Nơi Nào Hạ Mát

Chương 18




"Về gia thế của Tịch Hy Thần, An Kiệt chỉ biết vài điều qua lời anh kể. Anh nói bố mẹ anh đều làm kinh doanh. Khi anh còn rất nhỏ, bố mẹ đã qua đời vì một tai nạn xe hơi trong chuyến du lịch đi Tam Á. Anh nói điều đó một cách rất đơn giản nhưng An Kiệt vẫn cảm thấy đau xót,đang vô cùng cảm động thì đối phương nói: “Anh thích được nhìn thấy em cảm động vì anh”,... trong chớp mắt, sự xúc động biến mất. Nói thực rằng, cho dù sự thật có nghiệt ngã, đau đớn đến đâu thì nhiều năm sau nó cũng là quá khứ. Huống hồ anh là một người tự lập, kiên cường. Hai từ này là lúc sau An Kiệt vỗ đầu người nào đó tặng cho

Vẻ kiên cường của Tịch Hy Thần không ít lần chỉ là vẻ bề ngoài rất kịch. Đó là chuyện mãi sau này khi có cơ hội ở gần anh, An Kiệt mới nhạy cảm phát hiện ra. Ví như, chuyện anh rất sợ gián. Anh đã bao phen hú hồn hú vía vì loài côn trùng đáng ghét này. Những lúc như thế, tưởng anh phải tỏ ra vô cùng sợ hãi, nhưng thực tế thái độ của anh lại hoàn toàn ngược lại, anh vẫn cố tỏ vẻ cao ngạo, mỉm cười nhìn cô và nói như chẳng hề có chuyện gì xảy ra: “An Kiệt, gián kìa!” Nói xong, anh từ tốn rảo bước ra ngoài. Sau khi An Kiệt dùng thuốc diệt côn trùng tiễn đưa những vị khách không mời mà đến, mồi lần như thế cô đều cười rất tươi nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa đang nắm chặt cánh tay mình. Mặc dù vậy, cũng nhờ cái vẻ mạnh mẽ rất kịch này của anh mà nhà cửa cũng trở nên sạch sẽ hơn. Những việc như vậy thường mỗi năm chỉ xảy ra một, hai lần, nếu không chắc anh sẽ điên mất. Vì thế, sau này cô mới có thể lý giải được tại sao anh lại tích cực thuê người giúp việc bán thời gian đến thế.

Lại nói về tính sợ độ cao của Tịch Hy Thần, ngay đến biểu hiện cũng rất khác người. Người bình thường đứng trên cao nhìn xuống thì sợ, còn anh, ở trên cao mà nhìn lên thì chóng mặt.

Rồi chuyện Tịch Hy Thần ngửi thấy mùi dầu mè, sắc mặt bỗng xám ngoét, chỉ trong khoảng năm giây, như có ma làm, anh bỗng biến mất khỏi bàn ăn...

Nói thực, An Kiệt đã gom hết những nhược điểm của ai đó làm niềm vui cho mình rồi.

Một ngày, Tịch Hy Thần bước vào thư phòng lấy hai cuốn sách, định đi ra rồi lại trở lại, đứng sau chiếc bàn gỗ lim, dán mắt vào màn hình vi tính: “Lại xem phim kinh dị à?”

Người đang ngồi khoanh chân trên ghế bèn thở dài một tiếng: “Đúng vào thời khắc quan trọng nhất anh ta lại quên mất mười hai giờ đã điểm, sau đó...” Cô đang biểu lộ sự phấn khích trước bộ phim kinh dị đang theo dõi.

Tịch Hy Thần không kìm được lắc đầu: “Chẳng phải em nói hôm nay muốn đi trung tâm thành phố mua sắm sao?”

“Ừm, xem xong phim rồi em sẽ đi.”

“Tiện đường, anh có thể chở em đi.”

“Được rồi!” Hiếm khi không từ chối.

Tịch Hy Thần định bước đi nhưng lại không kìm chế nổi bèn thốt ra một câu: “Em không thể bớt xem mấy cái phim ấy đi được à?”

“Hả? Tại sao?”

Người kia không trả lời mà đưa ra một lời đề nghị: “Em có thể xem những bộ phim kinh điển đầy tính nghệ thuật mà!”

An Kiệt di chuột, kích vào nút tạm dừng, chẳng lẽ ngay cả những lúc xem phim cũng phải chú ý đến người bên cạnh: “Anh...”

Tịch Hy Thần mỉm cười: “Anh chỉ góp ý thế thôi, em không làm theo cũng được.”

An Kiệt lắc đầu: “Không đúng, Tịch Hy Thần, anh có phải là...”

Ai đó lạnh lùng quay lưng bước đi: “Anh ở dưới nhà đợi em, xem xong rồi xuống nhé!”

An Kiệt nhoài người nhìn nhanh ra cửa phòng, sau đó quay người lại, từ mặt sau của giá sách, cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cầm bút ghi: Elvis sợ phim kinh dị? 

Hôm đó, Tịch Hy Thần vừa đi tới cổng công ty liền có người chạy đến chúc mừng sinh nhật, chỉ trên một đoạn đường ngắn đi vào tòa nhà chính của công ty mà anh đã nhận được hai mươi câu chúc mừng tương tự.

