Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 24




Phòng ngủ nồng nhiệt đượm đầy ái tình, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, nói đúng hơn là một bên truy một bên trốn.

Lâm Ninh nằm úp, khụy gối quỳ rạp, toàn thân chỉ có mông đào được người phía sau nâng giữ, nửa người trước mềm nhũng gục xuống đệm giường.

Phàm Dương từ phía sau cắm vào, luật động rất nhịp nhàng phát ra âm thanh nhóp nhép bí nước, u hoa giữa hai chân đã sớm trở thành một mảnh đất lầy lội.

Ướt át kéo ra theo mỗi cái va chạm của Phàm Dương, kéo ra những sợi chỉ bạc từ dịch nhầy đầy ái muội, ga giường phía dưới xẫm màu, chất nhầy chảy xuống, men hai bên mép đùi non.

Cả hai dây dưa chỉ mới một lúc, Lâm Ninh cao trào không biết bao nhiêu lần, khiến cho đầu có Lâm Ninh chẳng còn tỉnh táo nữa, ngỡ là bản thân đã trầm luân rất lâu.

gậy th*t thô dài kia cắm rút nhịp nhàng một vài phút, khi âm thanh bí nước anh ách phát ra, u hoa siết chặt hút lấy gậy th*t. Phàm Dương sảng khoái rít lên một hơi thở sâu, nắm lấy mông đào ghì chặt, tăng tốc chạy nước rút cắm rút phát ra âm thanh lạch bạch.

Lâm Ninh bị động mạnh, cơ thể căn cứng bấu bám lấy ga giường, mặt vùi vào trong chăn đệm, hai đồi ngực tưng tưng nảy nảy ma sát với đệm giường.

“A… A…”

Bụng dưới buốt rát theo va chạm điên cuồng co rút, cảm giác bí bách muốn tuông trào lại ùa đến, Lâm Ninh không nghe được gì ngoài âm thanh trái tim đập lùng bùng, cơn nóng giữa bụng lan truyền đến tứ chi, cảm giác sảng khoái kỳ lạ ập đến, Lâm Ninh bấu chặt ga nệm, mặt vùi vào chăn ga nấc ra một âm ái muội.

“Aaa.”

Phàm Dương đâm sâu, trôn thân mình vào tận sâu bên trong tận hưởng khoái lạc u hoa co bóp, anh nhét đầy vào trong u huyệt nóng ấm sảng khoái thở ra một hơi trầm.

Lâm Ninh cao trào, giật nảy rồi xụi xuống run rẩy, đầu óc chỉ còn là một tầng mong manh.

Cao trào tuông ra, Phàm Dương nhét đầy, ngăn không cho bất kỳ **** *** nào tuông ra ngoài. Ngắm nhìn mông đào đỏ ửng, hai bên mông bị nhào nặng phiếm hồng, tấm lưng trần trơn nhẵn vì mồ hôi run rẩy bần bật.

Anh cong khoé môi, tận hưởng khoái như hàng ngàn cái miệng nhỏ đang hút lấy phân thân, đến khi u hoa ngừng co thắt, Phàm Dương lại hoạt động, nhẹ nhàng lui ra cắm vào.

“A…” Sau bao lần sảng khoái, nơi kia trở nên vô cùng mẫn cảm, Phàm Dương chỉ cần động nhẹ, Lâm Ninh vẫn rít ra một âm rên rỉ ái muội.

Anh thoái lui, mật dịch đi theo gậy th*t nhĩu giọt, xong thẳng lưng tiến vào, y đầu trượt vào u hoa phát ra tiếng nhóp nhép thẹn người.

“Không được nữa… Em không được nữa…”

Giọng nói Lâm Ninh trở nên mềm nhũng thều thào, cô không biết bản thân đã cao trào như vậy bao nhiêu lần, chỉ biết cơ thể mỏi nhừ muốn vỡ vụng, tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Hai người rõ ràng làm chưa lâu, nhưng anh cắm vài cái Lâm Ninh đã cao trào, cứ liên tục cao trào khiến cho cô mỏi nhừ, ngộ nhận sai thời gian trôi qua rất lâu, Lâm Ninh đã đạt đến giới hạn cuối cùng rồi a, nếu mà cao trào nữa, Lâm Ninh sẽ phát điên mất.

“A… Không nổi… Nữa a… Aa…” Cô lấp bấp nói, âm thanh bị hoạt động của anh làm nấc nghẹn, giọng nói nhỏ nhỏ bị rên rỉ lấp đi câu nói.

Người đàn ông phía sau hoạt động nhịp nhàng, ánh mắt nhuộm dục ngắm nhìn tấm lưng run rẩy, lui người nhích ra đến tận cùng, gần như đem cả y đầu lọt ra ngoài, dùng lực thúc đẩy gậy th*t cắm toàn bộ.

Phạch.



“Hức…” Một cái cắm mạnh, Lâm Ninh nấc ra tiếng, nuốt ực xuống một ngụm, đáng thương hít hít cái mũi.

