Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 19




Hoàng Bách cảm thấy hôm nay Gà Mái nhà mình rất lạ. Cô bé cúi đầu suốt, cậu có hỏi cũng chỉ trả lời vài tiếng qua loa, ánh mắt tránh né, thỉnh thoảng lại ngẩn người cười một mình, rồi đỏ mặt, rồi úp sấp xuống mặt bàn giả chết. Có lẽ nào…

“Gà Mái, hôm nay cậu đến ngày?” Sau khi tổng kết lại kinh nghiệm từ trước đến nay, chàng trai Hoàng Bách vuốt cằm đưa ra kết luận.

Cô gái nào đó vừa nghe câu này, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, đôi mắt đen trợn lớn nhìn kẻ vừa phát ngôn bậy bạ kia.

Chỉ thấy kẻ phát ngôn bậy bạ ấy sau khi nói xong thì trầm ngâm một chút, rồi đột nhiên đập tay cái bốp, dường như nhớ ra điều gì.

“Nhưng mà, của cậu tuần sau mới… Hự…”

Sau tiếng kêu thảm, bóng dáng nhỏ nhắn chạy vụt đi, bỏ lại phía sau kẻ nào đó đang cong người ôm bụng.

Hai cái người ấy cứ dăm bữa nửa tháng lại bất thường như thế đấy. Mọi người đã chẳng xa lạ gì với những chuyện thế này nữa rồi.

Bỏ chạy một mạch từ lớp học ra vườn trường, Thảo Ngân tìm một chiếc đế đá ngồi xuống, vừa buồn bực, vừa kích động mắng thầm. Cái đồ tâm thần đó mọi ngày thông minh, sáng suốt bao nhiêu. Tại sao hôm nay lại đầu đất như thế chứ? Cô phải mất bao công sức mới làm cho bản thân có được một chút hương vị dịu dàng, nữ tính. Vậy mà cậu ấy nhìn thế nào lại thành cô đến ngày? Cái tên thần kinh bất định đáng ghét. Cô ghét hắn chết đi được!

Một đường đuổi theo, Hoàng Bách rất nhanh đã tìm thấy Gà Mái nhà mình đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc bằng lăng ngay ngã rẽ mà họ hay ngồi. Khu vực này bình thường đã ít người lui tới, lúc này lại sắp vào học, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình cô bé ở đó. Bộ dạng cô bé trông rất ủ rũ, đầu uể oải cúi thấp, buồn chán thở dài, rõ ràng là định vò đấu bứt tóc, nhưng không hiểu sao lại thôi, còn cẩn thận vuốt lại mái tóc một lượt.

Cậu sải chân đi tới, chậm rãi ngồi xuống mởi thoải mái cười một tiếng. Nghiêng người về phía sau tựa vào thành ghế, cậu ngửa đầu nhìn bầu trời xuyên qua những tán cây trên đầu. Thời tiết hôm nay rất tốt. Mới sáng sớm, bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ. Cây cối cũng vì thế mà tươi tốt hơn tràn ngập sức sống.

“Cậu đang giận tớ?”

Cô gái nhỏ vốn đang ngẩn người, giật mình tỉnh lại đã thấy người mình vừa nghĩ đến đang ngồi ngay bên cạnh, nhất thời luống cuống giải thích:

“Không có… Tớ, tớ nào có giận cậu chứ.”

“Không có ư?” Chàng trai nghiêng đầu, nheo mắt cười nhìn cô gái, khiến cô gái lại ngượng ngùng cúi đầu.

Chàng trai lúc này mới cẩn thận quan sát cô gái một lượt. Hôm nay, cô bé không buộc tóc đuôi gà như mọi khi mà kết kiểu đuôi cá lỏng lẻo đầy nữ tính. Vài lọn tóc nhỏ không nghe lời vương trên gò má ửng hồng. Đôi mắt long lanh ánh nước. Hai cánh môi hồng như trái chín mọng nhẹ mím, run run.

Cô bé của cậu… Đáng yêu quá!

“Gà Mái…”

Nghe tiếng gọi thân quen, cô gái nhỏ ngẩng đầu ngước nhìn. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Ánh mắt ngây ngô làm trái tim chàng trai nào đó tưng bừng loạn nhịp, vội vàng chuyển đổi đề tài.

