Lý Cẩn dắt tay Tô Tâm đi vào tiệc rượu, người đàn ông tuấn soái bước đi, bên cạnh là bông hồng xinh đẹp yêu kiều.
Hai người xứng đôi vừa lứa, đứng bên cạnh nhau chính là sự kết hợp trời sinh, vô cùng hoàn mỹ, ai ai nhìn thấy cũng đều phải trầm trồ ái mộ.
Lý Cẩn và Tô Tâm vừa bước vào đại tiệc rượu đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, mọi người bắt đầu bàn tán về bọn họ.
Lý Cẩn nhìn thấy vị đối tác ở Thành An, Châu Uy cũng có mặt ở đây, Lý Cẩn cúi thấp đầu, nói nhỏ vào tai Tô Tâm.
“Châu tiên sinh đang ở kia, tôi sang đó chào hỏi.
”
Tô Tâm cũng thì thầm trả lời Lý Cẩn, ánh mắt yêu kiều nhìn về phía trước.
“Âu Ái Hiên ở kia, tôi sẽ sang đó.
”
Tô Tâm ngừng khoác tay Lý Cẩn, bước chân yêu kiều nâng lên, Lý Cẩn liền đưa tay ra nắm lấy tay cô giữ lại.
Tô Tâm bị giữ lấy, cô xoay đầu, ngạc nhiên chớp chớp mắt.
“Anh Lý còn chuyện gì sao?”
Mục tiêu của cô đang ở ngay trước mắt rồi, anh Lý đến đại tiệc rượu này cũng có nhiệm vụ riêng, hai người không nên lãng phí thời gian nữa.
Lý Cẩn kéo Tô Tâm trở ngược lại, trước mặt vô vàng những ánh mắt đang nhìn, bàn tay to của Lý Cẩn nắm lấy một bên cánh tay trắng nõn của Tô Tâm, anh vuốt vuốt cánh tay cô giống như một cách đánh dấu chủ quyền trước những người kia, thì thầm nói.
“Cẩn thận một chút, cô chỉ nên ở vòng vòng trong đại tiệc, tốt nhất là ở trong tầm mắt của tôi” Lý Cẩn nhắc nhở xong, tay cũng buông ra cánh tay Tô Tâm.
Tô Tâm thấy anh Lý lo lắng cho mình, cô cười cười.
“Anh lo lắng quá rồi, tôi biết chừng mực mà.
”
Từ khi vào làm việc cho ông tổng, Tô Tâm cũng đã tích góp được rất nhiều kinh nghiệm đối với những tiệc rượu như thế này.
Tô Tâm không nghĩ nhiều, đây đâu phải lần đầu tiên cô đi tiệc rượu, cho rằng anh Lý đã quá mức lo lắng.
Tô Tâm nâng ra nụ cười rạng rỡ, nụ cười xinh đẹp như có mây hồng trên đôi gò má, xua đi lo lắng của anh.
“Tôi sẽ ổn thôi, anh cứ yên tâm làm việc của anh đi.
”
Tô Tâm cười nói, yêu kiều nâng lên cao gót bước đến, một phục vụ đi ngang qua, Tô Tâm nâng tay yểu điệu cầm lấy một ly rượu trên mâm rượu của người phục vụ, tiến đến trước mặt lão già gần năm mươi Âu Ái Hiên.
“Xin chào Âu tổng” Tô Tâm nhẹ nhàng nâng ra nụ cười chào hỏi, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai.
“Tôi là Tô Tâm, đại diện của Hafam.
”
Âu Ái Hiên nhìn thấy mỹ nhân, váy dạ hội ôm sát cơ thể khoe ra đường cong khi3u gợi, chiếc váy đen tôn lên làn da trắng ngần, kiểu váy cúp ngực khoe ra bầu ng ực căn tròn đẩy đà.
Nhìn mỹ nhân yêu kiều, ngọt ngào như mật trước mặt, Âu Ái Hiên nhìn ngắm toàn thân Tô Tâm, chiêm ngưỡng mỹ nữ, kéo ra nụ cười.