“Phàm Dương… Anh đừng làm nữa mà… Em không nổi… Không nổi huhu…”

“Em nói là em chịu được” Giọng nói Phàm Dương khàn đặc, hai bàn tay to nắm chặt hai bên mông đào, lui phân thân ra tận bên ngoài, mắt nhìn chính mình được phủ một lớp mật nhầy trong suốt.

“Em vẫn rất khoẻ kia mà” Thúc đẩy thắc lưng, đem thân mình cắm vào.

“A…” Cơ thể Lâm Ninh động đậy theo cái lui sâu cắm tận, hai tay chống đỡ ga giường, muốn nâng người nhỏm dậy nhưng tay hoàn toàn không có lực, bất lực nằm vùi xuống, đầu lắc mạnh.

“Không nổi nữa… Ô a… Không nổi nữa…”

Thật sự Lâm Ninh không nổi nữa rồi a, nếu mà lại cao trào, cô sẽ chết mất.

Phàm Dương rít vào một hơi thở thật sâu, nắm chặt hạ thân mềm nhũng kia, bắt đầu chạy nước rút, thắc lưng uyển chuyển đâm thẳng rút lui, từ nhịp nhàng đến ngông cuồng nổi loạn, cắm rút lạch phạch lạch phạch.

Lâm Ninh vùi vào chăn, giấu đi gương mặt đỏ hoe, dụi nước mắt vào trong chăn, tay chân lại bắt đầu run rẩy, cơ thể phát lên cơn nóng.

Cô lắc lắc đầu, mếu máo trực trào nước mặt, tay bấu chặt đệm, bụng dưới lần nữa co thắc dữ dội.

“Phàm Dương…”

Tiếng nước anh ánh lạch bạch ngày càng gấp rút, một giây sau đó thiếu nữ mị lên rên rỉ mê hoặc, cao trào đỉnh điểm, Phàm Dương rút ra gậy th*t, đem Lâm Ninh lật ngửa lại, không cho cô thời gian rãnh rỗi nhanh chóng nhét vào.

“Phàm… A…”

“Kêu ca cái gì a, anh đã bảo là em yếu rồi” Lại không ngờ cô sẽ yếu đến mức này, Phàm Dương duật ra tiếng cười khổ sở, hai tay nắm lấy hai quả ngực mềm mại ngắt nhéo.

“Lâm Ninh, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, em bảo không nổi là không nổi cái gì?”

“Mới bắt đầu?” Cái gì mà vừa mới bắt đầu?

Lâm Ninh sắp mệt chết rồi, anh lại bảo vừa mới bắt đầu.

Lâm Ninh đưa hai bàn tay mềm nhũng níu lấy hai bàn tay to nhào nặng trên ngực, hai đồi ngực tưng nảy theo chuyển động của gậy th*t thực mê người, Phàm Dương ngắm nhìn không xót một chuyển động mê hoặc nào.

Lại bị cắm, Lâm Ninh vừa xấu hổ vừa oan ức, gương mặt xinh đẹp đỏ dại khóc lóc.

“Anh ra đi… Anh ra là xong rồi mà… A…”

Phàm Dương cười khổ, thắc lưng di chuyển vô cùng nhịp nhàng khai thác u hoa, vấy ra mật dịch thấm đẫm.

“Bà nhỏ à, không phải anh không muốn ra, nhưng chuyện gì cũng cần phải có trình tự.”

Chuyện còn chưa tới đâu, phân thân chỉ mới làm quen với **** ***** mê người một lúc, bà nhỏ bảo anh ra là ra như nào a.

“Nhưng mà… Ô ô… Em không nổi nữa… Hu… Anh… Anh gầm lên đi… Gầm lên là ra mà…”

Hôm nay cô xem phim, nhìn thấy người đàn ông cũng sẽ rên rỉ và rồi gầm lên một tiếng.

“Anh gầm lên đi mà…”

Phàm Dương không nhịn được phát ra tiếng cười, có lẽ Lâm Ninh không nhận thức được thời gian hiện tại, anh nắm lấy hai đùi non đẩy cao, nhấp người điên cuồng.

“Anh nói bà nhỏ nghe này.”

Anh duật ra tiếng cười phóng đãng, ánh mắt nóng rực ngắm nhìn gương mặt thiếu nữ đáng thương mếu khóc, thông báo cho cô một chuyện hệ trọng.

“Chỉ mới vừa qua nửa canh giờ thôi.”

“A… Hả…”

Nửa canh?

Làm thế nào mà từ nãy đến giờ chỉ mới có nửa canh?

Từ nãy đến giờ cô đã ra bao nhiêu lần kia chứ, làm thế nào mà chỉ… Mới nữa canh?!

“Không đúng a… Đừng động nữa… Em… Em…”

Lâm Ninh nhăn mày, cơn nóng bức từ hạ thể vọt lên đại não, hai tay vung lên đỉnh đầu nắm níu chăn đệm, mày đẹp chau chặt ẩm ướt nước mắt, uốn éo cơ thể hứng chịu cơn khoái lạc đổ đến.

“Aaa!” Cô ưỡn cong lưng, hạ thể tuông trào, cơ thể liền xụi xuống.