“Sao hôm nay cậu lại kết tóc thế?”

“Tóc? A, tớ… Hôm qua, thấy trên tạp chí, tớ làm thử thôi. Không đẹp sao?”

Nhìn bộ dạng khẩn trương vặn vẹo ngón tay cùng ánh mắt lo sợ lén quan sát mình của ai đó, Hoàng Bách nhẹ mỉm cười, vươn tay chạm vào bím tóc nâu:

“Đẹp lắm.”

Khoan đã! Dường như cậu đã bỏ qua điều gì đó. Nụ cười trên mặt chàng trai tắt ngúm, trong đầu bỗng xoẹt qua suy nghĩ đáng sợ. Bím tóc mềm trượt khỏi những ngón tay to lớn.

Khi không lại muốn trở nên xinh đẹp, nữ tính hơn. Bắt đầu để ý đến cử chỉ, lời nói. Thường xuyên ngẩn người cười một mình rồi đỏ mặt… Những biểu hiện đó không phải là…

“Gà Mái…”

Ai đó nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng dường như còn đang tản ra không ít sát khí.

“Cậu để ý tên nào rồi đúng không?”

Thảo Ngân bị khuôn mặt băng lạnh đen như đáy nồi của ai đó dọa đến kinh sợ, nhưng rất nhanh cũng bị nỗi lo lắng sẽ bị người ta hiểu lầm thức tỉnh, vội kéo tay người ta giải thích.

“Không phải. Không phải đâu! Tớ không để ý ai cả…”

“Cậu còn muốn giấu tớ?” Lông mày ai đó nhíu lại.

“Không phải mà! Tớ, tớ…” Cô làm sao có thể nói người cô đang để ý là cậu ấy cơ chứ?

“Như vậy là sự thật?” Ánh mắt ai đó tối sầm.

Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, lí nhí lắp bắp giống như bản thân vừa phạm sai lầm nghiêm trọng không thể tha thứ:

“Tớ, cái đó… Tớ…”

Cơn gió lạnh chẳng biết từ đâu quét qua, cả cơ thể ai đó chìm sâu trong lạnh lẽo, giọng nói trở nên vô cảm:

“Cậu còn nhớ đã hứa với tớ điều gì không?”

“Nhớ. Không được để chuyện tình cảm ảnh hướng đến học hành.”

Ai đó chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía cô gái nhỏ, thanh âm lành lạnh, ẩn sâu trong đó là sự chua xót rất khó nhận ra:

“Về lớp thôi! Sắp vào học rồi.”

Bước chân vững vàng. Bóng lưng mạnh mẽ. Thế nhưng, trong tim ai đó lại đang khó chịu, đau đớn như bị dao đâm vạn nhát. Cậu từng cho rằng, cả đời này, Gà Mái sẽ chỉ để ý một mình cậu, quan tâm tới một mình cậu, lo lắng cho một mình cậu. Nhưng hiện tại… Gà Mái của cậu để ý đến người khác rồi. Gà Mái của cậu thích người khác rồi. Gà Mái của cậu…

Không được! Gà Mái là của cậu! Ai cũng không thể cướp đi.

“Gà – Mái…”

“Có.” Đang buồn bã nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của ai đó, nghe tiếng rống đột ngột, Thảo Ngân theo phản xạ có điều kiện lập tức hô to.

“Cậu còn muốn ngồi đó đến bao giờ?”

Đợi cô gái nhỏ vừa chạy đến, chàng trai bá đạo nào đó liền nắm lấy tay cô, vừa lôi kéo đi về phía trước, vừa dùng giọng điệu người lớn lên lớp:

“Mới bao tuổi đầu đã học người ta yêu đương lung tung. Tớ không đồng ý. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải chuyên tâm chăm chỉ học hành, có biết không hả? Thi thử lần này mà cậu không được trên hai mươi điểm, xem tớ xử lí cậu thế nào…”

Cứ như vậy, một người với ý đồ quét sạch toàn bộ những gì liên quan đến tình yêu ra khỏi đầu đối phương nghiêm túc giáo huấn, một người im lặng bước theo, buồn bã lắng nghe hết cả đoạn đường.

