ sách vở ra về. Người ta rõ ràng là không buồn để ý đến cậu thì cậu còn ngồi đây làm gì chứ.

Thảo Ngân bị tiếng động làm cho giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cả lớp đang hướng ánh mắt vào cô, một vài người còn thì thầm to nhỏ với nhau. Cô chẳng hiểu gì cả, nhưng khi nhìn thấy chỗ trống bên cạnh và cả hộp bánh thơm phức trước mặt, rốt cuộc cô cũng hiểu ra vấn đề. Hoàng Bách đi đâu rồi? Đi cũng không nói với cô một tiếng?

Cô gái nhỏ buồn rầu ôm hộp bánh đợi cả giờ ra chơi mà không thấy bạn trở về, càng nghĩ càng cảm thấy buồn, càng buồn lại càng nghĩ. Anh trai cô bình thường sẽ không nói đến vấn đề nghiêm túc như hồi sáng, vậy nên một khi anh đã nói, điều đó cũng có nghĩ đây là sự thật chứ không phải giả định gì cả. Như vậy, cô sắp phải chuyển đi rồi! Nhưng mà… Cô phải làm sao bây giờ? Ngay cả Hoàng Bách cũng bỏ đi đâu, mà theo như cô nghe lỏm được mấy bạn xung quanh nói chuyện thì nguyên nhân là do cô. Cô làm cậu ấy giận rồi! Nhưng chính cô cũng không biết mình đã làm gì sai.

Dựa theo địa chỉ bạn cho hôm qua, buổi chiều Thảo Ngân ôm theo hộp bánh hồi sáng đi đến nhà Hoàng Bách. Mặc dù trước lúc đi cô đã xác định trước nhà cậu ấy lớn nhất dãy rồi, nhưng khi đứng trước cổng nhà, cô vẫn không ngăn nổi bản thân sinh ra cảm giác choáng ngợp. Rồi cô lại nghĩ đến vấn đề là bạn vẫn đang giận mình. Lỡ như cậu ấy không muốn gặp cô thì sao? Hoặc là cậu ấy ghét cô rồi, không muốn nhìn thấy cô nữa? Cho đến tận lúc này, cô vẫn không rõ mình đã làm gì khiến anh bạn của mình tức giận.

Thảo Ngân càng nghĩ càng nhụt chí. Chân cô cứ lùi dần, lùi dần cho đến khi bị người khác phát hiện ra.

“Này cháu, cháu tìm ai?”

Nghe tiếng gọi, đôi chân nhỏ như cứng lại. Thảo Ngân chầm chậm quay người, nhìn bác gái có gương mặt phúc hậu qua cánh cổng sắt, thầm nhủ. Đến nước này rồi, cô có muốn cũng không quay đầu được nữa. Mặc kệ có bị ghét thêm nữa, thì cô cũng phải làm xong chuyện cần làm đã.

Thì ra bác gái này là bác giúp việc Hoàng Bách đã nhắc đến với cô trước đó. Bác ấy rất dễ gần lại còn nhiệt tình hiếu khách, vừa nghe cô nói là bạn của Hoàng Bách đã chỉ đường cho cô đến phòng cậu ngay, còn hỏi cô có muốn ăn uống gì không để chuẩn bị nữa.

“Cốc, cốc…” Cô giơ tay gõ nhẹ hai cái, sau đó nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ đợi một hồi mới có người mở nó ra.

Trước mặt cô là một Hoàng Bách hoàn toàn khác với lúc ở trường. Cậu ấy mặc bộ đồ thể thao dài tay màu tro nhạt, mái tóc dài được buộc túm lên cao, chân đi đôi dép trong nhà màu xanh nước biển, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai. Và như thế, cô gái nhỏ nào đó liền bị mê hoặc.

Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế, cho đến khi Thảo Ngân sực tỉnh, ý thức được sự thất thố của mình. Cô vội vàng cúi thấp đầu, nhưng vẫn len lén quan sát. Hoàng Bách chỉ hừ nhẹ, sau đó liền để cửa như vậy, quay người đi vào trong, rõ ràng là vẫn rất giận cô.

