Một câu nói đến rước phu nhân về nhà, mọi người trầm trồ ngơ ngác, Uyển Nhi và Huỳnh thiếu há hốc, gương mặt khó tin dần mất máu, không thể nhin những gì diễn ra trước mắt.
"Chẳng phải anh nói hôm nay anh không về sao?" Lâm Ninh ngẩn mặt nhìn anh thắc mắc.
"Phu nhân nhà anh đi một mình thế này, anh có chút không yên tâm."
Anh biết đến những tin đồn từ lâu, Phàm Dương đoán chắc thế nào trong lớp học cũ này cũng sẽ có người gây chuyện với Lâm Ninh. Thế nên anh đã hoàn thành công việc sớm hơn, nhanh chóng trở về Thành An.
"Công việc của anh thì sao? Hôm nay anh bận mà" Sáng nay anh đi từ rất sớm, hình như chỉ mới sáu giờ sáng anh đã rời Hoa Viên, công trình ở Thành Hội sắp hoàn thành nên anh rất bận bịu.
Lâm Ninh không muốn chỉ vì chuyện họp lớp của mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh, họp lớp là chuyện riêng của Lâm Ninh, thế mà lại ảnh hưởng đến anh, như vậy cô cảm thấy bản thân mình rất phiền toái.
Phàm Dương nghe thấy cô nói thế, bạc môi nhấc lên nụ cười tuấn tú, ánh mắt cưng chiều say đắm nhìn Lâm Ninh.
"Phu nhân, công việc cũng không quan trọng bằng em."
Phàm Dương nhấc lên mi mắt, nhìn Huỳnh thiếu và Uyển Nhi đứng trước mặt.
Không khí kỳ lạ này, anh đoán đã có chuyện xảy ra. Lâm Ninh và cô gái này không ngồi trong bàn ăn mà lại đứng ở bên ngoài, chú ý một chút còn nhìn thấy hai gò má người phụ nữ trước mặt đỏ đỏ.
Anh xoay lại nhìn Lâm Ninh, tay cầm lấy cánh tay trái của cô lên xem xét, Lâm Ninh rất khôn ngoan, đeo chiếc đồng hồ ngay chỗ vết thương để che đậy.
"Sao lại tự tay đánh người làm gì, người này có đáng để em đánh không? Anh xem nào, tay có bị đau không?" Phàm Dương lo lắng nắm lấy cánh tay trái của Lâm Ninh xem xét, nhìn thấy cô dùng chiếc đồng hồ che vết thương, vết thương còn chưa lành hẳn, dây đồng hồ cọ vào nhất định sẽ rất đau.
Phàm Dương nhíu đầu lông mày.
"Em có đau không?"
"Không đau" Lâm Ninh lắc lắc đầu, không muốn anh để tâm chuyện này, vội nói.
"Anh từ Thành Hội về đến đây sao? Nhất định là rất mệt rồi, em về với anh."
Lâm Ninh xoay mặt nhìn lại cả lớp, tay vẫy vẫy.
"Tớ về trước nha."
"À ừ" Quách Đồng gật đầu, La Anh và Doãn Linh vẫy tay chào.
"Anh không mệt" Phàm Dương chưa có ý định rời đi, ánh mắt nghiêm trọng nhìn hai người trước mặt.
"Người này làm gì mà phu nhân nhà anh phải ra tay đánh người thế?"
"À, à không có gì đâu" Lâm Ninh phẩy tay cho qua, dù sao thì cô cũng giáo huấn Uyển Nhi xong rồi, không muốn anh dính vào, nếu không cái ghế bà Huỳnh của Uyển Nhi thật sự sẽ bị cô bóp nát.
Nhìn thấy Lâm Ninh che đậy, Doãn Linh nhoe ra nụ cười tà, ông Phàm đã giúp đỡ cô, cô cũng nên giúp ông Phàm biết chuyện.
"Uyển Nhi nhục mạ cậu ấy đó, bảo cậu ấy dù là bà Phàm nhưng bị ghẻ lạnh thì cũng vô nghĩa" Doãn Linh thốt lên. Đọc 𝑡r𝙪𝐲ệ𝗻 ch𝙪ẩ𝗻 khô𝗻g q𝙪ả𝗻g cáo ⩵ 𝑇rù𝐦𝑇r𝙪𝐲ệ 𝗻.v𝗻 ⩵
Lần này Uyển Nhi coi như xong rồi, như thế mới hả dạ Doãn Linh.