Kết thúc buổi sáng thứ hai không một chút tốt đẹp, Thảo Ngân đau khổ nhận ra bản thân quả thực là một cô gái vô cùng thất bại. Cố ý trở nên xinh đẹp, nữ tính trước mặt người ta lại bị người ta hiểu thành cô đang để ý đến người khác. Không những thế, người ta còn tỏ thái độ chán ghét chuyện tình cảm rất rõ, hoàn toàn dập tắt hi vọng bé nhỏ của cô. Sáng nay, trước khi bước ra cửa gặp cậu ấy, cô đã phải ôm Tiểu Hắc rất lâu mới có đủ dũng khí đấy. Vậy mà…

“Tiểu Hắc, mày nói xem. Tao nên làm gì bây giờ?”

Tiểu Hắc đang ăn phần cơm rang trứng của mình, chỉ ngóc đầu lên “Gâu” một tiếng rồi lại cắm đầu ăn tiếp.

Thảo Ngân nhìn cún béo chỉ biết ăn nhà mình, chán nản thở dài, buồn bực dùng cái thìa trong tay hành hạ bát cơm trước mặt. Hôm nay, anh cô bận việc ở công ty nên không ăn trưa ở nhà. Bố mẹ cô được bác hai báo tin bà ngoại bị trúng gió đã cấp tốc đến nhà ông bà từ sớm. Lúc cô tan học trở về, trong nhà chỉ còn lại mỗi Tiểu Hắc cùng tờ giấy nhắn của bố mẹ, dặn cô tự lo liệu. Vừa rồi, bố mẹ gọi điện về báo tình trạng của bà, cũng chỉ dặn dò cô thêm vài câu, nói ngày mai bố mẹ mới trở về mà thôi.

Phía bên này, vừa nhận được điện mẹ nuôi nhờ chăm sóc Thảo Ngân đang ở nhà một mình, Hoàng Bách liền chuẩn bị vô số đồ ăn ngon đem sang cho cô. Nhưng khi cậu sang đến nơi, nhà cửa lại một mảnh vắng lặng không một bóng người. Hiện tại đã qua 12 giờ trưa, có lẽ Gà Mái nhà cậu lại ngủ lăn quay ra rồi. Vì thế, cậu không nhấn chuông mà trực tiếp dùng chìa khóa mẹ nuôi đưa cho mình từ mùa xuân năm ngoái để mở cửa.

Nhà dưới đúng là không có ai. Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Hắc từ trên lầu mới nghiêng ngả đi xuống, nhìn thấy cậu liền tít mắt vui mừng, vẫy đuôi chạy đến.

“Tiểu Hắc, cô chủ đâu?”

Tiểu Hắc nghe đến cô chủ thì ngửa cổ hướng lên lầu, vừa vẫy đuôi vừa sủa lên mấy tiếng giống như trả lời.

Hoàng Bách đem bánh quy đổ ra bát cho Tiểu Hắc, ngồi chơi với nó một lát mới hướng cầu thang đi tới.

Tướng ngủ của Thảo Ngân từ trước đến giờ không tính là rất xấu nhưng cũng không thể nói là ngoan ngoan, hiền lành được.

Trên giường, cô gái ngỏ nằm úp sấp, tay chân dang rộng tạo thành hình ngôi sao. Bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, thoải mái bị giày vò lộn xộn. Vai áo bị kéo xô lệch qua một bên, lộ ra một mảnh vai trần trắng mịn. Cái đầu ngỏ nghiêng sang một bên, cánh môi cong cong khẽ chạm vào gà bông bên cạnh giống như đang hôn môi với nó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nhỏ hết sức thỏa mãn. Chiếc chăn mỏng kẻ xanh trắng một phần nhỏ đắp trên bắp chân trái của cô gái, phần còn lại kéo lê dưới đất, trạng thái như sắp rơi xuống hoàn toàn. Phía cuối giường có đặt một cái quạt cây. Gió từ đó thổi nhè nhẹ về phía cô gái đang nằm trên giường làm mái tóc nâu bay lượn nhẹ nhàng. Tất cả tạo nên một cảnh tượng không mấy lãng mạn. Nhưng trong mắt kẻ si tình nào đó, cảnh tượng ấy lại cuốn hút đến mê người.