Thật lòng mà nói, anh không muốn nghĩ đến việc mình đã già thêm một tuổi. Bước vào phòng làm việc, nhìn thấy trên bàn bày không ít quà, anh không khỏi lắc đầu, xem ra ông chủ này vẫn còn có chỗ đứng trong lòng nhân viên.

Niên Ngật đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một hộp sô cô la to: “Đừng nghĩ nhiều, khi lên đây có một nữ nhân viên đã nài nỉ tôi chuyển món quà này cho cậu.” Nhìn những món quà la liệt trên bàn, anh liền thốt lên: “Không ngờ cậu đã có vợ mà vẫn còn nhiều người hâm mộ thế!”

Tịch Hy Thần nhấc máy bàn, gọi thư ký vào mang những món đồ ấy ra ngoài.

“Tối nay nếu không bận, mời anh đến nhà tôi ăn cơm.”

Niên Ngật gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhớ lại chuyện ngày trước: “Cậu trước kia ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng không bao giờ nhớ đến, bây giờ lại còn có nhã ý mời người khác đến nhà ăn cơm nữa.”

Tịch Hy Thần mỉm cười, ngồi xuống xem tài liệu: “Con người ai chẳng phải thay đổi!” Xem ra Niên Ngật vẫn chưa có ý định đi ra. “Sao thế?”

“Nói thực nhé, chưa đến ba mươi lăm tuổi mà làm được như vậy, cậu thực sự là một người thành công.” Niên Ngật ngồi xuống chiếc ghế đối diện, xem ra hôm nay anh có hứng thú tán gẫu. “Một thanh niên khôi ngô, tuấn tú, có tiền tài, địa vị, không có tai tiếng, scandal.”

“Anh lôi đâu ra mà lắm thế?”

“Cậu phải xem những bài báo viết về cậu một chút chứ, tôi đã phải cắt đi rất nhiều rồi đấy!” Sau đó là những cái lắc đầu đầy cảm khái. “Nhưng không phải vụ scandal này... Thời gian vừa rồi cậu và cô người mẫu Lâm Mần của MS có chuyện gì vậy? Cùng người ta đi ăn cơm riêng, lại còn bị chụp ảnh nữa, đây không phải là tác phong của cậu.

“Coi như là người quen.”

“Không biết bà xã cậu có xem mấy tin lá cải này không?!”

“Cô ấy rất ít khi xem tin tức, nếu có xem thì cũng chỉ cười thôi!”

“Hai người đúng là tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau.”

Tịch Hy Thần cười đầy ý vị. Đó cũng chính là cách mà vợ chồng anh chung sống với nhau. Tình yêu của anh... nham hiểm và ngọt ngào.

Đúng lúc đó có người gõ cửa bước vào, lại là nhân viên cửa hàng hoa mang hoa tới, một bó hồng trắng rất lớn. Tịch Hy Thần khẽ nhíu mày, người nhân viên chần chừ giây lát tìm chủ nhân của bó hoa tuyệt đẹp trên tay. Hy Thần có chút chán nản, mệt mỏi nhấc điện thoại nội bộ, hỏi thư ký sao lại thế này. 

“Xin lỗi Tịch Tổng, đó là...”

Tịch Hy Thần không nghe hết câu vì anh đã nhìn thấy tấm thiệp gài trên bó hoa hồng trắng.

“Sinh nhật vui vẻ!” Nét chữ xinh xắn vô cùng quen thuộc với anh.

Tịch Hy Thần gác máy rồi ký tên, nhận bó hoa.

Người nữ nhân viên kia bước ra, bất giác đỏ mặt vẻ ngại ngùng, chẳng lẽ tất cả những chàng trai trưởng thành đều cười gợi cảm như thế sao?

“Ai tặng thế? Ồ, to gan thật đấy, dám tặng cả hoa hồng cơ à?” Niên Ngật nhìn thấy Hy Thần kẹp tấm thiệp vào trong cuốn sổ ghi chép, có chút sáng tỏ.

Tịch Hy Thần cắm hoa vào bình.

Hôm đó, anh phải tham dự một cuộc họp, đến giờ nghỉ giải lao buổi trưa thì nhận được tin nhắn.

“Có muốn ăn trưa cùng em không?”

Tịch Hy Thần mỉm cười, dựa lưng vào ghế.

“Anh đang rất bận.”

đối phương lập tức gửi tin nhắn phản hồi: “Thế thì thôi vậy, mấy hôm nay em cũng rất bận.”

Hy Thần nhíu mày. “Em thì bận gì?” Lúc đầu, anh định nhắn lại như thế, chỉ là một trợ lý luật sư thì có gì mà bận? Nhưng nghĩ lại, thấy câu nói đó không phù họp lắm với khí chất cao quý của anh.

Kết quả là, dường như đối phương không có ý định nhắn lại nữa. Hy Thần đợi rất lâu, cuối cùng quay sang dặn dò người trợ lý ngồi bên cạnh mấy câu rồi đứng dậy, rời khỏi phòng họp. Khi bước xuống lầu, anh chợt nhớ ra mình bỏ quên cái gì đó, bèn quay lại phòng làm việc rồi lại thong dong rời công ty.

Giữa hai người họ, rốt cuộc ai nham hiểm hơn? Mức độ ra sao có lẽ chỉ có người đó mới hiểu rõ, còn... người kia sẽ chịu thuần phục một cách ngọt ngào.