"Ân Sinh, tan tầm thôi".
"Xong ngay đây, xong ngay đây". Ghi xong con số cuối cùng trong bản
báo cáo, tay nắm túi xách, tôi vừa xoa bóp cái cổ đau nhức vừa cao hứng : rốt cuộc cũng xong trong tám giờ, không cần tăng ca, quá giỏi!
Kết hôn tròn một tháng, cuộc sống trở lại nhịp thường ngày, cạnh
tranh như cũ, áp lực như cũ, dăm ba hôm lại tăng ca một lần, rỗi rảnh
thì đi học, không quá bận rộn cũng không quá thư nhàn. Việc duy nhất
đáng vui mừng là quan hệ giữa tôi và Trần Dũng, từ hoài nghi và tranh
chấp chuyển thành tin tưởng và quý trọng, hiện tại hai người chúng tôi
không tính là cử án tề mi* nhưng ít ra cũng vui vẻ hòa thuận, hai cái
đầu cố chấp ầm ĩ suốt từng đó thời gian cuối cùng cũng đổi tính, hiểu ra rằng hạnh phúc giống như cát nắm trong lòng bàn tay, càng nắm chặt lại
càng tuột khỏi, cứ thả lỏng và nâng niu nó thôi.
*Cử án tề mi : vợ chồng kính trọng lẫn nhau.
Đi theo dòng người tan tầm ra ngoài, vừa ra cửa tôi đã thấy người đứng cạnh xe hơi nhỏ – chồng tôi, Trần Dũng.
Xe trắng, áo đen, gió thổi vạt áo bay bay. Dưới trời chiều, nhìn anh
tuấn mỹ như thần. Thật là, không có chuyện gì thì đẹp trai như vậy làm
chi! Hấp dẫn ánh mắt, ảnh hưởng giao thông, có hại!
"Aiz, sao lại đứng bất động ở đó, Ân Sinh, anh ấy ở kia kìa". Đồng
nghiệp bên cạnh cười huých vai tôi, lúc này tôi mới kịp nhận ra mình đã
hoa mắt si mê được một lúc, tôi cười ngượng ngùng, tạm biệt họ, xoay
người đi về phía trước, nghe phía sau líu ríu : "Ân Sinh thật là có
phúc", "Xem chồng người ta kìa, lỗ đen nhà mình sợ còn chưa biết công ty mình nằm hướng nào nữa...".
Khóe miệng tôi cong lên, hư vinh trong lòng được thỏa mãn. Cười híp
mắt nhìn người đàn ông trước mặt, vui vẻ chào hỏi. "Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đón em?".
"Không có chuyện gì thì không được đi đón vợ sao?". Anh hỏi ngược lại, mở cửa xe cho tôi. "Đi, anh mời ăn cơm".
"Hả?". Mặt tôi nhăn nhúm, cái Trần Dũng gọi là "ăn cơm" thì hết tám
trên mười lần là thử món mới ở nhà hàng của anh, dù ăn ngon thật nhưng
sớm phiền rồi.
"Em, em muốn về nhà làm sườn heo ăn".
"Không bằng tiệc anh đãi đâu, muốn ăn sườn heo ngày mai anh dặn đầu
bếp nấu làm cơm trưa cho em, bà xã, hôm nay chúng ta đi ăn tiệc lớn đó
nha".
Tôi rất buồn bực với câu trả lời của anh, mấy ngày hôm trước phía đối diện vừa mở một nhà hàng khác cạnh tranh với nhà hàng của chúng tôi về
cả kiến trúc và mùi vị thức ăn, hiện tại hai bên đang cạnh tranh 'anh
bán giá thấp, tôi bán còn thấp hơn' không phân thắng bại. Ý tôi muốn nói là, anh làm sao còn có tâm tình đưa tôi ra ngoài ăn tiệc?
"Hay thôi đi, không nên xài tiền bậy bạ".
Đèn đỏ, dừng xe, anh vỗ vỗ tay tôi trấn an. "Số tiền này không tính
là gì, chẳng lẽ chỉ ăn một bữa mà sống không nổi mấy ngày sau sao?". Anh nghiêng mặt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười. "Bà xã yên tâm đi, chồng em còn có sóng gió nào chưa thấy đâu, cái vụ cạnh tranh kia chỉ vài ngày nữa
là có thể giải quyết, anh là người rất có thực lực đó nhé".
Hừ hừ hai tiếng không tỏ thái độ, tôi nghĩ thầm : ăn thì cứ ăn đi,
nếu anh đã cam đoan mà tôi còn cố chấp từ chối là không thức thời, chồng mời ăn cơm, cũng không thể không nể mặt.