Hoàng Bách ngẩn người đứng ở cửa một lúc lâu mới chậm chạp đi vào, kéo ghế ngồi xuống bên giường. Trong khi đó, ánh mắt lại vẫn thủy chung dán trên mặt ai đó.

Thời gian hai người ở bên nhau mỗi ngày đều nhiều hơn so với những cặp đôi thật sự khác. Ngoài cùng đi học ở trường, hai người còn thường xuyên ôn tập ở nhà cùng nhau, đi học thêm cũng học chung lớp, có thời gian rảnh rỗi cũng đều tìm nhau cùng xem phim hay đi chơi. Ngày ngày đều dính lấy nhau một chỗ. Thế nhưng, chỉ những lúc cô ngủ như lúc này, cậu mới có cơ hội đường đường chính chính mà tỉ mỉ ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần đến thế.

Gà Mái của cậu có một gương mặt nhỏ nhắn, chỉ một bàn tay của cậu cũng đủ bao trọn. Mũi Gà Mái không cao lắm, miệng cũng không đẹp lắm, cằm cũng chỉ có thể nói rằng thon gọn. Nhưng môi Gà Mái rất mềm, mắt to, mi dày, tóc dài mềm mượt. Bây giờ lớn rồi, da cũng được chăm sóc rất tốt, dáng người cũng có một chút, ôm vào rất vừa tay, cho dù là bế hay cõng cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Lấy con mắt của người đời để bình phẩm, Gà Mái xem như cũng là một cô gái thanh tú, ưa nhìn. Còn trong mắt cậu, Gà Mái mãi mãi là cô gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ai cũng không thể sánh bằng.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Một người ngủ, một người ngắm cũng hết cả buổi chiều.

Cho đến khi người trên giường vặn vẹo lật người, lẩm bẩm nói gì đó, người đang ngồi bên cạnh bỗng sửng sốt, không dám chắc mà ghé lại gần muốn kiểm chứng. Hình như vừa rồi cô bé nói… Bạch Công Tử? Cô bé gọi cậu?

Nhưng tuyệt nhiên, cái miệng nhỏ nhắn sau khi hé ra mấy từ đó thì không mở ra nữa. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của người trong lòng gần đến thế, hương thơm thanh mát quẩn quanh chóp mũi, có người đàn ông nào không nảy sinh ý đồ không trong sáng.

Dù hiện tại, Gà Mái của cậu đang để ý đến người khác, một người không phải cậu. Nhưng cậu nhất định sẽ không buông tay. Bằng mọi cách, cậu sẽ giữ Gà Mái lại bên mình. Chỉ cần không để Gà Mái tiếp xúc với tên kia, thứ rung động nhất thời trong cô sẽ sớm phai nhạt, và Gà Mái sẽ mãi là của riêng cậu, của riêng Bạch Công Tử. Tay, chân là của cậu. Mắt, mũi cũng là của cậu. Một sợi tóc cũng là của cậu. Tất cả mọi thứ của Gà Mái đều thuộc về cậu, kể cả hơi thở.

Hơi thở… Miệng?

Ánh mắt cậu dán chặt vào cái miệng nhỏ nhắn. Hai cánh môi hồng ấy rõ ràng còn cố ý khép mở nhè nhẹ như trêu chọc. Giống như có một con mèo đang dùng bốn chân mềm mại cào vào lòng cậu, vừa ngứa ngáy, vừa khó chịu.

Chiều nay không phải học thêm, Gà Mái nhà cậu đã ngủ thì còn lâu mới dậy. Hôn một chút, chắc cũng không sao đâu. Trong đầu vừa nghĩ, cơ thể lập tức hành động.

Nghiêng về phía trước. Hạ thấp trọng tâm. Lại nghiêng về phía trước. Lại hạ thấp trọng tâm. Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi…

Đã bao lần cậu muốn làm thế này rồi? Muốn chạm vào cánh môi ấy, muốn mếm thử hương vị ngọt ngào ấy…

Khoảng cách ngày càng gần, chàng trai trẻ cũng theo đó ngày càng hồi hộp. Trên TV cũng không phải chưa từng xem, nhưng bản thân lại chỉ có kinh nghiệm tưởng tượng, hôn người trong lòng cũng phải lén lén lút lút như thể đi ăn trộm, không hồi hộp mới lạ.

“Bốp.”

