"Doãn Linh cậu có biết xấu hổ không hả?" Lâm Ninh thẹn đến đầu nổ bùm xèo.
Doãn Linh đứng bên cửa sổ, hai vai lắc lắc rất ư chi cà chớn.
"Có phải là chuyện của tớ đâu mà tớ xấu hổ, chồ chồ, xem kìa xem kìa" Doãn Linh chỉ ngón tay vào Lâm Ninh, cà chớn chí choé "Hồi trước mà nhắc đến Phàm Dương là y rằng mặt cậu đen xì như lọ nồi, bây giờ xem kìa, còn biết thẹn thùng nữa."
"Cậu xém chết nên thần kinh bị chạm dây rồi phải không? Hay là bác sĩ nối lộn mạch cho cậu rồi?" Doãn Linh vừa trêu vừa thật tâm muốn biết "Từ khi nào mà nhắc đến Phàm Dương mà má đỏ môi hồng thế kia a?"
Lâm Ninh nằm xuống giường, trùm chăn lên kín mít đầu, mắt nhắm tai bịt không để cho âm thanh cà chớn kia lọt vào lỗ tai.
Doãn Linh ở lại thêm một lát đến sáu giờ chiều, đến giờ Doãn Linh phải về tiệm bánh phụ bà chủ, trước khi đi, Doãn Linh dặn dò.
"Ngoan ngoãn ở đấy đó biết chưa, đừng có chạy lung tung" Doãn Linh phòng ngừa Lâm Ninh sẽ chạy đi tìm Phàm Dương, nhoe ra nụ cười gian tà trêu.
"Với thân thể đó của cậu thì không cầm nổi cái cần số của ông Phàm đâu."
"Aaa cậu cút đi a!"
Lâm Ninh bị ghẹo đến sắp nổ đầu lần nữa, xua đuổi Doãn Linh.
Doãn Linh đi rồi, phòng bệnh chỉ còn mỗi mình cô, Lâm Ninh không để thời gian trôi qua vô ích, đi ra ngoài tìm chị y tá xin một chiếc bút và một quyển vở.
Ngồi trên giường, Lâm Ninh bắt đầu viết lại những gì đã xảy ra ở đời trước, viết chúng lại thành một chuỗi liên kết từ giai đoạn Lâm Ninh và Phàm Dương ly hôn, loạt công ty Phàm gia rơi đỉnh cổ phiếu, Lâm Ái Mỹ và người đàn ông, một nhánh riêng biệt dành cho Doãn Linh.
Lâm Ninh khoanh tròn tên Doãn Linh, cô đặt biệt viết tên Doãn Linh tránh xa tên của gã đàn ông kia.
Chu Quốc Duy, người đàn ông đó tên là Chu Quốc Duy.
Việc Phàm gia lọt cổ phiếu là do Lâm Ái Mỹ và Chu Quốc Duy bằng cách nào đó đã điều phối được hệ thống tài chính của Phàm gia, bọn họ bòn rút ra một lượng lớn tiền từ cổ phần của các cổ đông. Lan truyền ra bê bối Phàm gia bòn rút công quỹ ngay trong lúc Lâm Ninh và Phàm Dương ở toà án, ngày đó hoàn thành ly hôn, Lâm Ninh nhớ rõ cảnh tượng Phàm Dương bước ra khỏi toà án.
Toà án đông nghẹt người, toàn bộ là phóng viên và nhà báo, bọn họ vây quanh Phàm Dương như một miếng mồi, đặt vô số câu hỏi về tham ô tài chính, đèn flash chụp ánh nhấp nháy trắng xoá.
Lâm Ninh nhớ đến cảnh tượng đó, cô rùng mình một cái.
Lần trước cô lẻn vào nhà của Chu Quốc Duy, đọc được nhật ký của Doãn Linh, còn tìm được những giấy tờ liên quan đến việc suy đổ của Phàm gia lúc bấy giờ.
Hiện tại đây thì sự việc đó chưa diễn ra, Lâm Ninh cũng không có bằng chứng nào về Chu Quốc Duy, lúc này hắn ta là nhân tình của Lâm Ái Mỹ. Hắn chưa từng xuất hiện trước mặt ai cả, Lâm Ninh muốn tìm được hắn phải thông qua Lâm Ái Mỹ.
Quan trọng hơn hết là tìm được lỗ hỏng kia và chỉnh sửa nó lại, Lâm Ninh suy nghĩ miên man, vừa suy nghĩ vừa nghệch ngoạc chiếc bút viết lên giấy, cô đã quậy mực đầy tờ giấy, mực quậy thành một vết bôi đen tên Lâm Ái Mỹ và Chu Quốc Duy.
Cạch.
Âm thanh mở cửa đánh tỉnh Lâm Ninh, xoay mặt về phía cách cửa, đập vào mắt là thân hình cao to, gương mặt tuấn mỹ đến bừng sáng của Phàm Dương.
