Ngày hôm sau, Lâm gia đã xảy ra một chuyện lớn, Ninh Tuệ thu dọn quần áo cùng đứa con trai rời khỏi Lâm gia, mặc cho Lâm lão gia cố gắng níu kéo, Ninh Tuệ vẫn nhất quyết rời đi.
Đối với thỉnh cầu của Lâm lão gia, Ninh Tuệ chỉ nói.
"Tình yêu của lão gia bao la, trái tim của lão gia rất rộng lớn, thế nên Ninh Tuệ tôi chỉ như là một hạt cát trong sa mạc, thiếu đi tôi, lão gia cũng không thấy cô đơn."
Ninh Tuệ cùng con trai nhỏ Lâm Minh chuyển đến vinh thự, xin phép An phu nhân được chuyển vào, đối với An phu nhân, việc Ninh Tuệ chuyển đến lại là một chuyện tốt.
Hai người phụ nữ đều không còn chồng, nương tựa vào nhau, bầu bạn cùng nhau chăm nom cho con cháu, còn điều gì có thể mỹ mãn hơn thế?
Buổi tối, Phàm Dương ôm một đoá hoa hồng xinh xắn đến, anh bước vào phòng cùng bó hoa và túi bánh ngọt.
"Nghe nói có ai đó đang nhớ anh."
Cụ thể là mẹ Ninh sáng nay đã nói với anh, nghĩ lại thì anh cũng đã hai ngày chưa đến thăm cô, cho nên hôm nay anh gạc lại việc ở vườn hoa sớm hơn một chút.
Lâm Ninh đang ngồi xoay về phía bên kia, hai tay ôm một cục nhỏ nhỏ trong lòng.
Cô đang cho bé bảo bối ti sữa, hình như đây là lần thứ ba anh nhìn thấy cảnh tượng mẹ bỉm cho con ti sữa, Lâm Ninh vẫn còn rất ngượng ngùng trước mặt anh, cô quay người về phía kia, đưa lưng về phía anh, bối rối nói.
"Anh đừng có nhìn qua đây."
Phàm Dương đặt đoá hoa lên bàn trà, bước đến bên giường, cố ý đi qua trước mặt cô.
Anh đứng trước mặt, thậm chí còn nhìn cô đang ôm bé bảo bối cho ti sữa, Lâm Ninh ngượng chín mặt.
"N...!Này..."
Cô xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, vội vàng ôm bé bảo bối vừa rối vừa cận thẩn xoay ngược lại, giấu đi bản thân, lần nữa đưa lưng về phía anh, rối rít nhắc nhở.
"Anh đừng có nhìn!"
Phàm Dương đặt túi bánh lên tủ bên giường, anh trèo lên giường, nhanh chóng đem thân thể nhỏ nhắn kia ôm vào lòng, bàn tay anh choàng ra phía trước đỡ lấy hai tay cô, đồng loạt ôm lấy bé bảo bối và cả cô vào trong lòng.
Để lưng cô tựa vào ngực anh, tay anh ôm trọn hai mẹ con, đỡ lấy bé bảo bối trên tay mình, cô chỉ việc ngồi tựa vào ngực anh cho bé bảo bối ti sữa, Phàm Dương hôn nhẹ lên mái tóc Lâm Ninh.
"Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, ngại cái gì?"
"..." Lâm Ninh ngượng nghịu bậm môi, nhìn bé bảo bối được bế rất cẩn thật trước ngực, anh thậm chí bế bé bảo bối trông còn chuyên nghiệp hơn cô, anh ôm con rất nhẹ, rất thoải mái áp khẽ ngực cô để con trai có thể ti sữa.
Đúng là không phải lần đầu nhìn thấy nhưng mà việc c ởi trần phía trước, còn có một bé bỏng đáng bám ngực ti sữa, bị anh nhìn thấy như thế...
Ặc, cô ngượng chết đi a, cô vẫn chưa quen với việc làm mẹ bỉm nha.
Mau mau, mau tìm chủ đề khác đi!
Lâm Ninh rối loạn trong lòng, bỗng mũi nghe thấy mùi hương bánh ngọt rất quen thuộc, cô hít sâu vào một hơi thưởng thức, ngay lập tức đã nhận ra thương hiệu.
"A! Bánh nướng bà cô Doãn!"
"Đúng rồi" Phàm Dương khẽ cười.
"Hôm nay anh đến chỗ bà cô Doãn à?"
"Chẳng phải là do em hôm qua bảo với mẹ vợ thèm bánh nướng của cô Doãn sao? Hôm nay mẹ vợ về liền bảo anh đi mua bánh nướng, còn bảo anh tối nay đến chơi với em, mẹ nói em nhớ anh lắm rồi."