Đột nhiên sau gáy bị đập mạnh, chàng trai nào đó chậm chạp quay đầu, lập tức bị khuôn mặt nghiêm nghị của người trước mắt đóng băng tại trận.

“Anh Kiệt.” Bị bắt quả tang rồi.

“Nhân lúc anh không có nhà, cậu tính làm bậy đó à?”

“Em…”

“Theo anh xuống nhà!”

Và thế là, hoàng tử bị phù thủy mang đi, để lại công chúa còn đang say ngủ hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra. Khi công chúa tỉnh dậy, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Tuy hôm nay, bố mẹ vắng nhà, nhưng nhờ đồ tiếp tế từ Hoàng Bách đem tới, hai anh em nhà họ Lý cùng với cún yêu vẫn có một bàn đầy ắp thức ăn thơm ngon cho bữa tối. Thảo Ngân chỉ cần đem đồ đi hâm nóng, ba anh em liền có thể ăn.

“Anh Kiệt, Hoàng Bách mang thức ăn qua lúc nào thế anh?”

“Anh vừa về thì nó sang. Thấy mày ngủ say quá nên anh không gọi. Sao? Nhớ nó à?”

“Ai, ai nhớ cậu ấy chứ. Anh mau ăn cơm đi!”

Nhìn em gái hai má đỏ bừng đang cúi đầu ngượng ngùng ăn cơm, Liên Kiệt lại nhớ đến cuộc đối thoại của anh và cậu em nuôi lúc chiều.

Sau khi bị anh bắt quả tang, thắng nhóc đó rất biết điều, ngoan ngoan ngồi đối diện anh, im lặng tỏ thái độ hối lỗi, thật lâu sau mới lên tiếng:

“Anh Kiệt, em… Bọn em…”

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ấp úng nói không nên lời của thằng nhóc, anh dĩ nhiên vô cùng thích thú, khuôn mặt cười như không cười nhìn thằng nhóc chằm chằm, dọa nó một hồi mới khẽ cười ân xá:

“Được rồi. Cậu nghĩ anh không biết chuyện cậu thích con bé à? Anh còn biết từ khi nào cậu bắt đầu thích con bé nữa đấy. Bây giờ, cậu tính sao?”

“Anh Kiệt, anh giữ bí mật chuyện này giúp em được không?”

“Không định nói cho con bé biết à?”

“Em sợ cô ấy biết sẽ giật mình rồi trốn tránh em. Hôm nay, cô ấy nói với em là đang để ý một tên nào đấy. Nếu bây giờ biết chuyện, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy rất khó xử.”

“Con bé nói với cậu, nó thích người khác?”

“Là em đoán được. Cô ấy không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Anh Kiệt, anh biết tên kia là người nào không?” Lúc thằng nhóc hỏi đến đây, anh thật sự đã thấy trên mặt nó tràn ngập đau khổ, vẻ mặt trứng thối ngàn năm khó gặp.

Anh làm sao có thể buông tha cho nó dễ dàng như vậy.

“Biết. Nhưng không thể cho cậu biết.”

Nói xong câu này, mặc cho thằng nhóc lẽo đẽo theo sau cầu xin thế nào, anh cũng nhất quyết không hé thêm nửa lời. Vậy mà trước khi về, nó vẫn còn không chịu yên, kéo quần, kéo áo anh một hồi mới thôi.

Liên Kiệt lại đưa mắt nhìn em gái vẫn đang cắm đầu ăn phía đối diện. Rõ ràng, cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng lại sợ này sợ nọ không chịu nói. Thật là đau đầu với hai đứa nhóc này! Thôi, cứ để hai đứa nó như thế cũng được. Về sau, anh còn sợ không có chuyện vui để xem sao?

Thảo Ngân đang ăn, bỗng rùng mình một cái. Ngước mắt lên lại thấy anh trai đang trong bộ dạng vui sướng nhìn mình, cô sợ hãi hỏi:

“Anh Kiệt, anh cười cái gì vậy?”

Anh trai Liên Kiệt càng cười càng tươi, gắp một miếng khoai sọ cho vào miệng, khi nhai vẫn còn cười. Cuộc sống tới đây của anh sẽ không còn nhàm chán ngày ngày bị ép đi xem mặt nữa rồi. Ha ha…