Không ngờ là đi ăn cơm Tây. Đi ra ngoài đã là tám giờ. Bữa tối theo
phong cách nước Nga, bánh mì bơ và soup đỏ lưng lửng ngang bụng, rượu
cũng không tệ, anh một ly em một ly uống không ít, kết quả không lái xe
được, chỉ có thể cuốc bộ về nhà.
Bóng đêm như nước, gió nhẹ se lạnh, vác nửa cái bụng còn trống bước
chậm trên đường, nhớ trước kia tôi từng xem một bộ phim thế này : một
cặp nam nữ yêu nhau, chàng trai mời cô gái đi ăn hải sản, một cặp khác
đã kết hôn nhìn thấy cảnh đó, anh chồng quay sang cô vợ thâm tình chân
thành nói. "Bà xã, chúng ta về nhà ăn mì đi". Ha ha, ăn mì thì sao, chắc bụng.
"Bà xã, em còn muốn ăn mì nữa ư?". Thấy Trần Dũng đi bên cạnh kinh
ngạc nhìn, tôi mới nhận ra mình vừa nói ra thành tiếng suy nghĩ vẩn vơ
đó.
Tôi vội vàng đánh trống lảng. "Không có, không có, em nói là ăn mật đào".
*Mì (diện điều) và mật đào có âm tương tự nhau.
Anh không tin lắm, lắc lắc đầu. "Sao anh nghe giống muốn ăn mì".
Chết tôi! Nhìn xung quanh xem có gì đánh lạc hướng nữa, thấy phía
trước là quảng trường, tôi kéo Trần Dũng chạy về phía đó. "Ông xã, chúng ta đi ngắm đài phun nước đi". Tốn hết bốn trăm mà ăn chưa no, để anh
biết được chắc chắn sẽ buồn bực lắm!
Đài phun nước kết hợp cả âm nhạc, bài hát "Sông Đa-nuýp xanh", cột nước phun cao rồi hạ xuống, ánh sáng rực rỡ như hoa.
Ngày xưa, mỗi lần ăn cơm xong, Lý Hải Phi thường kéo tôi đi ngắm đài
phun nước ở quảng trường cổ. Lúc đầu cảm thấy ánh trăng chiều người,
tiếng nước róc rách rất tình thơ ý họa, đến lúc chia tay mới nhận ra :
anh ta đưa tôi tới đó mới không phải vì không khí lãng mạn, mà thứ nhất – tiết kiệm chi phí, thứ hai – cảnh đẹp, chẳng cần hoa cũng chẳng cần
quà.
"Em có biết đài phun nước ước nguyện ở Rome không? Chờ có đủ tiền, anh nhất định sẽ dẫn em đi dạo ở đó".
Tôi nghiêng đầu ngắm Trần Dũng, anh đang nhìn nước bắn lên đến xuất
thần, sắc mặt nghiêm túc trịnh trọng, lòng tôi cảm động không thôi. Lý
Hải Phi, anh hãy nhìn người ta đi, nhìn anh ấy đi!
"Không cần, Trung Quốc còn chưa đi hết cần gì ra nước ngoài, anh chỉ
cần dẫn em đi du lịch ở thành phố nào lớn lớn một chút là được". Nhìn
ánh mắt anh, tôi bổ sung thêm một câu. "Đừng đi Thiết Lĩnh* đó nha".
*Thành phố Thiết Lĩnh thuộc tỉnh Liêu Ninh (trông khá là tồi tàn...)
Anh bật cười. "Em muốn đi anh còn chưa cho nữa là". Quàng tay qua vai tôi. "Ân Sinh, em muốn đi nhất là chỗ nào?".
Vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới, cân nhắc hồi lâu, tôi đáp. "Nhân
giả nhạc sơn, trí giả nhạc thủy, em muốn đi chỗ nào có núi có biển ấy".
"Yêu cầu này coi bộ khó, anh nghĩ coi, ừm..., Bồng Lai, Phổ Đà, Vịnh Hạ Long ở Việt Nam, thế nào, chọn một nơi đi?".
"...Bồng Lai được đó, cách chúng ta không quá xa, tương đối tiết kiệm tiền". Nếu như đang yêu đương thì nhất định tôi sẽ chọn nơi xa nhất,
đắt nhất. Nhưng chúng tôi đã kết hôn, thưởng hoa dưới nguyệt không bằng
thực tế củi gạo dầu muối, cuộc sống cần được tính toán tỉ mỉ, cần có
giai đoạn phấn đấu, một phần tiền chúng tôi phải chi tiêu cho cả hai.
"Em nghĩ xong chưa?".
