Trần Dũng tới để bàn chuyện đội xe với người ta, may mắn thế nào đụng phải tôi. Tất nhiên tôi xấu hổ, chồng mình gặp người yêu cũ
thì vui nỗi gì. Tôi choáng, trơ mắt nhìn chồng mỉm cười vui vẻ, tay chân bắt đầu luống cuống.
Trần Dũng biểu hiện rất tốt, thần thái tự nhiên, nhưng khi bắt tay Lý Hải Phi thì siết cực kỳ chặt, tôi biết điều đó là do vô tình phát hiện
ra trên bàn tay trắng trẻo của anh ta in nguyên năm dấu tay đỏ chét.
Chậc chậc, anh Dũng không biết tiết chê gì cả, vạn nhất siết người ta
gãy xương tay thì tiêu!
Đến đây sự tình càng ngày càng hấp dẫn kịch tính, Trần Dũng ngồi nói
đôi ba câu khách sáo rồi vòng qua eo tôi cáo từ Lý Hải Phi, mắt lim dim, một bộ ngoài cười nhưng trong không cười. "Vậy nhé, hai ngày nữa mời
anh Hải Phi đến chơi, vừa lúc đội xe cũng gần Khải Duyệt, mình cứ đặt
một bàn gần hồ bơi đi, rượu nhạt thức ăn chay, tôi mời khách".
Khải, Khải Duyệt? Khách sạn năm sao trong nội thành thành phố?
Không để tôi nhiều lời, anh ôm lấy tôi đi ra ngoài, cúi đầu phóng đại tiếng nói. "Em thích sĩ diện, quên mình mà uống trà vô sẽ không ngủ
được? Trở về tỉnh lại đi, đừng quên viết kiểm điểm. Ai da tay bẩn quá
đi, bà xã vừa rồi em đụng vào cái gì vậy, lớn đầu rồi mà không biết chỗ
nào bẩn chỗ nào sạch, về nhà mau nào, để ông xã rửa tay cho sạch nha".
Ầy, thím Trần em bé tiểu học quả nhiên không cho người ta đắc ý mà.
Vừa ra khỏi quán trà, Trần Dũng liền khôi phục vẻ im lặng, tôi hiểu
đây mới là trạng thái thật của anh, cử trọng nhược khinh ban nãy chỉ là
diễn thôi, giống như một con thú rít gào đe dọa con thú khác xâm phạm
lãnh thổ của nó, một cách tự vệ.
Tôi vô cùng mất hứng, cảm thấy bản thân hết hi vọng rồi, vấn đề còn
chưa giải quyết lại phình to ra, trong lúc hai vợ chồng lục đục thì tôi
đi gặp cố nhân, có người đàn ông nào dung được hành vi này? Có lẽ ngày
tôi và Trần Dũng làm lành trở lại là rất xa xôi.
Cúi đầu đi về phía trước, định ngồi xe bus về nhà thì anh nói. "Em ăn mặc phong phanh quá". Ngăn tôi lại, nhét vào taxi.
OK, trên đường chạy trốn bị bắt lại, trực tiếp dẫn ra pháp trường!
"Trong bếp có há cảo đông lạnh, nhân cá, buổi tối nhớ hấp lại rồi ăn, nhớ rõ sôi thì thêm ít nước vào, tiếp ba lần nước để sôi lại mới được
tắt bếp". Xuống xe, anh nắm tay tôi đi, cũng chẳng buồn nhìn tôi, chỉ
thản nhiên dặn dò như dặn một đứa bé. "Anh còn mua ít táo đặt ở phòng
bếp, nhớ ăn, ngày mai về anh kiểm tra".
"Vậy, anh lên lầu đi, hai ta cùng ăn?". Tôi khép nép giương mắt, khép nép nói chuyện, nhìn mặt anh vô cảm lo lắng đề phòng. Anh Dũng, đóng
vai tiểu bạch nửa ngày rồi, anh tha cho người ta đi mà.