“Chào em, nghe tên em đã lâu, bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy” Âu Ái Hiên cười cười, mắt không rời khỏi đôi ngực căng mọng.
“Người ta nói quả không sai, thư ký trưởng của Hafam thật sự rất diễm lệ, lại còn rất tài giỏi.
”
“Âu tổng quá khen” Tô Tâm khẽ cười, cố ý cúi khẽ người cảm tạ lời khen, Âu Ái Hiên lập tức nhân cơ hội ngắm nghía da thịt Tô Tâm.
Tô Tâm khẽ cười, đưa lên ly rượu, cụng nhẹ vào ly rượu của Âu Ái Hiên.
“Ngày hôm qua chúng tôi đã dùng bữa với ba vị đại diện phía Âu tổng, họ nói Âu tổng có chuyện gấp cần phải xử lý nên không thể có mặt, cho nên ông chủ của tôi đã bàn bạc sơ thảo với ba vị đại diện, không biết, Âu tổng đọc qua hợp đồng sơ thảo có thấy chỗ nào không vừa ý không?”
“Vừa ý vừa ý” Âu Ái Hiên không khép được nụ cười, mắt cũng không rời khỏi được cơ thể Tô Tâm, lão già mê đắm đến mức không nỡ chớp mắt, gục gật rồi nói.
“Thật ngại quá, hôm qua tôi có chuyện đột xuất, thế nên không dùng bữa được với mọi người, chà, tôi đã bỏ lỡ dịp ăn cơm với người đẹp rồi.
”
“Quả thật đáng tiếc, nhưng mà không sao, chẳng phải bây giờ Âu tổng đang được uống rượu với người đẹp đây sao?” Tô Tâm ngoài mặt cười cười, giả vờ tin tưởng.
Có cái bép a, cái bép câu chuyện bận đột xuất kia.
Phía Á i Ân chấp nhận lời hẹn, bên họ cũng đưa ra ngày hẹn, cuối cùng lão già ranh mãnh này lại không xuất hiện, đây rõ ràng là không nể mặt ông chủ của cô.
Dù sao thì dự án này phía bọn họ đang chiếm ưu thế hơn, Tô Tâm không thể tùy ý, cô lại cười cười, ủy mị như một nàng hồ ly.
“Nhưng mà Âu tổng, hợp đồng sơ thảo ngày hôm qua không có mặt của Âu tổng, Âu tổng sẽ đồng ý với những thoả thuận trong hợp đồng sơ thảo ngày hôm qua sao?”
Âu Ái Hiên chắc chắn không đồng tình với hợp đồng sơ thảo hôm qua, bởi không có mặt của lão, ông tổng dễ dàng lấn lát ba người đại diện, chiếm ưu thế trên việc thoả thuận, soạn ra một bản hợp đồng sơ thảo hoàn toàn có lợi thế về phía Hafam.
Theo Tô Tâm được biết, lão già Âu Ái Hiên này tuy tham mê sắc đẹp nhưng lão ta vẫn rất tham vọng, lão sẽ không chịu thiệt, chắc chắn từ chối hợp đồng sơ thảo.
Mà nhiệm vụ của Tô Tâm chính là khiến cho lão đồng ý ký vào hợp đồng.
Âu Ái Hiên vẫn còn khá tỉnh táo, lão cười cười.
“Tôi chỉ mới xem qua, vẫn chưa xem kỹ, nếu có chỗ nào không ổn tôi sẽ thông báo với bên em, nếu hợp đồng không có vấn đề, tôi chắc chắn sẽ ký.
”
Ấy chà, lão già này… Xem bộ khó nuốt rồi đây.
Tô Tâm ngọt ngào bĩu môi, giống như thiếu nữ hờn giận người yêu nũng nịu gọi.
“Âu tổng, có chỗ nào Âu tổng thấy không tốt?” Tô Tâm áp sát người lão, ánh mắt lão như thể thấy được vàng, dán chặt trên ngực Tô Tâm, lão không nhịn được nuốt nuốt hai ngụm nước bọt.
