Sau đó, chúng tôi bỗng chìm vào im lặng, tiếng "anh Dũng*" của tôi làm anh sợ hãi, anh không dám nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng.
(*Chú thích : chị Ân Sinh gọi anh Dũng nguyên văn là Dũng ca ca = vai anh
trai, sau khi 'có gì' với nhau rồi mà còn gọi = anh trai làm ảnh ngại)
Đúng là khéo quá hóa vụng! Tôi tiếc nuối nghĩ. Quần áo đã nhăn nhúm
không thành hình, tôi chỉ mặc độc cái áo ngủ của anh đi rửa mặt. Đi ra
ngoài, đồ ăn sáng đã dọn xong, có sữa đậu nành, cháo loãng, bánh quẩy và trứng gà hấp thơm ngào ngạt.
Anh hỏi. "Em muốn ăn gì?".
"Một ly sữa đậu nành là được".
"Vậy quá ít, một ly sữa đậu nành căn bản không...".
Dường như cảm thấy mình đã nói quá nhiều, anh dừng lại không nói nữa, lông mày nhíu chặt, tự giận bản thân. Đúng là buồn cười, nhìn anh như
cậu bé bị người ta gán cho cái tên mình không thích mà vểnh miệng lên,
khuôn mặt mất hứng.
Tôi không biết nói gì, đổi chủ đề. "Anh Dũng, nút áo rớt ra rồi". Chỉ chỉ vào cổ áo mình đang mặc. "Có kim chỉ không? Lát nữa em khâu dùm
anh".
"Không cần". Anh vẫn đang tức giận, nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới tôi.
"Anh mua sữa đậu nành ở đâu vậy? Uống rất ngon".
"... Chỉ là tiệm nhỏ bình thường".
"Trứng gà rất thơm, ở trên có rưới mỡ hành sao?".
"Không biết".
Thái độ thật ác liệt, tôi cũng bắt đầu hơi tức, ăn không trôi, dứt khoát đẩy chén, đứng dậy, rửa tay, về phòng thay quần áo.
"Em đi đây, đồ ngủ này để ở đâu?". Biết anh ở phía sau nhưng tôi
không muốn quay đầu lại. "Nút áo rớt ra vẫn nên may lại, nếu anh không
làm, chị Mi Mi sẽ nghĩ...".
Hơ! Anh ôm lấy tôi từ phía sau, hai tay vòng qua, bóp chặt lấy cánh tay tôi. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi".
Mấy câu xin lỗi làm tôi mềm lòng, xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, lời của tôi bình tĩnh mà đau thương. "Anh Dũng, đừng làm tổn thương
em".
Chúng tôi dựa vào nhau rất gần, hơi thở anh có mùi sữa đậu nành, hơi
thở tôi có mùi trứng gà hấp, hô hấp cả hai hòa vào làm một, biến thành
điệu Waltz bữa sáng.
Thoáng cái, anh và tôi không cách nào nhịn được. Cục diện sau đó có
chút hỗn loạn, hình như anh chồm tới hôn lên vành tai tôi, hình như tôi
hôn lên cằm anh.
Tóm lại, quần áo vừa mặc vào đã bị cởi ra, chúng tôi mang theo mùi
hương sữa đậu và trứng gà lên giường, tinh lực dư thừa, lửa tình bắn ra
bốn phía. Cuối cùng, anh chôn sâu trong thân thể tôi, lấp đầy bên trong
tôi không một khe hở, thân thể ướt đẫm từ từ nhích tới gần, cắn bả vai
tôi.
"Áo ngủ đó không nên may nút, em không biết mình hở vai rất khêu gợi sao, quả thực, giống yêu tinh!".
Tôi không biết hình dáng của yêu tinh là thế nào, tôi chỉ biết, lời
của người đàn ông này hấp dẫn tôi cực độ. Theo từng ngôn từ anh nói,
từng động tác của anh, tôi lại tan ra một lần nữa, lần thứ hai xuống
khỏi cao trào, trần truồng thở hổn hển, tôi như vừa được tái sinh.
Đam mê và tham hoan quá sức, kết quả thể lực tiêu hao. Buổi tối, khi
tắm vòi sen, cánh tay và bắp đùi tôi đau nhức, tôi hữu khí vô lực thừa
nhận : xung động, đúng là ma quỷ.
Ra khỏi phòng tắm, tôi thấy anh đang nhìn ga trải giường xốc xếch đến ngẩn người, nghe thấy tiếng động anh quay đầu, hơi bất ngờ, mặc dù ánh
mắt như đang chứa suy nghĩ gì đó, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười.
"Chúng ta ăn tiếp chứ?".
Tôi bỗng nhiên lúng túng, sao giống như "đại chiến" cả ngày hôm nay
chỉ có mình tôi mất sức vậy? Anh không mệt sao? Rực rỡ tỏa sáng đứng đó, vẫn như pho tượng tuấn mỹ, trong khi tôi thì đau lưng, tay chân như
nhũn ra, bèo nhèo hệt miếng giẻ lau.
Ngồi xuống, tôi lặng lẽ đổi tư thế, cố gắng làm cho mình trông có vẻ
lên tinh thần một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực mạnh dạng. "Tùy anh, cái gì
cũng được".
"Được rồi, vậy thì cho em ăn món đặc biệt của quán anh".
Anh bị bộ dáng của tôi làm bật cười, vẻ ngây ngốc vừa nãy bị quét sạch, đi tới ôm tôi vào trong ngực.
Điện thoại bàn reng lên, anh vui vẻ nhấc máy. "Alo, Lượng Lượng, đúng, anh Dũng đây, em đưa... Cái gì?".
Điện thoại không cách âm, chất giọng sang sảng của Lượng Lượng tôi nghe được rõ ràng.
"Anh Dũng, không phải anh đi học ư, sao lại bắt điện thoại nhà? Chị
Mi Mi chờ anh lâu lắm rồi đó, anh nhanh tới đó đi. Đúng rồi anh vừa mới
nói đưa cái gì?".
Giọng Lượng Lượng đột nhiên ngừng lại, từ trong điện thoại vang lên tiếng chào hỏi. "Chào quý khách, quý khách đi mấy người?".
Rụp! Cậu bồi bàn vội vã tiếp khách cúp điện thoại.
Trong phòng, trầm mặc bao phủ, chỉ có tiếng gió, vù vù, ào ào, từng
tiếng từng tiếng, ghim thẳng vào lòng người. Anh ngây người, tôi cũng
vậy, giấc mộng đẹp đã bị cú điện thoại đánh vỡ, chúng tôi từ trên cao
rớt xuống, hung hăng té xuống mặt đất lạnh như băng, ngắm nhìn bốn phía, rốt cuộc bi ai nhận ra thì ra hết thảy, không hề có thật.
Không ai cử động, thật lâu, lâu đến nỗi tôi cảm giác thần kinh mình
sắp căng đến không giữ được nữa, anh mới nhẹ nhàng buông. "Ân Sinh, anh
phải ra ngoài một lúc, em ở nhà nhé? Chỉ một chút thôi".
Trong mắt anh có gì, tôi nhìn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
"Không sao".
Tôi nghe thấy mình trả lời. Sau đó, khi anh đã đi khỏi, tôi bình tĩnh mặc quần áo, mở cửa, về nhà. Nếu vừa rồi tính là một cuộc đấu thì tôi
đã thua thất bại thảm hại. Vậy thì còn mặt mũi gì ở lại đối mặt với
người thắng?
Anh Dũng, gặp lại sau!