"Không được, hôm nay lão Ngũ lái ca sáng bận việc nhà, anh phải qua
trước nhận ca". Đứng ở dưới lầu, anh dừng lại. "Em đi lên đi, anh chờ em mở cửa lại đi".
Trần Dũng bắt đầu đuổi người, chỉ là, cứ đi như vậy sao? Chẳng giải
thích gì, cứ đi vậy thôi? Bước chân lên lầu ngày càng chậm, rốt cuộc tôi xoay người lại gấp gáp chạy xuống.
"Anh Dũng!".
Cộp cộp cộp chạy xuống lầu, Trần Dũng quả nhiên vẫn đứng đó, ngược bóng nắng, cao lớn, anh tuấn.
"Là, là anh ta gọi cho em, em chỉ nghĩ, mình, mình phải đi...".
Không đủ dũng khí, tiếng nói từ to biến nhỏ, vẻn vẹn kéo dài được hai giây rồi nín thinh, cúi đầu thật thấp, nắm lấy vạt áo anh không buông
tay.
Anh Dũng à, em không biết nên nói sao nữa!
Một giây.
Hai giây.
Ba giây...
Trần Dũng cuối cùng cũng chịu nói, thanh âm mất thăng bằng, tràn đầy bất mãn. "Muốn đi chọc tức anh ta?".
Ô, đoán chuẩn dữ vậy trời?
"Em đó!".
Ôm chặt lấy tôi, tiến vào hiên nhà, tiếng đóng cửa vang lên, đèn cảm
ứng bật sáng, ngọn đèn vàng vọt chiếu lên đầu chúng tôi như một mặt trời bé nhỏ.
"Ân Sinh ngốc nghếch, anh không sống cho hắn ta xem, em mặc phong
phanh như vầy lỡ bị cảm lạnh vào bệnh viện, họ Lý kia cũng mặc kệ".
Cái gì? Chẳng lẽ suốt từ lúc đó tới giờ anh bực bội chỗ này? Rất kinh ngạc, đến nỗi quên mất mình đang cầu hòa, ánh mắt tròn xoe xem xét anh, sau đó trong con ngươi đen tôi nhìn đến đầy tràn ôn nhu.
"Sao? Thấy anh còn đang giận không?". Anh nở nụ cười, xoa mặt tôi.
"Giận cô ngốc theo anh đứng mũi chịu sào? Vợ, anh lại không ngốc đến
thế".
Môi in vào má, hôn một cái thật kêu, khóe môi anh đẩy lên cao, xếch
lên lộ ra hàm răng trắng. "Lần sau còn gặp chuyện này nhớ mặc quần áo ấm mà đi, quần áo đẹp để ở nhà mặc cho chồng thấy là tốt rồi, về phần con
người mắt toét không biết nhìn hàng kia, hắn ta không xứng".
Giương miệng, chớp chớp mắt, lòng tôi có một tư vị rất khó nói, rất
vui, rất thỏa mãn, hàng hiên lạnh lẽo như biến thành biển hoa, tôi bơi
bì bõm trong đó vô cùng vui sướng.
"Anh này, anh nói ai là hàng chứ!". Ngón tay động chọt chọt vào ngực
anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của tôi, hơi ngượng ngùng, còn có chút ít làm nũng, ánh mắt phóng điện mê hoặc anh.
"Ai da, bà xã em không biết mỗi lần em làm nũng như vậy, đặc biệt
đáng yêu". Lại hôn lên mặt tôi, rồi buông tay. "Ngoan, lên lầu đi, chờ
anh trở lại rồi nói chuyện tiếp".
Cánh tay nghịch ngợm túm lấy mông tôi, nhìn tôi cười ám muội. "Nhớ rõ ăn những thứ kia, ngoan ngoãn chờ anh".
Tôi cũng cười, lâng lâng lên lầu, quay đầu nhìn anh làm ra vẻ tiểu nữ nhi, cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc không thể đánh đổi dù bằng
một tòa nhà vàng.
Anh Dũng, thật ra anh không cần dặn, em không đợi anh, thì đợi ai?