"Qua trái một chút, đúng rồi, hướng lên trên, hướng lên
trên". Đứng dưới thang chỉ huy Trần Dũng treo biển hiệu cửa tiệm, bốn
chữ "Quán nướng Dũng Ân" đỏ tươi lóa mắt dưới ánh mặt trời. Tôi bất tri
bất giác thất thần, si ngốc nhìn tấm biển trong tay anh, khóe miệng kéo
cao, tâm tình như mây bay giữa trời xanh, phiêu phiêu.
"Ân Sinh, đã được chưa?". Anh cúi đầu hỏi tôi.
"Được rồi, cứ như vậy đi". Tôi vung tay, vừa lòng với vị trí của biển hiệu, nhìn anh cười híp cả mắt leo xuống thang, sóng vai đứng bên cạnh, cùng ngẩng đầu ngắm.
"Đúng là vợ anh, em chọn màu này quả thật rất đẹp".
"Có đỏ lắm không nhỉ?". Không nhận cái vuốt mông ngựa của anh, tôi
cẩn thận quan sát bới lông tìm vết, điều tốt đẹp tôi hy vọng cuối cùng
cũng đã đến rồi.
"Không có, màu đỏ này tươi, đỏ bầm nhìn không vui mừng gì cả".
"Màu tối nhìn sang hơn".
"Quán nướng thôi mà em, bà xã, anh vẫn thích nó bình dân một chút".
Trần Dũng cười, bàn tay to ôm lấy thắt lưng của tôi, dùng sức kéo tôi
lại gần thêm. "Ân Sinh à, trước cứ vậy đã, chờ chồng em mở nhà hàng món
Tây, tất sẽ sang trọng".
Biết anh nói hươu nói vượn, miệng rộng nuốt được cả xe lửa, tôi buồn
cười lắm. Nhưng khi thấy mắt anh lóe sáng, biểu tình trên mặt tràn đầy
hy vọng, dưới trời chiều, tôi cảm thấy dường như tương lai đó không quá
xa xôi, vì thế tôi chìm đắm trong mê hoặc, cũng bắt đầu nói hươu nói
vượn phụ họa theo.
"Em thích trường phái hiện đại ấn tượng".
"Không thành vấn đề, anh sẽ tìm kiến trúc sư tốt nhất, nguyên vật liệu tốt nhất, theo trường phái nghệ thuật ấn tượng luôn".
Lại còn nghệ thuật ấn tượng! Thím Trần, suy nghĩ của anh quả thực rất quái dị.
Nghẹn cười, tôi thuận theo lời anh. "Nhưng hiện đại mấy vẫn nên thêm một chút cổ đại vào".
"Cứ như vậy đi". Trần Dũng gật đầu, nghiêm trang như đang bàn chuyện
quốc gia đại sự. "Nghệ thuật ấn tượng phối hợp với mỹ thuật Trung Quốc
cổ đại đời Ngô Đường, muốn ấn tượng có ấn tượng, muốn cổ điển có cổ
điển, bà xã đã nói anh sẽ chấp hành, nhà hàng món Tây của chúng ta kiêm
luôn món Trung Quốc, Đông Tây kết hợp".
Hợp chỗ nào chứ! Tôi không nhịn nổi nữa, phụt cười ha ha như vừa bị
ấn trúng huyệt, Trần Dũng cũng cười theo, cứ thế anh kéo tôi co, nháo
đến nháo đi, cả hai đứng trước mặt tiền cửa hàng diễn tạp kỷ, ngốc
nghếch giống nhau, vui sướng giống nhau.
Một lúc sau, cuối cùng cũng ngừng cười, chẳng ai nói gì với ai, ngón
tay thô ráp của anh vuốt ve mặt tôi, cúi đầu lại gần cẩn thận nhìn. Anh
nhìn gì thế? Trong phút chốc tôi không hiểu, chỉ biết mùi đàn ông của
anh tiến vào xoang mũi, hơi thở của anh phà vào làn da, tôi bị anh bao
phủ, từ ngoài vào trong, từ thân thể đến tâm hồn. Lại muốn hôn tôi đấy
à? Đang đứng trước đám đông, thật là ngượng. Bất quá... Hôn thì... Cũng
không phải không được!
Tôi nghĩ nghĩ, ngó xung quanh, môi anh gần trong gang tấc, màu môi
gợi cảm, hình dáng mê người. Tôi ngước lên, chu môi, hôn đi hôn đi...
"Ân Sinh, em có nếp nhăn kìa".
Gì??? Một câu xóa sạch thế giới phấn hồng của tôi, Niếp Ân Sinh sắc nữ đáng xấu hổ!
Gục đầu ũ rũ. Chưa đến vài giây lại ngẩng lên thật mạnh : vừa rồi anh mới nói cái gì? Nếp nhăn! Nếp nhăn! Tôi nhảy dựng lên, xoay người ra
chỗ khác. Mới U20 đã có nếp nhăn rồi! Tôi sờ soạng mặt mình, miệng hỏi
liên tục. "Ở đâu ở đâu? Anh Dũng mau nhìn giúp em xem, thâm không, sâu
không?".
Sao lại không sợ cơ chứ. Tuy rằng tôi rất rõ ở bên anh qua bao sóng
gió bão táp, trên mặt dính phong sương cũng là chuyện bình thường, nhưng lòng phụ nữ rất quán đản, vừa trưng bộ mặt rối mù rối xù lên cho chồng
xem mà không hoảng, vừa hy vọng trong mắt chồng mình luôn là phượng
hoàng xinh đẹp nhất tươi tắn nhất, dù cho diện mạo thật sự xấu như Chung Vô Diệm cũng không chịu thừa nhận, phụ nữ có cố chấp riêng của phụ nữ,
các bà đều cho rằng chồng mình phải tin tưởng vợ đẹp hơn Dương Ngọc
Hoàn, giỏi hơn Triệu Phi Yến. Đây là cố chấp ngây thơ bé nhỏ không đáng
kể của phụ nữ : dù mặt chằng chịt nếp nhăn thì cũng không tới phiên anh
nói!