"Có thật không?" Phàm Dương nghiêm mặt nhìn Lâm Ninh đang câu lấy cánh tay anh.
Lâm Ninh muốn kéo anh đi, cô rối rít nói.
"Nhưng em đã giải quyết xong rồi, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, chúng ta nên về thôi."
Phàm Dương nhận được câu trả lời xác nhận, ánh mắt sắt như con dao liếc nhìn Uyển Nhi và Huỳnh thiếu.
"Nhìn có giống phu nhân nhà tôi bị ghẻ lạnh không?" Phàm Dương lãnh đạm hỏi.
"Dạ... Dạ không" Huỳnh thiếu vội vàng cúi thấp đầu, hai cánh tay xua xua.
"Thật xin lỗi ông Phàm, vợ tôi thiếu hiểu biết, suy nghĩ nông cạn nên làm bừa."
"Xin lỗi tôi?" Phàm Dương nheo mày, âm thanh lạnh nhạt cợt nhã, bọn họ phạm lỗi với Lâm Ninh thế mà lại cuốn cuồn lên xin lỗi anh.
Khi anh xuất hiện thì sợ sệt, bộ dạng như chó cụp đuôi này, trước đó lại khi dễ bà nhỏ nhà anh.
"Các người xin lỗi tôi làm gì, người các người cần xin lỗi là phu nhân nhà tôi."
"Ặc... Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi thưa phu nhân, mong phu nhân bỏ qua" Huỳnh thiếu vội cúi đầu nhận tội, còn Uyển Nhi vẫn đứng chết chân tại chỗ.
Lâm Ninh nhìn chằm chằm Trần Uyển Nhi vẫn chưa chịu xin lỗi, phải rồi, tính tình Uyển Nhi từ trung học đã ganh đua vô cùng với Lâm Ninh, phải cúi đầu xin lỗi Lâm Ninh là một sỉ nhục lớn.
"Cậu đúng là không cần danh phận bà Huỳnh này nữa nhỉ?" Lâm Ninh nhúng vai tùy ý, xoay mặt lại nhìn Phàm Dương.
Dù sao cũng chọc giận đến ông nhà rồi, Lâm Ninh phải tận hưởng thôi.
"Chồng em nhìn xem, bà Huỳnh bắt nạt em đó."
Phàm Dương trừng mắt, con ngươi nghiêm chặt chằm chằm nhìn Trần Uyển Nhi.
Huỳnh thiếu vội vàng kéo tay Trần Uyển Nhi, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Em còn đứng trơ ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi bà Phàm."
"Em..." Trần Uyển Nhi ủy khuất nhìn Huỳnh thiếu, từ trước đến giờ cô không bao giờ chịu thua Lâm Ninh, bây giờ lại phải cúi đầu xin lỗi, đó là một sự sỉ nhục.
"Còn chờ cái gì, mau xin lỗi" Huỳnh thiếu yêu cầu.
Trần Uyển Nhi cắn cắn cánh môi, mắt đẹp liếc nhìn Lâm Ninh, ánh mắt lộ rõ không phục, cô chẳng thèm cúi đầu, môi bĩu ra lẩm bẩm nhỏ.
"Tôi xin lỗi."
"Hả? Cậu nói cái gì cơ? Nói lớn một chút đi tôi nghe không rõ?"
Cả lớp nhìn bộ dạng giả điếc giả ngơ của Lâm Ninh, không nhịn được bật ra tiếng cười, phải vội che miệng lại.
Trần Uyển Nhi co giật mép môi, mắt đẹp trừng lên, đụng phải ánh mắt trừng trừng của Phàm Dương, Uyển Nhi không dám nhìn Lâm Ninh nữa, mắt đẹp liếc đi nơi khác, giọng nói lớn hơn một chút nhưng vẫn thì thầm.
"Tôi xin lỗi."
"Hả hả?" Lâm Ninh nghe mãi không ra, lại còn thản nhiên đứng trước mặt cô như vậy, không nhìn ra chân thành nào.
"Cậu nói cái gì? Cậu đang đứng yên nói mà chẳng ra hơi nữa, đột nhiên tôi lại bị lãng tai lạ thường, nghe không rõ, không cảm nhận được."
Uyển Nhi tức đến hai mắt nổ đom đóm, khoé môi co co giật giật nhìn Lâm Ninh, gương mặt cứng ngắt không cử động nổi.