Lý Cẩn ở phía bên kia, anh đang hàn huyên với vị đối tác họ Châu, ánh mắt luôn luôn nhìn về phía Tô Tâm, nhìn thấy Tô Tâm áp sát Âu Ái Hiên, đầu lông mày Lý Cẩn bấc giác chau lại.
Sở dĩ anh lo lắng như vậy là vì ông tổng đã trực tiếp nhắc nhở, việc Tô Tâm đi tiếp rượu không có lạ lẫm với Lý Cẩn, nhưng ông tổng chưa từng phải trực tiếp lên tiếng, còn bảo Lý Cẩn đi theo trông chừng, như vậy thì lão già Âu Ái Hiên nhất định rất xảo quyệt.
Tô Tâm cô ấy lại… Áp sát quá rồi.
Trong lòng Lý Cẩn vô thức nổi lên cơn khó chịu, khiến cho gương mặt anh cứng ngắt.
Đối tác họ Châu nhận thấy nét mặt lạ của Lý Cẩn, Châu Uy nhìn theo ánh mắt Lý Cẩn, nhìn về phía bên trái của bữa tiệc, bữa tiệc rượu toàn là doanh nhân qua lại, Châu Uy không biết Lý Cẩn đang nhìn ai mà tức giận như vậy, Châu Uy hỏi.
“Lý Cẩn, cậu đang nhìn cái gì thế?”
Lý Cẩn thu lại ánh mắt rực lửa, nhếch mép môi.
“Không có gì” Lý Cẩn xua đi khó chịu trong lòng, không cho phép bản thân xao lãng công việc, anh nhìn Châu Uy.
“Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Nói đến…” Châu Uy trở lại vấn đề ban đầu.
Tô Tâm đứng bên cạnh Âu Ái Hiên, uống cạn một ly rượu, hàn huyên cũng không ít, nhưng cô vẫn chưa thể dụ dỗ Âu Ái Hiên đồng ý ký kết hợp đồng.
Với lão già gian manh này, chỉ khi chính mắt cô nhìn thấy lão ta ký vào hợp đồng, cô mới chắc chắn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
“Nói đi nói lại là Âu tổng vì bận bịu quá, vẫn chưa có thời gian xem hợp đồng.
”
Bận bịu cái bép! Tô Tâm mắng thầm, bận bịu của lão già này còn không được một nửa ngón tay của ông tổng nhà cô, lão già này chỉ thích ra vẻ.
“May quá, Tô Tâm có mang theo hợp đồng, Âu tổng cùng Tô Tâm xem qua nhé?”
Âu Ái Hiên nhếch nhếch khéo môi, bàn tay choàng qua hông Tô Tâm sờ sờ.
“Ở đây ồn ào quá, hay là chúng ta ra ngoài, yên tĩnh hơn mới có thể xem kỹ hợp đồng.
”
Bàn tay lão già sờ sờ bên eo hông, mân mê muốn sờ xuống mông, Tô Tâm vẫn duy trì nụ cười, bước chân yêu kiều nâng lên bước đi trước.
“Mời Âu tổng.
”
Tô Tâm bước đi, vừa xoay mặt đi, mặt cô hoá thành cục than đen kịt.
Ôi, tối nay trở về cô phải tự thưởng cho bản thân một bồn nước ấm để nhúng cơ thể vào, tẩy rửa ô uế.
Tô Tâm đi ra khỏi bữa tiệc, bên ngoài bữa tiệc có những chiếc bàn tròn cho khách mời ngồi nghỉ ngơi, Tô Tâm ngồi lên một chiếc ghế, cố tình bắt chéo chân lên, lộ ra đôi chân vừa thon vừa dài, trắng nõn đập vào mắt Âu Ái Hiên.
Tô Tâm đặt hợp đồng lên đùi, nhìn Âu Ái Hiên vẫn còn đứng nhìn chằm chằm xuống ngực cô.
“Âu tổng, mời ngồi, chúng ta xem hợp đồng.