“Thế đấy” Phàm Dương bật cười, khổ sở lắc lắc đầu.

“Nhấp em một chút thôi đã như thế, bảo anh gầm là gầm thế nào?”

Nửa canh giờ là sự thật, nửa canh đối với anh nhưng có lẽ với bà nhỏ thể lực không tốt thì nửa canh trôi qua như nửa ngày rồi a.

“Thử lại nhé” Phàm Dương thẳng người ưỡn thắc lưng, đem gậy th*t nhấp nhịp nhàng, thị phạm lại một lần nữa.

“Đừng… Đừng làm nữa mà…” Vừa xong cao trào lại bị cắm, Lâm Ninh hít thở không thông, ngực phập phồng lên xuống, cô chịu không nổi khoái cảm, hai tay níu lấy bàn tay nhào nặng trên ngực của anh thỉnh cầu.

“Anh đừng nhấp… Đừng nhấp nữa…”

“Bây giờ anh nhấp nhanh hơn một chút” Phàm Dương chuyển sang cấp tốc, rút cắm dồn dập liên tục mười mấy cái chưa qua một phút.

“A… Ứm!”

U hoa co rút, siết chặt chiếc gậy ngông cuồng kia, Lâm Ninh há hốc miệng, giây sau cơ thể giật nảy, run lên bần bật cùng tiếng rên la đáng thương.

Phàm Dương khà khà cười, âm thanh khàn khàn sảng khoái, còn có một chút hư hỏng trêu ghẹo.

“Như thế đây, em nói xem… Khi nào thì tới lượt anh đây?”

“Ô… Huhu…”

Phàm Dương rút lui, kéo ra vô vàng mật dịch, cắm vào bên trong dày đặc chất dịch.

Phạch.

“Khi nào thì tới lượt anh hửm?”

“Hu…”

Lạch phạch.

“Bà Phàm, khi nào thì tới lượt anh?”

“Đừng nhấp mà…”

Cảm giác kia sẽ lại đến ngay thôi a.

“Thế thì làm sao mà anh gầm được đây?” Phàm Dương phì ra tiếng cười khàn khàn, nhấp người chôn vùi vừa tận hưởng vừa ngắm nhìn bộ dạng phiếm hồng run rẩy lại sắp sửa cao trào của Lâm Ninh.

Sơ bộ thì đã đánh giá xong.

“Ngày mai anh bảo bà Năm nấu thuốc bổ cho em nhé? Bà Phàm nhà anh suy lắm rồi.”

“Anh đừng… Đừng nh… Ưm aaa.”

Chà, xem ra, bà nhỏ nhà anh quả thật cần phải tẩm bổ.

Phàm Dương không nhịn được bật cười, trêu chọc Lâm Ninh dưới thân đã mềm nhũng như vũng bùn.

“Bà nhỏ, khi nào anh mới được gầm đây?”



Sáng sớm tinh mơ, bảy giờ sáng, Phàm Dương âu phục chỉnh tề ngay ngắn, bước đến bên giường ngủ. Ngồi bên giường ngắm nhìn thiếu nữ say giấc, bàn tay vén sợi tóc bám trên gương mặt nhỏ, cúi xuống hôn lên gò má Lâm Ninh một cái thật khẽ.

“Lâm Ninh” Anh ôn nhu gọi, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn bà nhỏ mê ngủ không thèm trả lời.

“Ninh à” Anh lại gọi, âm thanh dịu dàng hơn gấp bội.

“Ưm…” Mắt Lâm Ninh nhắm nghiền, theo âm thanh dịu dàng, khẽ ưm lên đáp ứng.

“Anh đi làm.”

“Ừm…”



Lâm gia.

Lâm Ái Mỹ trở về từ chỗ Chu Quốc Duy, tìm đến phòng Ninh Tuệ, Lâm Ái Mỹ đứng trước cửa phòng Ninh Tuệ, nhìn người phụ nữ dù đã ở tuổi trung niên nhưng đường nét trên gương mặt vẫn vô cùng xinh đẹp.

Đường nét xinh đẹp mà Lâm Ninh thừa hưởng từ người phụ nữ này, Lâm Ái Mỹ khẽ gọi.

“Dì nhỏ.”

Ninh Tuệ quay lại theo giọng nói, ngạc nhiên nhìn Lâm Ái Mỹ.

“Ái Mỹ tìm dì sao? Có chuyện gì à?”

“Dạ, con tìm dì nhỏ đó” Lâm Ái Mỹ nâng ra nụ cười rạng rỡ, bước vào phòng Ninh Tuệ.

“Chuyện là…”

Còn tiếp…

(P/s Bà Phàm: Anh gầm lên đi.

Ông Phàm: …

Mụ Di cười đứt dây, há há há, é é é, bà Phàm đã nghèo, đã khổ, đã không có tiếng nói, ngôi vị lung lay thế mà lại còn yếu giường chiếu thì phải làm sao, á há há há, hõng sao đâu, yếu thôi mà, tẩm bổ lên từ từ ha khửa khửa.