"Ha ha ha, bà xã, làm như có ai bật trúng công tắc điện trên người em vậy đó". Anh vòng tay nhìn tôi nhảy tưng tưng, cười xấu xa.
"Cười gì, cười gì!". Tôi bực bội dậm chân, chỉ vào anh, lắp bắp mắng. "Trần Dũng anh, anh đồ trứng thối!".
"Ha ha ha, rồi rồi rồi, anh là trứng thối". Dang tay ôm lấy tôi, ngữ
điệu tràn đầy sủng nịch. "Đùa một câu thôi mà em đã vội như vậy rồi. Đến đây anh nhìn lại xem, ai da, làm gì có nếp nhăn, là nếp cười thôi".
Thì ra là nếp cười. Tôi đã nói tôi còn trẻ mà, trút đi gánh nặng,
thân thể thả lỏng, Trần Dũng đúng là đáng ghét. Tôi lườm anh một cái,
tiến vào vòng ôm của anh, vẫn còn bực mình, tôi uy hiếp. "Dám dọa người, thím Trần, phạt anh đêm nay ngủ sofa".
Tôi suy nghĩ một chút, còn có điểm lo lắng, lập tức đứng thẳng, vươn
ngón tay dí vào trán anh. "Biết không, không bao giờ được bỏ mặc vợ già, đừng nói chi nói xấu, có xấu có già cũng là vợ anh, dám động em, em
liều mạng với anh luôn".
"Rồi, đừng giận nữa, chồng em đã xin tha rồi bà xã còn liều mạng nữa? Với lại nếu anh ngủ sofa thật thì, Ân Sinh, em đừng hối hận đó nha".
Chớp chớp mắt, Trần Dũng cợt nhã nhìn tôi.
Tôi lập tức ngẩn người, mặt nóng lên, đầu bắt đầu ảo tưởng đủ kiểu, ngơ ngác nhìn anh vào nhà lấy nước ra kề bên môi.
"Mệt không, uống miếng nước".
"Ơ...". Lại đờ đẫn uống nước, đờ đẫn mặc anh quẹt bọt nước dính quanh miệng cho mình, nâng cằm tôi lên, anh dịu dàng nói.
"Ân Sinh, sao lại nghĩ thế chứ. Còn nữa, dù có tóc bạc thì vẫn là anh có tóc bạc trước, già trước, đến lúc đó em không chê anh chứ? Em dám tự xưng mình là người làm công tác văn hóa nữa, không được nói vợ xấu vợ
già, nhớ kỹ, chúng ta phải gọi là vợ chồng son!". Anh vò vò đầu, bứt vài sợi tóc. "Em xem, tóc anh ngắn quá, bằng không nhất định cắt một đoạn
buộc cùng với tóc em, cất vào tủ sắt ngân hàng".
Gió nhẹ thổi, tóc theo gió bay xa, vài sợi tóc nhỏ bé trong giây lát lẫn vào không khí, biến mất không thấy bóng dáng.
"Nếp nhăn hay không nếp nhăn, Ân Sinh của anh vẫn đẹp nhất, hiện tại
là cô vợ bé nhỏ đáng yêu, sau là quý bà xinh đẹp, anh chỉ sợ em không
cần anh, đến lúc đó anh liền thảm, một ông già trải chiếu hát rong trên
vỉa hè, du thủ du thực".
"Em mới không bỏ anh đâu". Nhìn anh nói thực đáng thương, tôi nhanh chóng khẳng định lập trường.
"Tất nhiên là vậy rồi". Chụp tay tôi, anh cười sảng khoái. "Em tất nhiên không thể bỏ anh, anh càng không thể bỏ em".
Lại ôm tôi lần nữa, không quản xung quanh có người hay không, anh hôn nhẹ lên trán tôi, hôn một cái nữa lên tóc. "Nhìn em vui đến nỗi cười ra nếp nhăn, ông xã rất hạnh phúc, Ân Sinh, em có biết đã bao lâu rồi em
mới lại cười như vậy không? Vừa rồi anh nghĩ, từ nay về sau a, anh nhất
định sẽ làm cho Ân Sinh cười mỗi ngày, cười thật vô tư vô lự". Anh nhìn
về phía biển hiệu đỏ chói, thật lâu sau quay đầu lại, nhìn tôi, vui vẻ
gọi to. "Ân Sinh, chúng ta lại khai trương cửa hàng, lại khai trương cửa hàng được rồi!".
Đúng vậy, lại khai trương được cửa hàng, sau vô số sóng gió vùi dập,
vô số mưa bão dạt qua, chúng tôi rốt cuộc có thể thẳng lưng ưỡn ngực đối mặt khẽ cười với khó khăn, vô cùng cao hứng mà hét lên : khai trương
được rồi!
Tôi im lặng, nhìn thái độ của Trần Dũng, ngôn ngữ đều trở nên dư thừa. Tăng nhanh bước chân chạy vào trong.
Đi tới cửa, tôi nói với anh. "Tối nay về nhà sớm một chút, vừa mua bốn bộ chăn nệm mới, hai chúng ta cùng nhau dọn giường".
Ai nói để anh Dũng ngủ sofa? Tôi á? Còn lâu mới thừa nhận :P