"Anh Dũng, sau này, đừng nhận những chuyến ra khỏi thành phố nữa".
"Ừ".
"Anh Dũng, sau này nhớ thủ sẵn dao trong người".
"Ừ".
"Anh Dũng, sau này nhớ gọi điện thoại báo bình an cho em hằng ngày".
"Ừ".
"Anh Dũng, sau này...".
Thư giãn cơ thể, người đàn ông sau dục vọng tựa vào ván giường hút
thuốc, chỉ im lặng nghe tôi nói lung tung, rõ ràng anh đang suy nghĩ
chuyện gì đó, đáp ậm ờ cho có, không yên lòng.
Trong bóng tối, không thấy rõ mặt, chỉ thấy được đốm lửa nho nhỏ đầu
điếu thuốc, lòe lên rồi dịu xuống, như tâm của anh lúc này, rối rắm vòng quanh, thấy không rõ, đọc cũng không được.
"Anh Dũng, sau này lúc nào cũng phải hôn em".
"....".
Kế hoạch dụ dỗ thất bại, anh ừm nhỏ xíu rồi lại lặng thinh, lẳng lặng suy tư, không nói không động, sau đó dập thuốc, lại chồm lên người tôi
thi triển ma thuật, cái lưỡi mềm mại quấn quít triền miên, khôi phục sự
cường tráng tìm đến con đường nhỏ ẩm ướt, trầm thắt lưng tiến vào...
Anh lại hôn tôi, có lẽ tâm vẫn còn chống cự, nhưng những thứ Ân Sinh muốn, cho tới bây giờ chưa có gì anh Dũng không làm được...
Trong lòng chua chát, tư vị khôn kể, không thể tiếp tục được, thừa
dịp cảm giác còn chưa hoàn toàn thành hình, nhanh phủi bỏ nó đi. Tôi
ngồi dậy nhìn trời, tinh không vạn lý, chân trời bằng phẳng, buồn bực
gì? Một người chồng nói hôn liền hôn, nói gì nghe nấy, tôi còn oán giận
gì đây.
Về nhà về nhà, về nhà an phận sống, tình yêu không thể thay thế cơm
ăn nước uống, phụ nữ tỉnh táo phải biết cái gì là quan trọng nhất, hôn
môi không thể đổi ra củi gạo dầu muối, lời lẽ tương giao nhiều hơn thì
cũng có bằng một chút cơm rau dưa không...
Xe bus lắc lư, như tâm trạng của tôi lúc này, buổi chiều ba giờ, tôi
ngồi một mình trên xe bus, suy nghĩ bay xa hàng vạn nghìn dặm.
Đưa tay vuốt tóc, chiếc nhẫn sapphire lóe sáng dưới ánh mặt trời đầu
xuân, đây là quà mấy ngày hôm trước Trần Dũng tặng tôi, vỏ 18K, một viên đá nho nhỏ khảm trên mặt như giọt nước mưa nhỏ bé màu xanh. Rất tinh
xảo, thật tiện nghi, đúng là làm cho người ta thích.
Một mảnh thành ý của người chồng làm việc gian khổ đương nhiên vô cùng quý giá.
"Ngày kỷ niệm, anh muốn mua gì đó cho em".
Hôm đó anh nói như vậy, trên khuôn mặt tươi cười hàm hậu, cầm lấy tay tôi đeo chiếc nhẫn vào, vừa lòng khen tới khen lui. "Ừ, đoán tay em
mang màu xanh sẽ rất đẹp, da vợ anh trắng trẻo, tăng thêm vẻ đẹp cho
chiếc nhẫn".
Tôi cũng cười, xì một tiếng, châm biếm anh mèo khen mèo dài đuôi, anh không phản đối, kéo tôi cười một tràng, biện hộ : xinh đẹp không thể
biến xấu được, mèo khen mèo dài đuôi thì mèo khen mèo dài đuôi vậy.
Cười đủ, anh lại cúi đầu, một lúc sau mở miệng, thanh âm uể oải. "Ân
Sinh, hiện tại tạm chấp nhận, chờ anh có tiền nhất định sẽ đổi cho em
một cái hai carat".
Khi ấy anh nhìn tôi, sâu trong con ngươi đen tuyền là biết bao xin
lỗi cùng áy náy, làm cho tôi đau đớn chẳng biết nói gì chống đỡ.
Anh Dũng, làm gì trách móc mình nặng nề, vợ chồng đồng cam cộng khổ,
có quà thì vui, sao còn so đo lớn nhỏ. Huống chi nếu đổi thành hai
carat, tôi sợ mình không dám mang ra ngoài, kẻ trộm nhòm ngó thêm. Chiếc nhẫn này nhỏ gọn, vừa tay. Viên đá nho nhỏ như một giọt nước đọng mới
thích hợp với tôi nhất.
"Đã tới trạm khu phố 4, những ai xuống xe mời đi cửa sau".
Radio trên xe truyền tin, tôi đứng lên đi ra ngoài, đầu hơi choáng
váng, ngửi phải mùi khói xăng xe thổi ngang qua càng thêm buồn nôn, cho
đến khi đứng dưới đường chịu nửa ngày gió lạnh mới tạm ổn, bắt đầu chậm
rãi đi về phía trước. Gần đây thức đêm liên tục, tố chất thân thể giảm
xuống, hít chút khói cũng say xe, đây không phải phản ứng tốt, đầu năm
nay đi bệnh viện tốn bao nhiêu tiền ấy nhỉ? Chúng tôi là người nghèo, mà người nghèo thì không được bệnh. Tôi hơi lo, lập tức nhắc nhở chính
mình, Niếp Ân Sinh, phải chú ý rèn luyện thân thể.