Huỳnh thiếu huých nhẹ vào cánh tay Uyển Nhi nhắc nhở.
"Em xin lỗi cho đàn hoàng vào."
"..." Trần Uyển Nhi miệng khô lưỡi cứng, nhưng người bên cạnh Lâm Ninh toả ra khí lực đàm áp tuyệt đối, Trần Uyển Nhi đến thở mạnh cũng không dám, không dám tùy tiện nhìn Lâm Ninh.
Mắt liếc nơi khác, ậm ự vài giây rồi nhắm mắt nhắm mũi thốt lên thật to.
"Tôi xin lỗi."
Lâm Ninh nhận được lời xin lỗi, cô quay sang nhìn anh, gương mặt xinh đẹp trở nên mếu máo.
"Anh xem... Người ta còn chẳng thèm cúi đầu nữa, oa, đúng là không xem trọng em mà."
Trần Uyển Nhi như bị dao cắm vào ngực, mặt mày cau có cứng ngắt trở nên đen kịt.
"Ừ" Phàm Dương cũng nhận thấy lời xin lỗi không thành tâm, khẽ phát ra một âm nhẹ, ánh mắt gần như nuốt chửng Huỳnh thiếu lẫn Uyển Nhi.
Huỳnh thiếu hốt hoảng, tay chân cuốn lên xua xua, liếc sang Uyển Nhi.
"Em còn không mau lên."
Trần Uyển Nhi bậm chặt cánh môi, hai bàn tay nắm thành quả đấm lớn, ông Phàm đã lên tiếng, Uyển Nhi không dám chậm trễ.
"Tôi thành thật xin lỗi" Trần Uyển Nhi gập người, cúi đầu xin lỗi Lâm Ninh, chấp nhận thua cuộc.
Xem ra Uyển Nhi cũng đủ để nhận lấy bài học, Lâm Ninh không làm khó dễ nữa, hai cánh tay ôm lấy cánh tay Phàm Dương, không muốn anh để tâm đến họ nữa.
"Chồng ơi chồng, em đau tay quá" Cô xoè ra lòng bàn tay, ánh mắt đáng thương nói "Anh xem nè, đỏ hết rồi, anh đưa em về đi."
Phàm Dương nhìn xuống Lâm Ninh, xót xa nắm lấy bàn tay của cô xoa xoa.
Có lẽ anh phải bố trí vài người vệ sĩ theo sát phu nhân nhà anh mỗi khi ra ngoài, phu nhân nhà anh có muốn đánh người cũng không cần phải động tay nữa.
"Anh đưa em về" Anh dịu dàng nói.
Phàm Dương nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, giây phút hai người chuẩn bị xoay đầu, Huỳnh thiếu vội nói.
"Ông Phàm, xin đợi một chút, hiếm lắm mới được trực tiếp gặp mặt ông Phàm như thế này, chúng ta..."
"Tôi không làm ăn với người không xem trọng vợ tôi" Phàm Dương cắt ngang lời Huỳnh thiếu, cách hắn nói cũng đủ cho Phàm Dương biết hắn đang muốn đề cập chuyện làm ăn.
Phàm Dương nghiêm trọng nhìn Huỳnh thiếu, ánh mắt dữ tợn trừng lên.
"Sau khi nhục mạ vợ của tôi, các người còn mong muốn hợp tác làm ăn với tôi?"
Phàm Dương nhìn bộ dạng bản sao y hệt anh, thế mà lại nhàn rỗi xuất hiện ở nơi này, còn làm chỗ dựa cho vợ bắt nạt phu nhân nhà anh.
Đối tác của Phàm Dương không rảnh rỗi như thế, ánh mắt Phàm Dương bắn ra tia lửa, âm giọng trầm trọng nhếch ra nụ cười nửa miệng.
"Nhớ cho kỹ, phu nhân nhà tôi không phải người các người có thể chọc vào, chuyện này còn chưa xong."
Phu nhân nhà anh đau tay rồi, anh không dây dưa ở đây nữa nhưng chuyện ngày hôm nay hoàn toàn chưa xong.
Anh dắt tay Lâm Ninh rời đi, Lâm Ninh ngoái lại bạn học phía sau, tay vẫy chào, gương mặt tinh nghịch nhắc nhở mọi người cứ tiếp tục cuộc họp mặt không có cô.