"Tất nhiên xong rồi, Bồng Lai được lắm đó anh". Anh chỉ thuận miệng
hỏi vậy, tôi cũng không thấy kì lạ, cho đến khi phát hiện anh im lặng
khác thường tôi mới phát hiện có gì đó không đúng.
"Ông xã?".
Trần Dũng ngẩng đầu, anh mỉm cười, ánh mắt sủng nịch, vô cùng dịu
dàng nắm tay tôi thật chặt, ôm cả người tôi vào lòng. "Ân Sinh, anh hứa
với em, chỉ cần em muốn đi, dù là Rome, Việt Nam, Bồng Lai hay Phổ Đà,
một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ dẫn em đi".
Đồng ý rồi sao? Còn thề nữa! Sớm biết như thế tôi sẽ đòi đi Nam Cực,
đi leo núi băng, còn không phải vừa có núi vừa có biển đó ư?
"Anh Dũng, chị dâu?".
Có người gọi chúng tôi, quay đầu nhìn, Tiểu Kiếm đang cầm túi xách nữ đứng phía sau.
"Hì hì, anh Dũng, kết hôn rồi mà còn lãng mạn vậy à?".
Mặt Trần Dũng đỏ lên, thái độ có chút mất tự nhiên. "Tiểu tử thối nói gì thế, hôm nay sinh nhật chị dâu em, anh dẫn cô ấy đi ăn cơm".
Sinh nhật tôi? Trần Dũng tổ chức sinh nhật cho tôi mà ngay chính tôi
cũng đã quên mất?! Câu nói kế tiếp tôi không nghe thấy nữa, tôi đứng đó, hai mắt đỏ hồng. Đồ ngốc, biết tôi chắc chắn sẽ không làm sinh nhật vì
tiết kiệm tiền nên từ đầu đến cuối giấu tôi! Quá đủ yêu chiều vợ!
"Chị dâu, chị coi anh Dũng cưng chị thiệt đó".
"Chị dâu?".
Trần Dũng huých huých tay tôi, lúc này tôi mới nhận ra Tiểu Kiếm đang nói chuyện với mình, vội vàng đáp. "Hì hì, bình thường thôi mà, Tiểu
Kiếm, em và Tinh Tinh đi dạo phố?".
Tinh Tinh là bạn gái Tiểu Kiếm, học thức không bao nhiêu nhưng vô
cùng xinh đẹp, đôi mắt như mắt mèo chỉ cần nhìn một cái là không biết
câu mất bao nhiêu hồn phách. Chúng tôi có ăn cơm với nhau vài lần, tất
cả đều là người quen.
"Không phải, bọn em, chia tay rồi". Tiểu Kiếm nói, vẻ mặt bình thản, chỉ có trong ánh mắt lộ ra tâm tình ngược lại.
"Chia tay? Tiểu tử này, Tinh Tinh như vậy còn chê xấu sao?".
"Không phải chê xấu, mà là ngại cô ấy quá đẹp". Xách túi, Tiểu Kiếm
nhếch miệng tự giễu, còn khó coi hơn khóc. "Em chỉ là phận làm công ăn
lương, cô ấy đẹp như thế, nuôi không nổi". Cậu ấy không nói thêm, chúng
tôi không phản đối, Trần Dũng lặng im đứng hồi lâu, cuối cùng đặt tay
lên vai Tiểu Kiếm, vỗ vỗ.
"Anh Dũng yên tâm, em không sao". Tiểu Kiếm cười. "Aiz, người ta gọi em rồi".
Có một cô gái trẻ ngoắc cậu ấy, rất xa không trông rõ mặt, Tiểu Kiếm
khôi phục bộ dạng vui vẻ lúc ban đầu, quay đầu giải thích. "Dì hai nhà
em giới thiệu, cô giáo dạy trung học, diện mạo bình thường, gia đình tầm trung, hai đứa coi như môn đăng hộ đối, bây giờ vẫn ổn định. Thôi,
không nói nữa, anh Dũng, chị dâu, lần sau gặp lại tán gẫu tiếp nhé".
Cậu ấy cáo từ, xách túi đi xa. Nhìn bóng lưng Tiểu Kiếm, cảm giác
cánh tay vòng qua vai tôi hơi nới lỏng, anh nói. "Trễ rồi, chúng ta về
nhà thôi". Giọng anh cứng ngắc, mờ nhạt như rau dưa bị héo, không còn co dãn, không còn sức sống.