Nhác thấy phía trước có hiệu thuốc, tôi tiện chân quẹo vào, hỏi mua.
"Chị ơi, làm ơn bán cho tôi một hộp Euthyrox* và một lọ dầu hoa hồng".
*Euthyrox chữa rối loạn nội tiết và tuyến giáp.
Vừa hạ quyết tâm liền nuốt lời?
Không phải, tôi mua thuốc cho Trần Dũng. Vừa trải qua vụ cướp vừa
rồi, đội xe của Trần Dũng xuất hiện vấn đề : ba khách sạn hủy bỏ hợp
đồng xe, mà tính chất công việc của anh chỉ đàm phán qua hợp đồng miệng, không ký giấy tờ, trơ mắt nhìn người ta lật lọng mà không có biện pháp.
Về lý mà nói, chúng tôi hiểu công việc lên xuống thất thường là
chuyện thường tình, nhưng mất mát về tình cảm thì khó chấp nhận, tuy
Trần Dũng chẳng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn hai bả vai suy sụp, thường
xuyên im lặng, ngẫu nhiên thất thần, đủ loại phản ứng... tôi biết, anh
rất khó chịu, rất khó chịu...
Cuối cùng, thời gian điên đảo ngày đêm và đả kích vì công việc kém
thuận lợi đã làm anh sinh bệnh, anh mắc chứng viêm tuyến giáp, một căn
bệnh nhỏ nhưng giày vò người ta.
Lúc biết tin, tôi không phản ứng gì nhiều, chỉ chờ Trần Dũng đi làm
rồi mới dám ôm mặt khóc lớn, sau đó lau nước mắt, mọi sự trở lại như cũ. Có thể oán ai đây? Cuộc sống dù có thế nào vẫn phải tiếp tục, nghèo khó hay ốm đau thì vẫn phải tiếp tục. Cho nên hai chúng tôi chẳng oán hận
gì. May mắn là bệnh này không khó chữa, giải phẫu hay uống thuốc đều
được. Giải phẫu rất tốn kém, chúng tôi chọn cách uống thuốc, bác sĩ nói
Trần Dũng bệnh không nặng, chỉ cần liên tục uống thuốc trong 2 năm, hiệu quả tương đương giải phẫu. Động dao thương thân, uống thuốc thoải mái
hơn, cứ nghĩ như thế cũng lạc quan.
Về phần dầu hoa hồng, đó là để xoa bóp cơ xương, mấy hôm trước tôi
phát hiện ra hai vai anh ứ xanh tím, hỏi anh anh không biết va phải chỗ
nào, tôi thật dở khóc dở cười, thiên hạ có ai trì độn như vậy không? Cho dù da dày thịt béo một lần chưa chắc làm anh ngã quỵ nhưng anh không
sao, chứ tôi đau lòng.
Thừa dịp hôm nay nghỉ nửa ngày, về sớm thoa dầu cho anh, thuận tiện
học làm thợ massage, khiến anh thoải mái hơn. Ai cũng nói massage hữu
ích, không có tiền thuê người thì để tôi đảm đương cho.
"Chị Ân Sinh?". Có ai đó gọi tôi, quay đầu nhìn, mặt có chút xa lạ.
"Anh là...".
"Chị quên rồi sao, em là Đại Hải trong đội xe, có hôm giao ban chúng ta đã gặp qua".
Nghĩ tới cậu ta là đàn em của Trần Dũng, hai ngày trước vừa tự mua xe, thăng cấp làm ông chủ.
"Ai da, ha ha ha, cậu xem trí nhớ tôi kém quá". Thiếu chút nữa đắc
tội với người, mau ân cần thăm hỏi. "Sao rồi, gần đây tốt chứ?".
"Dạ, rất tốt, chị đi mua thuốc à?".
"Không có, Đại Hải mua thuốc sao?".
"Không có không có, em hơi ngứa cổ, mua ít viên ngậm thôi".
"À ra vậy, vậy mau mua đi, chị đi trước, thong thả nhé, ngày khác có dịp tới nhà chị ăn cơm".
Tôi cáo từ, xoay người định đi, Đại Hải lại đuổi theo. "Đúng rồi chị, bác Hai nhà em gửi lời cám ơn anh Dũng".
"Gì kia?".
"Một đống hàng, ổng đi tìm người coi, nếu không có anh Dũng, hơn nửa
đêm chắc không thể kiếm nổi nhân viên bốc vác, em lái xe ở thành phố
khác, ổng ở Sơn Đông không kịp về, không ai quản không ai hỏi, bao nhiêu linh kiện máy tính để chình ình ngoài đường là toi".
Gì thế này? Tôi nghe không hiểu, nhìn Đại Hải hào sảng cảm tạ, tôi chóng mặt.
"Cái đó, cái đó, đừng khách khí".
Cũng đừng quản nhiều, dù sao Trần Dũng làm ơn cho người ta là chuyện
tốt, tôi thay anh tiếp nhận lòng cảm ơn của người ta là được.
"Chị, năm trăm đồng có đủ không?".
Ồ? Còn có tiền sao?
"Cũng không biết anh Dũng tìm bao nhiêu người, không đủ ngàn vạn lần
nói cho em một tiếng, em không thể để ảnh tự bỏ tiền túi ra được".
Công việc tìm bao nhiêu nhân công mà tính tới năm trăm đồng? Đại Hải
rõ ràng muốn khách khí, tôi nghe ra, nhưng mà... Năm trăm đồng? Sao anh
không nói cho tôi tiếng nào? Trần Dũng vốn thành thật đi tàng tiền
riêng?
Tôi nắm chặt túi thuốc, ngẩn người.