Âm giọng Phàm Dương càng lúc càng nâng cao đắc ý, cười cười.
"Chà, cục nọng của anh còn biết nhớ anh nữa, chà chà, anh hạnh phúc quá đi!"
"Ớ! Ai mà thèm nhớ anh" Lâm Ninh bĩu môi, mặt vểnh ngược lên trời.
"Mẹ em nói bậy đó, em không thèm nhớ anh!"
"Rồi rồi" Phàm Dương cười lớn.
"Là tô nhớ cô, tôi nhớ cô quá nên đến chơi với cô, được chưa cô nhỏ?"
"Hừm hừm" Lâm Ninh nhoẻn ra nụ cười phì phì.
"Đúng đúng, đúng như vậy, là ông Phàm nhớ em mới đến chứ em hõng thèm nhớ anh."
Hõng thèm nhớ! Nhắc lại hõng có thèm nhớ! Xin khẳng định là hõng thèm!
Phàm Dương chỉ biết cười khổ.
Nhìn thấy đoá hoa ở bàn trà, Lâm Ninh ngạc nhiên hỏi.
"Anh có mua hoa nữa sao? Quao~ Ông Phàm hôm nay còn biết mua hoa cho em."
"À" Phàm Dương khẽ đáp.
"Đến chỗ cô Doãn mua bánh cho em, nhìn thấy đối diện có một tiệm hoa cho nên cũng ghé qua mua cho em, em thích hoa mà."
"Đối diện chỗ bà cô Doãn mở thành tiệm hoa à?" Lâm Ninh ngạc nhiên hỏi, lần cuối cùng cô ở tiệm bánh cũng cách đây rất lâu rồi, lúc đó cô nhớ phía đối diện là một căn nhà trống.
Doãn Linh có nói với cô căn nhà đó bỏ trống đã lâu, mãi không có ai ở, bây giờ lại mở thành tiệm hoa sao?
"Ừ" Anh đáp, nhớ lại một chuyện, anh lại phì cười.
"Cơ mà cô nhỏ, bà cô Doãn của em cũng thật biết chém người, ba cái bánh bán cả triệu bạc."
"Há" Lâm Ninh ranh ma nhe răng cười.
"Nên chém nên chém! Phải lựa người mà chém chứ, như ông Phàm đây mua ba cái bánh, đáng lý ra cậu ấy nên chém thành ba triệu."
Chật, bà cô nhỏ nhà anh thật là biết thương cho cái ví tiền của anh.
Phàm Dương nhìn gương mặt vểnh lên trời của cô, nhất là cái miệng nhỏ chúm chím, anh cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ, hôn khẽ một cái rồi rời đi, cười đáp.
"Không sao, anh đây tình nguyện cho em chặt chém đấy, em cố mà chặt chém hết cái ví của anh đấy nhé?"
Ối chà, chặt chém hết cái ví nhà anh chắc hẳn đã đến đời cháu chắt chít gì ấy nhỉ?
Lâm Ninh được hôn tủm tỉm cười, cúi xuống nhìn bé bảo bối đang ti sữa, nhìn gương mặt nhỏ của bé bảo bối, Lâm Ninh liền ngước lên, ngón tay chỉ vào bé nhỏ trong lòng cho anh xem.
"Anh này, anh nhìn xem, con chúng ta sao lại giống con khỉ già nhăn nheo thế?"
Lần đầu cô nhìn thấy thằng bé này, Lâm Ninh còn suýt té ngửa.
Thằng bé nhỏ này mặt mũi nhăn nheo lắm a, nhìn không đáng yêu gì cả, cô có hỏi mẹ An và mẹ Ninh rằng có khi nào là do cô khi mang thai u sầu quá nên đứa nhỏ đẻ ra già nhăn nheo không?
Mẹ An và mẹ Ninh liền phá lên cười.
"Trông xấu quá đi" Lời nhận xét thật lòng của một bà mẹ bỉm!
Phàm Dương nghe xong cũng không khỏi buồn cười, liền ghẹo.
"Có mẹ nào lại nói con mình giống con khỉ già chứ? Lại còn chê xấu, cô nhỏ a, em làm mẹ như thế đấy à?"
"Nhưng xấu thật mà" Lâm Ninh cũng cắn rứt lương tâm lắm chứ, cơ mà sự thật là sự thật.
Xấu thì đâu thể nào nói là đẹp được?!
Phàm Dương khẽ tựa lên bã vai Lâm Ninh, nhìn đứa bé nhỏ nhắn anh đang bế, bé bảo bối có vẻ như đã no rồi, thằng bé đã ngừng m*t sữa, tuy nhiên vẫn gặm ti, lâu lâu mới m*t một cái.