“Hoàng Bách…”

Tự nhủ với bản thân da mặt mình rất dày, Thảo Ngân vẫn chậm chạp nhích từng bước vào phòng, rụt rè đứng cạnh Hoàng Bách. Dù gì thì cô đến đây để xin lỗi, có thế nào thì cô cũng phải nói xong đã rồi mới đi được.

“Hoàng Bách, sáng nay tớ có làm sai gì thì cậu cũng đừng giận nữa có được không? Cũng đừng ghét tớ nhé. Tớ, tớ sắp đi rồi. Anh tớ bảo nhà tớ sắp chuyển đi nơi khác. Nếu cậu vẫn giận, tớ đi rồi cũng không yên tâm được. Tớ…”

Không đả động thì thôi, vừa nhắc đến lại làm cô muốn khóc rồi. Trưa nay, lúc ăn cơm cô còn không dám nhìn mọi người đâu. Bởi vì cô không muốn rời đi chút nào, cô sợ cô sẽ khóc trước mặt cả nhà mất. Cô không muốn xa những người hàng xóm láng giềng thân thiết, không muốn xa thầy cô bạn bè cho dù họ có phần xa lánh cô đi nữa, cũng không muốn xa người bạn tốt đang ở trước mặt cô đây. Nhưng công việc của bố cô quan trọng hơn, không thể chỉ vì cô mà ảnh hưởng được. Nhưng mà, cô thật sự, thật sự không muốn đi…

“Tớ không giận.” Hoàng Bách đúng là đang rất giận Thảo Ngân. Nhưng khi cô bé nói sắp phải đi, cậu chẳng còn tâm trạng đâu mà giận nữa.

Thấy mắt cô bé ướt, cậu tiến lên, đưa tay ra lại rụt tay về. Cậu muốn an ủi cô bé, lại chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Nhưng hành động đó của cậu lại gián tiếp làm cô bé khóc thật, mà càng khóc lại càng lớn. Còn cậu chỉ biết đứng một bên, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé.

Bà Minh – người giúp việc nhà Hoàng Bách lúc này đem đồ uống lên, thấy bạn của cậu chủ đang khóc lớn, còn cậu chủ lại chỉ đứng một bên, liền đặt khay đồ uống lên bàn, chạy lại dỗ cô gái nhỏ.

“Ngoan nào, ngoan nào! Sao lại khóc thế này? Thằng Bách bắt nạt cháu hả? Nói cho bác biết, bác nhất định dạy dỗ nó giúp cháu.”

“Hu hu, bác ơi, cháu không muốn đi đâu! Cháu không muốn đi! Hu hu …” Thảo Ngân vừa ra sức lau nước mắt, vừa đứt quãng nói.

Một bên dỗ, một bên khóc, thế nhưng càng dỗ cô gái nhỏ lại càng khóc, không làm cách nào nín được. Bà Minh hết cách, đưa mắt cầu cứu cậu chủ nhỏ đang dương mắt đứng một bên.

Hoàng Bách bị gọi mới nhấc chân đi đến, theo hướng dẫn của bà Minh, cứng nhắc, gượng gạo để Thảo Ngân tựa vào vai mình, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cô bé, nhỏ giọng bên tai cô bé:

“Đừng khóc!”

Sau đó, tiếng khóc nhỏ dần, tiếng nấc cũng dần biến mất.

Bà Minh không ngờ chỉ một câu nói của cậu chủ lại có tác dụng như thế. Thấy Thảo Ngân đã nín, bà biết ý không quấy rầy đám trẻ nữa, nhẹ nhàng ra ngoài, tiện thể khép lại cửa phòng.

Cho đến khi Thảo Ngân ngừng khóc hẳn, chẳng biết hai người đã ngồi bệt trên sàn nhà từ lúc nào. Cô cúi đầu, dùng tay áo lau mặt mãi không dám nhìn lên. Xấu hổ quá! Sao cô có thể như thế, còn ở trước mặt cậu ấy nữa. Nhất định cậu ấy sẽ nghĩ cô là kẻ phiền phức hay khóc nhè cho xem.

