Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 3




"Điên rồi điên rồi, điên thật rồi!"

Doãn Linh lầm bầm, ánh mắt kỳ thị nhìn Lâm Ninh.

"Cậu sao thế?" Lâm Ninh cảm thấy kỳ lạ, chợt nghĩ đến chuyện gì kỳ lạ làm cho âm thanh của cô trùng xuống.

Lại chẳng lẽ đây không phải hoàng tuyền? Chẳng lẽ cô không chết mà đã quay ngược thời gian?

Nhìn biểu hiện kinh hoàng của Doãn Linh chân thật lắm a, Lâm Ninh mới nheo mày, bàn tay vừa nâng lên véo má hạ xuống, mới chú ý đến lớp băng vải trắng quấn trên cổ tay.

Nhìn băng gạt quấn đầy cổ tay, vừa rồi Doãn Linh cũng có nói là cô đã cắt cổ tay tự sát.

Trong trí nhớ của Lâm Ninh, cô cắt cổ tay tự sát sau khi kết hôn được nửa năm, cô vì muốn nhanh chóng ly hôn với Phàm Dương nên đã làm đủ mọi cách chèn ép anh. Sau bao nhiêu cách không ép được anh, Lâm Ninh đã dùng đến cách cuối cùng là cắt cổ tay tự sát.

Chuyện cắt cổ tay tự sát này cũng là do xúi giục của chị cô, Lâm Ái Mỹ.

"Doãn Linh này, hiện tại là năm bao nhiêu thế?" Lâm Ninh muốn xác nhận bản thân có đang thật sự quay ngược thời gian hay không.

"Hả?" Doãn Linh liền che mặt, tự mình thì thầm với chình mình "Cậu ấy điên thật rồi sao? Làm sao bây giờ ôi?"

Dù Doãn Linh thì thầm nhưng vẫn đủ để Lâm Ninh nghe thấy, Lâm Ninh nghiêm túc hỏi.

"Mình hỏi cậu đây là năm bao nhiêu?" Lâm Ninh thở hắc, trông chờ vào câu trả lời của Doãn Linh. Doãn Linh cứ che miệng, mặt mày kì thị, không có tâm trí trả lời câu hỏi của Lâm Ninh.

Cô liếc qua liếc lại lẩm bẩm tính nhẩm.

Nếu nói đây là ngày cô cắt cổ tay tự sát sau nửa năm ly hôn vậy có nghĩa là Lâm Ninh đang ở giai đoạn hơn mười năm về trước, khi mà cô và Doãn Linh vừa bước qua hai mươi tuổi.

Phải rồi, cô bạn trẻ trung xinh đẹp ở ngay trước mặt kia chính là bằng chứng cho bọn họ đang ở lúc hai mươi tuổi.

"Làm sao bây giờ, Lâm Ninh của tôi điên thật rồi, tôi phải làm sao đây?" Doãn Linh che miệng tự nhủ với bản thân, Lâm Ninh không nhịn được phì ra một tiếng cười.

Đúng rồi a, Doãn Linh ở cái tuổi đôi mươi là đáng yêu cũng nghịch ngợm nhất.

Nói vậy nghĩa là... Lâm Ninh đang cười bỗng khựng lại.

Cô thật sự sống lại rồi sao? Quay về mười năm về trước?

Thế cho nên... Doãn Linh mới trẻ trung xinh đẹp và vẫn còn sống sờ sờ ở kia.

Lâm Ninh vung cánh tay không có băng bó đánh đánh vào đầu, muốn bản thân tỉnh táo.

Chuyện quay ngược thời gian làm sao có thể xảy ra a, điều đó rất phi lí.

Lâm Ninh đánh vầng thái dương, Doãn Linh nhìn thấy cô bạn chuyển sang tự đánh vào đầu trợn mắt há hốc, vội chụp lấy tay Lâm Ninh ngăn cản.

"Cậu làm cái gì vậy?"

Lâm Ninh chau đầu lông mày đến giữa thái dương phát đau, xoay đầu nhìn sang chiếc tủ bên giường bệnh tìm kiếm.



"Điện thoại của mình..." Lâm Ninh muốn tìm điện thoại, một tờ giấy đập vào mắt, bàn tay đầy băng bó cấm lấy tờ giấy lên đọc.

Đơn ly hôn.

Ba chữ đập vào đôi mắt, Lâm Ninh ngơ ra, đôi mắt mở to dần dần đỏ, nhìn xuống phía dưới là chữ ký rất đẹp của Phàm Dương.

Doãn Linh đã nhìn thấy tờ đơn đó từ sớm, trách móc nói.