Thằng bé nằm ti sữa, góc nghiêng nhìn thấy xương mũi cao thẳng, tuy là còn rất nhỏ nhưng đường lông mày hàng mi đã ươm rõ.
Anh khẽ cười.
"Đứa nhỏ nào mới sinh ra mà chẳng như thế? Và cả..." Anh hôn khẽ lên gò má cô.
"Con của đệ nhất mỹ nhân Thành An và anh thì làm sao có thể xấu được, em nhìn kỹ xem, nhìn xem có phải mũi rất giống anh không?"
Lâm Ninh chau mày, nhìn chằm chằm bé bảo bối, đúng là mũi rất đẹp, Lâm Ninh ậm ự một lúc.
"Nhưng mà...!Ừ thì...!Em thích thằng bé giống anh ở đôi mắt hơn."
Bởi vì Lâm Ninh thích đôi mắt của anh nhất.
Phàm Dương ôn nhu dỗ dành.
"Con còn nhỏ, chưa nhìn rõ ngũ quan, đợi khi con trổ sữa thì em sẽ nhìn rõ hơn, biết đâu khi đó con có đôi mắt giống anh, mũi giống anh, miệng cũng giống anh, thế là em đẻ mướn rồi."
Công sức mang nặng đẻ đau lại không có nét nào giống cô, khi đó cô đừng có mà oa oa khóc lên.
"Ơ mà sao anh lại rành thế?" Lâm Ninh ngoái lại nhìn Phàm Dương, cô nheo mày nghi hoặc.
Từ việc anh ôm con cũng thật chu đáo, xem qua cái gì về trẻ con anh cũng rất rành rỗi.
"Anh đọc nhiều sách lắm" Phàm Dương cũng không giấu gì, nhẹ cười cưng chiều.
"Anh cũng tập bế con nữa, em xem này, anh bế con có chuẩn không?"
Sự thật rằng anh đã dùng cả ngày lẫn đêm để tập ôm chiếc gối nằm mới có thể rèn luyện được khả năng ôm con nhẹ nhàng lại thoải mái như vậy.
Lâm Ninh chúm chím môi cười, ngoái lại nhìn bé bảo bối trong lòng, ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má của bé bỏng, cô nhỏ giọng nói chuyện với bé bỏng, cũng nói cho anh nghe.
"Gia Hạo ngoan ngoan, Gia Hạo nghe lời mama nói này, con nhất định phải có đôi mắt giống papa biết chưa? Nhất định phải có cho bằng được đôi mắt của papa."
Phàm Dương chăm chú nhìn cô nhỏ trong lòng, cũng lặng yên lắng nghe.
Cô nói rồi tấm tất khen.
"Mắt của papa đẹp lắm, mẹ thích nhất là mắt của papa đó, mắt thạch anh nè, con ngươi màu đen bạc nè, sau này khi con lớn lên, ngắm nhìn người con thích, đôi mắt ấy ẩn chứa hình bóng người con thích sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, chúng vừa lấp lánh vừa rạng rỡ."
Ngừng lại một chút, Lâm Ninh ngẩn đầu nhìn anh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen bạc của Phàm Dương.
Cô có thể nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt anh, vừa lấp lánh vừa rạng rỡ.
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tươi rói, hạnh phúc cười đến díp mắt lại.
"Vì mắt của papa tình lắm, nhất định phải có được."
Phàm Dương nhìn bà nhỏ tươi cười trong lòng, khoé môi không tự chủ được nâng lên thành nụ cười, đầu cũng không tự chủ cúi thấp xuống, ấn lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn thoáng nhẹ vì còn phải ôm bé bảo bối trên tay, dứt ra nụ hôn, anh cười khổ.
"Cô nhỏ có thể thôi đáng yêu đi không? Em còn phải ở cử."
Cứ đáng yêu như này, anh sẽ không chịu được mất thôi.
Lâm Ninh nhe răng phì phì cười, quay ngoắc đi.
"Kệ anh, em cứ đáng yêu như thế đó!"
Xoay trở lại, Lâm Ninh ngắm nhìn bé bảo bối trong lòng, mới chú ý đến bàn tay anh đang ôm con, nhìn thấy bàn tay anh có rất nhiều băng cá nhân, những chiếc băng cá nhân quấn đầu trên ngón tay, cô đưa bàn tay chạm lên mu bàn tay anh, ngón tay chạm vào lại chính là một chiếc băng cá nhân trên mu bàn tay.
Lâm Ninh ngớ ra một giây, sau đó vội vàng xoay ngược lại nhìn anh chằm chằm.
Còn tiếp...
(P/s Cục Ninh Nọng kiểu: Ớ! Ớ Ớ! Chồng mị bị làm sao? Ai? Ai đã làm gì chồng mị?!)
_ThanhDii..