“Được rồi! Không khóc nữa. Tớ không giận cậu.” Hoàng Bách vừa nói, vừa vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn của cô bé khóc nhè. Chính cậu cũng không ngờ mình có thể làm cô bé nín khóc. Cảm giác thành tựu biết bao! Nghĩ lại thì cô bé khóc cũng đáng yêu lắm, tiếc rằng cậu chẳng còn cơ hội để dỗ cô nữa rồi. Thật lòng, cậu rất không muốn cô bé rời đi, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Hơn nữa cậu cũng biết rằng có nói ra cũng không thay đổi được điều gì.

“Đi thôi! Xuống nhà ăn bánh.”

Nhắc đến bánh, Thảo Ngân mới tạm thời quên đi buồn phiền, theo sau Hoàng Bách xuống nhà xử lí sạch sẽ hộp bánh hồi sáng chưa ăn. Nếu chỉ còn ở lại một ngày nữa, thì cô cũng muốn có những kỉ niệm đẹp bên bạn bè.

Buổi tối, thấy con gái hai mắt vừa sưng vừa đỏ, ngay cả đồ ăn ngon bày ra trước mặt cũng chỉ động đũa mấy miếng, bà Hiền nhìn thế nào cũng không chịu nổi. Kết thúc bữa tối, bà liền kéo chồng về phòng bàn bạc.

Ông Đạt nghe vợ nói, cả khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ. Tuy ông đã phấn đấu rất nhiều trong công việc mới có cơ hội ngày hôm nay, nhưng nhìn con gái ủ rũ như vậy, mà tình trạng đó có thể kéo dài mãi về sau này, tiếc nuối gì đó cũng chẳng còn lại nửa phần.

Cuối cùng cả nhà đi đến quyết định thống nhất: Không chuyển đi nữa.

Thảo Ngân sau khi biết tin này thì vui vô cùng, lập tức gọi điện thông báo cho Hoàng Bách, sau đó đem đồ ăn mẹ để phần cho mình, đánh chén no nê.

Tuy nhiên, cô bé đã quên mất bấy giờ đã sắp nửa đêm. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề. Bởi vì sau khi biết tin, người vui nhất lại chính là Hoàng Bách. Cô bạn nhỏ không đi nữa, vậy là vẫn sẽ có người mong chờ đồ ăn cậu làm hàng ngày, vẫn sẽ có người lúc nào cũng cười nói líu lo bên cạnh cậu… Cậu còn có cơ hội chọc cho cô bé khóc rồi dỗ. Nghĩ thôi cũng thấy vui mừng rồi!

Và như thế, thiếu niên nào đó mất ngủ.

Mà hậu quả của việc mất ngủ thì không ai lường trước được.

Ba giờ bốn mươi hai phút sáng, bà Lan đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra dưới nhà. Lẽ nào nhà bà có trộm? Hay là ma? Bà bị chính những suy đoán của mình hù dọa, không dám đi xuống một mình, liền chạy sang gọi chị giúp việc.

Bà Minh mắt nhắm mắt mở, vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng bị bà chủ kéo đi. Cả hai đi rón rén từng bước một, cẩn trọng không để phát ra một âm thanh nào trong khi những tiếng lạch cạch vẫn không ngừng vang lên.

“A..a…a…” Đột nhiên bà Lan túm áo người bên cạnh, hét ầm lên, làm cả hai thiếu chút nữa ngã ngửa.

“Bà chủ à, làm gì lớn tiếng như vậy? A..a..a…” Bà Minh vừa đỡ bà chủ vừa cằn nhằn, nhưng khi nhìn theo hướng ánh mắt của bà chủ thì cũng hét lên y như vậy.

Trong bếp, một người đang đứng trong ánh sáng mờ mờ hắt lên từ bên dưới, nơi ánh đèn chiếu sáng đôi tay đang thoăn thoắt bay lượn. Người đó cầm dao trong tay, lia như bay trên mình con cá lớn, đánh bay đi lớp vảy cứng, cuối cùng phập, phập, phập, chặt đi hai vây và đuôi của nó rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người phụ nữ đang ôm cột nhà trợn mắt nhìn mình. Mái tóc dài của người đó tuy đã được buộc lên nhưng nhiều sợi vẫn không nghe lời, vương trước trán bay bay. Nếu như ánh đèn tối đi một chút, khẳng định có thể dọa ma rất nhiều người đấy.