”
“Được, được” Âu Ái Hiên ngồi xuống bên cạnh Tô Tâm, lão chẳng có tâm trí nhìn hợp đồng, vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm đôi đùi ngọc, dí xát vào người Tô Tâm, rít lấy mùi hương từ không khí xung quanh cô.
Tô Tâm bậm bậm môi, trưng ra gương mặt ủy khuất, vô cùng âm ức.
“Không giấu gì Âu tổng, nhiệm vụ của Tô Tâm hôm nay là phải làm Âu tổng vui vẻ đồng ý ký hợp, Âu tổng ký hợp đồng, Tô Tâm sẽ được thưởng, Âu tổng không ký hợp đồng, Tô Tâm sẽ bị trách mắng.
”
“Phàm Dương trách mắng em à? Nếu người đó không tốt với em, em về Á i Ân, anh nhận em.
”
Âu Ái Hiên an ủi, choàng tay qua vai Tô Tâm, sờ nắn bã vai trần, sờ lên da thịt mềm mại của cô, mắt lão ta trở nên đê mê dụ dỗ.
“Em về với anh, có thể không cần làm việc.
”
Chà, tiểu thỏ bạch này, bã vai thôi lại mềm mại trơn mướt như thế, nếu là… Lão nhìn bầu ng ực căn mọng.
Nếu là cái này thì sẽ mềm mại đến thế nào nhỉ?
“Không phải, ông chủ rất tốt với em” Tô Tâm ủ rũ cúi đầu.
“Là do em không tốt, mọi khi em đều hoàn thành tốt việc giao h ợp đồng, nếu hôm nay không hoàn thành, đương nhiên là lỗi em.
”
Ôi ôi ôi, cô suy nghĩ lại rồi, hôm nay trở về cô phải chuẩn bị một bồn nước thật sôi để nhúng mình tẩy rửa!
“Thế thì em đưa anh xem hợp đồng nào, anh xem một chút rồi ký cho em.
”
Tô Tâm nghe thế, khoé môi cười cười, nhưng chỉ một giây cô lại xụ môi u uất, hai tay đưa hợp đồng cho Âu Ái Hiên.
“Đây, Âu tổng cứ xem đi.
”
Âu Ái Hiên nhận lấy hợp đồng, nựng gương mặt Tô Tâm một cái, lão liếc mắt gian xảo rồi chợt nói.
“Ôi bé cưng, trên mặt em có một ít bụi” Âu Ái Hiên dùng ngón tay cái xoa xoa cho Tô Tâm.
“Chắc là do chỗ này gần biển, cát nhiều quá” Lão vuốt vuốt trên mái tóc cô “Có cả hạt cát trên tóc em đây.
”
“Thế ạ?” Tô Tâm bối rối, tay vuốt vuốt lại mái tóc, Tô Tâm mím mím môi rồi nói.
“Em đi chỉnh chu lại một chút, Âu tổng ở đây xem hợp đồng đi nha.
”
Ôi ôi, cô cần gột rửa, cần hít thở không khí trong lành một chút!
Mùi từ lão già này kinh tởm quá đi.
“Được được, em đi đi.
”
Âu Ái Hiên không ngần ngại nói, Tô Tâm vội vàng đứng dậy, nâng ra nụ cười yêu kiều rồi quay gót rời đi đến chỗ một người phục vụ, hỏi vị trí của nhà vệ sinh.
Âu Ái Hiên nhìn bóng dáng thiếu nữ mỹ miều, cô đứng hỏi phục vụ còn ngoái lại nhìn ông, cười rạng rỡ như đoá hồng, Âu Ái Hiên đáp lại nụ cười của Tô Tâm một cái mê mẩn.
Còn tiếp…
(P/s Bà khỏi cần gột rửa, lát anh Lý luộc bà nè hen, gột rửa cho bà khửa khửa khửa, á khửa khửa khà khà khặc khặc, cái đầu của tui, á á, thôi nào thôi nào, trong sáng lên đi mà tâm trí tui ơi!
Có ai muốn đi rình trộm anh Lý chị Tô hơm, lên xe mị đèo!)
_ThanhDii.