"Cũng tại cậu, bây giờ cậu vừa lòng chưa? Phàm Dương đã ký đơn ly hôn với cậu rồi, mãn nguyện rồi phải không?" Doãn Linh bực dọc, khó chịu mắng mỏ "Mình thật không hiểu nổi cậu đó Lâm Ninh, rốt cuộc Phàm Dương có chỗ nào không tốt mà cậu cứ làm loạn lên đòi ly hôn vậy? Mình nói thật cậu này..."

Doãn Linh bậm cánh môi, trong đôi mắt hiện lên nghiêm túc.

"Lâm Ái Mỹ không có tốt như cậu nghĩ đâu, sao cậu lại nghe lời cô ta như thế? Cậu đừng có nhẹ dạ tin vào tình chị em gì đó, cô ta không hề tốt đâu, chị em tốt của cậu là bà cô đang gào cổ lên khuyên ngăn cậu đây nè."

Nếu là kiếp sống trước đây, Lâm Ninh sẽ phản bác lời nói này.

"Mình biết" Lâm Ninh gật nhẹ đầu.

Doãn Linh tròn xoe mắt.

"Ối trời" Kinh hô lên một tiếng, Doãn Linh lại lần nữa bị doạ "Cậu biết ư? Cậu không bảo vệ cho cô chị yêu dấu đó nữa à? Lúc trước chỉ cần mình nói một câu không đúng về cô ta, cậu liền biện minh cho cô ta kia mà, sao bây giờ lại đồng tình như thế a?"

Thật sự không quen, Doãn Linh không quen biết người này a, đây rốt cuộc có phải Lâm Ninh của cô nữa không?

"A... Doãn Linh này..." Lâm Ninh nhìn cô bạn, giọng nói bị trùng xuống "Cậu mua gì đó cho mình ăn nha, mình đói rồi."

"Đói rồi à?" Doãn Linh lập tức đứng dậy, ngón tay chỉ ra ngoài "Cách bệnh viện một đoạn có tiệm cháo gà rất nổi tiếng đó, cậu đợi mình một lát nha."

Nói giận thì giận nhưng thương vẫn là thương, nghe Lâm Ninh than đói, Doãn Linh tức tốc đi ra ngoài mua cháo gà.

Doãn Linh đi rồi, Lâm Ninh mím nhẹ cánh môi, cúi mặt nhìn lá đơn trên tay, cô rơi vào trầm mặt.

Theo trí nhớ của Lâm Ninh, ngày hôm ấy khi cô tỉnh lại ở bệnh viện, nhìn thấy lá đơn này cô đã không một giây chần chừ nào ký vào rồi gửi đi. Vài ngày sau đó, tin tức ly hôn của Lâm Ninh và Phàm Dương tràn lan trên mạng xã hội.

Thủ tục ly hôn của hai người diễn ra rất nhanh chóng, chưa đầy một tháng đã hoàn thành, chuyện ly hôn này ảnh hưởng không ít đến Phàm Dương, anh đang là người có sức ảnh hưởng ở Thành An này. Mỗi một cử chỉ của anh đều bị truyền thông dòm ngó, chuyện ly hôn này đã từng ngốn hết biết bao nhiêu giấy mực của cánh nhà báo.

Thành An này từ bao đời nay cai trị bởi các đại gia tộc, các gia tộc tranh giành cấu xé lẫn nhau để giành lấy ngôi vương cai trị. Trong đó, Phàm gia hiện tại đang là gia tộc đi đầu.

Thời gian này Mộ gia suy yếu do bê bối tham nhũng tài chính, thế lực Phàm gia vùng dậy trở thành gia tộc đi đầu, vì vậy mà Phàm gia còn rất suy yếu, đây mà lúc mà các gia tộc khác tích cực hoạt động giành lấy ngôi vương, vậy nên Phàm Dương trở thành đối tượng bị dòm ngó nhất, chỉ cần Phàm Dương sai một việc nhỏ cũng đủ ảnh hưởng đến danh tiếng Phàm gia.

Lâm gia là một gia tộc bé nhỏ so với Phàm gia nhưng thâm tình hữu nghị của hai bên gia đình rất thắm thiết, được liên hôn với Phàm gia phải nói vừa là phúc vừa là vinh của Lâm gia, nhưng Lâm Ninh lại chống đối cuộc hôn nhân này vô cùng.

Đơn giản bởi vì cô không muốn kết hôn với một người đàn ông mà bản thân không yêu, đừng nói đến tình cảm, cô chưa từng gặp mặt anh.