“Mẹ, bác Minh, hai người đang làm gì?” Cả căn nhà vụt sáng, mọi thứ hiện ra một cách rõ ràng.

Rốt cuộc thì nào có trộm hay ma gì. Người trong bếp hóa ra là Hoàng Bách, còn tiếng lạch cạch mà hai người phụ nữ nghe thấy là do cậu đang chuẩn bị đồ nấu ăn.

Lúc này, hai người phụ nữ mới phục hồi lại tinh thần, vội buông cột nhà ra, vẫy tay cười trừ:

“À, không có gì, không có gì đâu! Đang làm đồ ăn hả? Mẹ và bác chỉ ngó chút thôi, bây giờ đi ngủ tiếp. Con cứ làm đi, làm đi nhé! Để cả điện sáng mà làm. Ha ha…” Nói rồi, bà Lan vội vàng kéo bà Minh rời khỏi hiện trường. Hai người thần thần bí bí vừa đi vừa thì thầm to nhỏ vẻ như đang nói đến vấn đề quan trọng lắm.

Thứ bảy đến, đồng nghĩa với việc thời gian vui chơi cũng đến. Thảo Ngân theo kế hoạch đã bàn với Hoàng Bách, chính thức tới nhà cậu chơi. Tuy rằng hôm qua đã đến một lần, nhưng đó là để xin lỗi, còn hôm nay khác. Hơn nữa hôm nay còn có cả mẹ cậy ấy ở nhà, thế nên cô hồi hộp lắm!

Hoàng Bách luôn đối xử với cô rất tốt. Lần trước, cậu ấy đến nhà cô chơi còn mang theo đồ ăn cô thích. Bây giờ không lí nào cô lại đến tay không? Cũng vì vấn đề này, cô gái nhỏ lại đau đầu rồi.

Cô chạy đi hỏi anh trai, anh trai từ chối đưa ra ý kiến, mặt nặng mày nhẹ với cô, còn nói trưa nay sẽ ăn gà rán mật ong hết phần của cô. Hai anh em ầm ĩ một hồi, sau đó cô đi tham khảo ý kiến của mẹ. Cuối cùng, cô quyết định mua một bó hoa đến. Theo như mẹ cô nói thì phụ nữ rất thích hoa. Mẹ và bác giúp việc nhà Hoàng Bách chắc chắn sẽ thích. Dĩ nhiên, tiền mua hoa là do mẹ cô ủng hộ. Cứ vấn đề nào có liên quan đến Hoàng Bách là mẹ cô nhiệt tình lắm!

Thảo Ngân theo ý kiến của mẹ, đi đến cửa hàng hoa gần nhà mua hoa. Cửa hàng này mới mở cách đây cũng không lâu, nhưng vì hoa rất đẹp mà giá lại rẻ, thêm vào nữa chị bán hàng lại nhiệt tình, nên rất được lòng khách. Lần trước anh em cô mua hoa tặng mẹ còn được khuyến mại giấy gói đấy. Vì thế lần này cô lại đến nữa.

Nhưng lạ là hôm nay không thấy chị bán hàng bữa trước đâu, mà thay vào đó là một cô xinh đẹp. Đặc biệt lạ là cô xinh đẹp lại có đôi mắt và cái miệng rất giống Hoàng Bách. Thảo Ngân đứng nhìn người ta mãi một hồi mới bắt đầu đi chọn hoa.

Do có chút lạ lẫm nên cô chỉ đi quanh cửa hàng nhìn ngó, cho đến khi cô xinh đẹp trong cửa hàng tiến lại hỏi chuyện:

“Cháu cần cô giúp gì không?”

Phát hiện thấy thái độ của cô xinh đẹp so với chị bán hàng hôm trước không những nhiệt tình hơn mà xét về độ niềm nở cũng hơn hẳn, lúc này Thảo Ngân mới mạnh dạn trò chuyện:

“Dạ, hôm nay cháu đến nhà bạn chơi, muốn mua hoa tặng mẹ và bác giúp việc nhà cậu ấy. Cô giúp cháu chọn một ít hoa được không ạ?”

Cô xinh đẹp nghe vậy cười càng tươi hơn, hai mắt sáng lấp lánh như sao:

“Được chứ! Hai cô cháu mình cùng chọn nhé?”