Lâm Ninh ngạc nhiên nhìn anh, hai tay nhanh chóng đóng lại quyền vở, đặt quyển vợ xuống giường giấu dưới lớp chăn.
Phàm Dương đi vào, trên tay còn mang theo một túi giấy. Lâm Ninh tròn xoe mắt nhìn Phàm Dương, những gì vừa rồi đang suy nghĩ ngay lập tức bị gương mặt tuấn tú kia xoá tan.
"Anh đến thăm em đó hả?" Cô tiện miệng hỏi "Anh không bận việc công ty à?"
Phàm Dương đi đến cạnh giường bệnh, đưa ra túi giấy cho Lâm Ninh.
"Bây giờ đã mấy giờ rồi, tôi không bận đến mức làm cả buổi đêm."
Bây giờ là bảy giờ tối, Lâm Ninh nhận lấy túi giấy, tò mò nhìn vào trong, bên trong là một chiếc hộp rất bắt mắt, nhìn thấy nhãn hiệu trong hộp bánh, hai mắt Lâm Ninh sáng như đèn pha.
Phàm Dương đi xuống cúi chân giường, mở ra chiếc bàn ăn kéo xuống giường, Lâm Ninh lập tức đặt chiếc hộp lên giường, chép chép cái miệng mở hộp bánh ra.
"Xin cảm ơn a" Đây là bánh yến mạch nổi tiếng nhất Thành An a, vừa ngon vừa bổ đặc biệt khó mua, muốn mua phải xếp hàng đến cả giờ đồng hồ.
Phàm Dương nhìn Lâm Ninh vội vàng mở hộp bánh tận hưởng, nhìn cái miệng nhai chép chép không khỏi cười, cô lúc nào cũng háo ăn như vậy, thời gian trước ở Hoa Viên, không ngủ thì ăn, không ăn thì ngủ.
Buổi tối hôm qua cô chạy đến công ty, Phàm Dương biết buổi tối Lâm Ninh sẽ rất rảnh rỗi lại không có ai trông chừng, thế nên hôm nay anh mua ít đồ ăn mang đến cho cô gặm nhắm.
"Nghe nói ông tổng bận lắm cơ" Cái miệng Lâm Ninh nhai nhoàm nhoàm, vẫn không quên trả lời câu nói vừa rồi của anh "Ông tổng phải đi xã giao với đối tác bàn bạc hợp đồng, hoặc là đi kiểm tra tiến độ làm việc ở các công trình công trường, hoặc là xưởng nhà máy, bãi sân bay, các khu resort."
Lâm Ninh thuật lại câu chuyện bận bịu từ miệng nữ tiếp tân hôm qua, nhớ đến gì đó, mắt đẹp nhướng lên, môi nhỏ dính mảnh vụng yến mạch bĩu ra.
"Còn phải đón tiếp tiểu thư nhà họ Lâm ở Thành Đông, tiểu thư nhà họ Ngô ở phố Biên Đào, tiểu thư nhà họ Đổng, họ Trình, họ Tống nữa. Cho nên ông tổng đương nhiên bận a, làm gì có giờ nghỉ."
Phàm Dương đứng bên giường, nhìn cái miệng nhỏ đang bĩu ra kia, Phàm Dương giơ lên bàn tay, đưa ngón tay búng lên trán Lâm Ninh.
"Nói bậy cái gì, lo ăn đi."
"Ặc... Em có nói bậy cái gì, em nói đúng nha" Lâm Ninh xoa thái dương bị tung "Nhất dương chỉ".
"Tiếp tân của anh nói như vậy đó, cô Lâm cô Ngô cô Đổng cô Trình cô Tống" Lâm Ninh liệt kê thôi cũng muốn đoạn hơi, chề ra cánh môi đánh giá.
"Đồ quỷ đào hoa."
Lâm Ninh khó chịu trong lòng nha, nghĩ lại thì anh đã cưới cô rồi mà xung quanh vẫn còn rất nhiều người dòm ngó. Bọn họ như ong bướm rình rập Phàm Dương, chỉ cần Lâm Ninh lơ là, chắc chắn họ sẽ nhảy vào đá đít Lâm Ninh bay ra khỏi cái ghế bà Phàm.
"Chật chật, cái ghế bà Phàm này của em thật là mong manh, không biết còn ngồi được bao lâu nữa, thật là lung lay quá mà."
Than ôi cho cái phận bà Phàm, đã nghèo khổ, đã không có tiếng nói, chiếc ghế này còn thật là lung lay.
Ôi, ôi, bà Phàm này mong manh quá đi thôi, một cước của bóng hồng cũng đủ để đít cô bay ra khỏi ghế tổng.
Lâm Ninh cứ vểnh rồi lại chu cái môi ra đánh giá, Phàm Dương đứng bên cạnh ngắm nhìn cái miệng nhỏ lép bép, một vị chanh chua nào đó từ miệng cô khiến cho anh thật muốn cười.
"Xin hỏi bà Phàm đây là đang ghen?"