Nửa năm trước, Lâm Ninh đang theo học ngành thiết kế của một đại học có tiếng ở Mỹ, trong lúc tuổi trẻ yêu đời, phấn đấu vì tương lại của bản thân thì cha gọi cô về Thành An để gả chồng.

Cha đã bắt cô gả cho Phàm Dương, cha nói đây là liên hôn, là trách nhiệm cần phải làm, Lâm Ninh bắt buộc phải kết hôn với Phàm Dương.

Phía Phàm Dương muốn kết hôn với Lâm Ninh, không phải người con gái nào khác trong Lâm gia.

Ôi cuộc đời Lâm Ninh đang tươi đẹp làm sao, thế mà cha lại trôn vùi cuộc đời cô vào hai chữ "Hôn nhân".



Cô chỉ mới bước qua tuổi hai mươi thôi mà a.

Lâm Ninh chống đối cuộc hôn nhân, cô dùng mọi cách để không phải kết hôn nhưng đều vô nghĩa với cha cô, cuối cùng cũng phải khoác váy cưới kết hôn với Phàm Dương. Sau khi kết hôn, Lâm Ninh vẫn không từ bỏ cơ hội, cô tránh Phàm Dương như tránh tà tránh ma, nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ, kết hôn được nửa năm, Lâm Ninh đã bày đủ thứ trò để ly hôn.

Cô nhớ mình đã gây ra không ít chuyện tày trời nhưng Phàm Dương vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý đến hành động càng quấy của cô. Đến khi Lâm Ninh không còn cách nào nữa, Lâm Ái Mỹ đã gợi ý cách thức cắt cổ tay tự sát này cho Lâm Ninh.

"Đâu thể được, cách thức này rất nguy hiểm a, lỡ như em chết rồi mà anh ta còn chưa trở về thì sao?" Lúc Lâm Ái Mỹ đề xuất, Lâm Ninh có phần lo sợ phương án này.

"Không sao đâu, có chị ở đây với em mà, nếu thấy tình hình không ổn chị sẽ lập tức viện trợ cứu mạng em" Lâm Ái Mỹ đã nói như vậy.

"Nhưng mà... Vẫn sẽ có rủi ro" Lâm Ninh chưa muốn chết ở cái tuổi xinh đẹp này.

"Em không muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này à, em không muốn theo đuổi cuộc sống mà em mong ước sao? Em bảo là em không thích bị trói buộc vào hôn nhân, càng không muốn dính líu đến những người như Phàm gia này mà" Lâm Ái Mỹ đánh những đòn công tâm lý vào trái tim Lâm Ninh.

Đúng thế, Lâm Ninh ao ước cuộc sống tự do tự tại, cô đã bị gò bó quá lâu rồi, cô muốn được tự do theo đuổi ước mơ của bản thân, được đi tìm tình yêu đích thực, tìm người đàn ông của đời mình.

Hơn hết cô không muốn giống như mẹ, dính vào những gia tộc có tâm cơ đi đầu đều không có gì tốt, Lâm Ninh chỉ muốn một cuộc sống bình an.

"Thì..."

Từ bé cho đến lớn, chị là người Lâm Ninh tin tưởng nhất, cô đã tin lời chị ta.

Ngày hôm đó Lâm Ninh nằm trong bồn nước ấm, cổ tay bị rạch sâu, máu loang lổ nhuộm đầy bồn nước, Lâm Ninh nhớ rõ giây phút đó, khi cô sắp chết trong bồn nước đầy máu kia, Lâm Ái Mỹ không giúp cô mà đổi lại chỉ đứng nhìn.

Kiếp trước, Lâm Ninh ngu dại tin tưởng vào Lâm Ái Mỹ, cũng vì lòng tin ngu dốt đó cô đã đánh mất Phàm Dương.

Bây giờ cô đã đi ngược thời gian rồi, quay về thời điểm trước khi ly hôn, Lâm Ninh đã có cơ hội làm lại tất cả.

Cuối cùng ông trời cũng xót thương cô rồi.

Nhưng mà lỡ như đây chỉ là một giấc mơ? Quay ngược thời gian là chuyện vô cùng hoang đường, chuyện huyền ảo chỉ có trong trí tưởng tượng loài người.

Là thật hay là mơ đây?

Lâm Ninh giơ lên bàn tay, vung bàn tay thật mạnh.

Chát.

"Áaaaaaa!"

Tiếng la chói tai vang dội.

Thật! Con mẹ nó là sự thật!

Còn tiếp...

(P/s xác nhận hiện thực này hơi bạo lực, tự đánh tự đau rồi la hét haha.)

_ThanhDii