“Dạ, được ạ!”

Cứ như vậy, một nhỏ một lớn đi vòng quanh cửa hàng chọn hoa. Rất nhanh cả hai đã trở nên thân thiết trên mức bình thường. Cho đến khi ra về, Thảo Ngân đã biết thì ra đây là cửa hàng của cô xinh đẹp, còn chị hôm trước chỉ là người được nhờ. Cô còn hứa nếu có thời gian nhất định cô sẽ đến chơi thường xuyên, không chỉ vì người ta có nét giống Hoàng Bách nên cô cảm thấy dễ gần, mà còn vì cô xinh đẹp rất tốt bụng, tiền hoa cũng chỉ lấy của cô có một nửa.

Ra khỏi cửa hàng hoa, Thảo Ngân đi một mạnh đến nhà Hoàng Bách. Lần này cô mới có dịp quan sát kĩ. Đúng là nhà cậu ấy rất lớn, sân cũng rộng. Trong sân trồng một cây thị cao thật cao, những quả chín cuối mùa còn sót lại trên cây tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ nhưng không thể giấu được, rất dễ chịu. Dưới vài tán cây chắc khỏe có treo mấy chiếc xích đu được làm từ lốp xe ô tô cũ và dây thừng sợi lớn. Những nơi khác thì đều trồng hoa, đủ các loại đa sắc đa hương. Nếu như không phải Hoàng Bách chạy đến kéo cô vào nhà, nhất định cô đã nghĩ mình đang lạc đến vương quốc hoa rồi đấy.

Rồi nhìn xuống bó hoa trong tay mình, cô lại thở dài ảo não. Nếu hôm qua chú ý một chút thì hôm nay đã không mất công thế này rồi! Nhà có nhiều hoa thế này, cô tặng nữa chẳng phải bằng thừa hay sao?

Trong khi Thảo Ngân vẫn tiếp tục ảo não, Hoàng Bách cướp lấy bó hoa trong tay cô bé, tự nhận đó là cô bé tặng cho mình, trực tiếp tịch thu cắm vào lọ mang về phòng, sau đó kéo cô bé đến phòng khách xem phim.

Đến khi Thảo Ngân ý thức được thì hoa đã đi đâu mất rồi, còn trong tay lại có một tập đĩa phim Pokemon, không thiếu phần nào. Hai mắt cô lập tức sáng lên. Phải biết rằng đối với những đứa trẻ ở lứa tuổi của cô, đây là một gia tài rất quý giá đấy. Mỗi tuần trên TV chỉ chiếu có vài tập thôi, bỏ lỡ là không thể xem lại được.

Thấy thời gian còn sớm, nên cả hai quyết định rủ cả bà Minh cùng xem. Ba người một lớn, hai nhỏ tập trung trước TV, bắt đầu xem phim. Ban đầu vốn rất vui vẻ, nhưng càng về sau, Hoàng Bách càng cau có. Cuối cùng thì hôm nay cậu cũng hiểu được vì sao lần đầu tiên gặp mình, anh trai của Thảo Ngân lại nhìn mình như thế. Lúc này đây, cậu cũng đang nhìn mấy “Bảo bối thần kỳ” trên màn hình như thế đấy. Ai bảo cô bé nào đó chỉ biết chăm chăm vào cái TV, cười tít mắt reo lên thích thú mỗi khi chúng sử dụng tuyệt chiêu chiến đấu với nhau, thỉnh thoảng còn “Pika, Pika…” theo con chuột điện màu vàng nào đó, lại dám bỏ lơ cậu một bên.

Thế là đúng thời điểm cuộc chiến đang đến hồi gay cấn, Pikachu chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu phóng điện mười vạn Volt thì TV bỗng rụp một cái tối đen. Thảo Ngân chớp chớp mắt nhìn màn hình đen xì rồi quay sang người bên cạnh. Bà Minh đồng dạng cũng chẳng hiểu gì, đối mắt nhìn cô bé. Một hồi, cả hai chuyển hướng về phía người còn lại. Riêng thiếu niên nào đó sau khi rút phích cắm, đã thản nhiên đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị nấu nướng rồi.