Lâm Ninh đang chu môi chí choé, câu nói như sét đánh qua tai khiến cho cái mỏ nhọn lõm vào trong, Lâm Ninh nhanh vội hất mặt sang phía khác.
"Xời, nói anh nghe, em đây còn có một hàng mỹ nam đang xếp hàng từ Thành An đến Thành Hội, em đây là ai cơ, đệ đệ nhất nhất mỹ nữ thực thụ a" Cô mới không thèm ghen, cô chỉ lo cho cái ghế bà Phàm thôi, không có hứng thú ghen tuông với anh.
"Em không thèm ghen với anh."
Mặt cô xoay ngoắc sang bên kia, chỉ còn lại vành tai hồng hồng, khoé môi Phàm Dương cong cong, bàn tay vươn ra xoay gương mặt Lâm Ninh lại.
Lâm Ninh bị xoay lại, cô nhìn anh, cái miệng vẫn oan oan nói.
"Ghế tổng này khó ngồi quá, em chỉ là một nụ hồng mong manh trong các bóng hồng của anh thôi anh Phàm ạ."
Phàm Dương cong môi, mắt đen đượm tình mang theo ý cười, ngón tay lau qua vụng bánh trên đôi môi nhỏ.
"Đệ đệ nhất nhất mỹ nữ, ăn bánh vụng dính đầy miệng thế này sao? Tôi thật nghi ngờ cái danh này của em, em bỏ hối lộ mua danh đúng không?"
Bị nói vụng bánh dính môi, Lâm Ninh phản xạ nhanh vội liếm môi, lại chẳng nghĩ tới ngón tay cái kia đang phủ trên môi, bất giác Lâm Ninh liếm trúng ngón tay anh.
Phàm Dương nhìn Lâm Ninh, ánh mắt hạ xuống nhìn cánh môi nhỏ, một cảm giác mềm mại ươn ướt lướt qua ngón tay anh, làm cho ánh mắt Phàm Dương lắng xuống nhìn cô chằm chằm.
Gò má Lâm Ninh chợt nóng, thu lại cái liếm bậy, hai cánh môi cũng thu lại bậm vào nhau, vội vàng xoay mặt đi, vừa cười vừa đùa xua đi bầu không khí kì lạ.
"Anh không xem phim tình cảm à, các cô gái thường ăn như vậy để trông đáng yêu đó ha ha."
Cô vừa vặn xoay đi, Phàm Dương cúi thấp người, tay lại nâng gò má Lâm Ninh xoay lại.
Xoay mặt lại thì tuấn nhan phong trần kia đã đập ngay vào mắt Lâm Ninh, gương mặt anh gần tới nỗi hơi thở phản phất, Lâm Ninh mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại kia.
"Vậy bà Phàm đây là đang tỏ ra đáng yêu đi."
Lâm Ninh nín lại hơi thở, mặt muốn xoay đi nhưng lại bị bàn tay anh giữ lấy gò má, không thể xoay đi, cô nhìn người gần ngay trong gang tất, chỉ cần anh nhích đến một kẽ hở nữa, hai người chắc chắn sẽ chạm môi.
"Phàm... Phàm Dương..."
Lâm Ninh nhất thời không biết phải làm gì, đến thở cô còn không dám thở, mặt cố gắng lui về sau đến mức cục thịt nọng cũng sắp lòi ra.
Phàm Dương nhìn chằm chằm Lâm Ninh, mặt anh hướng đến, Lâm Ninh lập tức nhắm mặt lại.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua mũi Lâm Ninh, mùi hương người đàn ông này bao bọc xung quanh cô. Nhưng môi anh không có phủ xuống, Lâm Ninh nhắm chặt mắt, không có nụ hôn giáng xuống, hé ra một con mắt.
Lúc này hơi thở người kia lại thổi qua vành tai Lâm Ninh, anh không hôn mà lướt qua gương mặt, hướng đến vành tai Lâm Ninh thì thầm.
"Bà Phàm, ghế không vững rồi."
"..." Hơi thở ấm ấm thổi lên vành tai, Lâm Ninh lập tức rùng mình, xoay mặt nhìn anh, bàn tay nhỏ đưa lên chạm vào vành tai của bản thân xoa xoa.
Phàm Dương lại đưa lên bàn tay chạm gò càm, ngón tay cái lướt qua trên cánh môi ươn ướt của Lâm Ninh. Ánh mắt anh mang theo tia mờ ám nhìn đôi môi mọng nước, sau đó nhìn lên đôi mắt tròn xoe như con thỏ của Lâm Ninh, nhếch ra nụ cười tà.
"Ghế không vững nữa rồi, bà Phàm có thể mau mau khoẻ lại không?"
Ghế không vững thì liên quan gì đến cô khoẻ lại cơ?
Lâm Ninh ngớ ra, đầu nhảy đáp số, ngay lập tức mặt Lâm Ninh đỏ bừng, hai tay xô đẩy Phàm Dương, cô nằm xuống giường, kéo tấm chân trùm lại xì xèo bùng nổ trong chăn.