Tôi nghĩ mình hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Kiếm chết tiệt nói
lung tung, tôi cũng chết tiệt hỏi lung tung! Không khí đang đẹp bị phá
hư, vất vả lắm mới được một lần cảm động, ai ngờ lại biến thành thế này! Tôi không cam lòng đi về nhà, càng nghĩ càng bực bội, tôi thấy thương
Trần Dũng bị đả kích, thấy thương cho tâm sự của Tiểu Kiếm nhưng ai
thương nỗi sầu của tôi? Quá đẹp, nuôi không được, đây là cái lý gì!
Ngược lại, chẳng lẽ nói phụ nữ có chồng là tôi chẳng đẹp cũng chẳng
quyến rũ mới có thể khiến ông chủ Trần yên tâm 100%? Thật sự chạm tự ái! Len lén đưa tay sờ lên mặt, láng mịn mềm mại, nhìn qua tủ kính ven
đường, bộ dáng con gái nhà lành đoan trang khả ái, thanh tú sạch sẽ, kém ai chứ?
"Anh Dũng, em... có đẹp không?". Bực bội, tôi quyết định hỏi cho ra
lẽ, muốn chém muốn giết muốn róc thịt cho thống khoái, cứ dè dặt cắt
từng lát từng lát đúng là ngứa ngáy. Chẳng qua, dũng khí chỉ bừng bừng
lúc đó thôi, hỏi xong tôi lập tức hối hận, lỡ câu trả lời của anh không
phải câu tôi muốn nghe thì tính sao đây?
"Đẹp lắm". Đáp án tiêu chuẩn của mấy ông chồng, không ngọt không
nhạt. Sách nói, vấn đề này khi hỏi ông nào trả lời càng nhanh thì càng
không thật lòng. Tôi nhẩm tính thời gian từ lúc hỏi đến lúc trả lời chỉ
cách nhau có ba giây, tôi nên hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng?
"Em hỏi nghiêm túc đó, trả lời thành thật".
"Anh nói rồi, rất đẹp!".
"Trả lời cho có!".
Tôi gấp gáp kéo chéo áo anh, anh đang bước nhanh bị buộc dừng lại,
nhìn tôi, vẻ mặt anh khó hiểu. "Bà xã em bị sao...". Mặt đối mặt, tay
tôi đặt lên lồng ngực anh, theo dõi ánh mắt anh, hy vọng tìm thấy tâm
của anh đâu đó. "Anh Dũng, anh nói đi, em, có đẹp không?".
Tôi thừa nhận mình hơi thần kinh, thừa nhận mình nhạy cảm quá đáng,
mặc kệ người khác nghĩ gì, giờ này khắc này, vấn đề đó rất quan trọng
với tôi.
Nhìn tôi, ánh mắt anh cố gắng tìm hiểu, một hồi lâu anh giơ tay lên,
nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi. "Ân Sinh, em đang lo lắng điều gì?".
Một câu trúng ngay vấn đề, đủ sắc bén! Lo lắng gì sao? Tôi, tôi có
thể lo lắng gì? Mọi người đều có quá khứ, tôi không định đòi hỏi ở Trần
Dũng tình yêu thì lo lắng cái gì?
Tôi ngỡ ngàng, không cần nghe đáp án, trực tiếp xoay người bỏ chạy, anh giữ tôi lại, cái này không nghe không được.
"Còn trốn? Anh nói em không phải con nít, muốn hỏi gì cứ hỏi thoải
mái, anh nói cho em biết là được". Anh giữ chặt không cho tôi trốn.
Nhưng mà, anh như vậy, tôi còn có thể hỏi ư?
Cúi đầu cứng đờ như cột gỗ, tôi thấy mình ngu xuẩn không tưởng được.
Một lúc sau, tôi nghe anh cười bất đắc dĩ, thở dài, kéo tôi ngồi lên
băng ghế vỉa hè. "Được, em không nói, anh nói. Còn nhớ lúc chúng ta mới
quen ở trường luyện thi không, em ngước mắt nhìn anh cười, dịu dàng ít
nói như đóa đinh hương, dù cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hoa nhàn
nhạt tỏa ra từ trên người em, rất thơm".
Làm gì có chứ, mùi thơm đó rõ ràng là mùi nước hoa "Bích sóng" của anh, nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.
"Tối đó vừa nghe xong bài hát Ngõ mưa*, anh liền nghĩ cô gái giống hoa đinh hương trước mặt anh, hương vị không chút vẩn đục".
*Bài hát Ngõ mưa - 雨巷 phổ nhạc từ một bài thơ cũ viết trong một con ngõ nhỏ vào mưa phùn tháng 3 của Vũ Hán.
Anh là đang nói bài thơ Ngõ mưa ư, từ lúc nào biến thành bài hát? Rảnh rỗi muốn tìm nghe một chút.
"Nếu như anh nói, giả sử chúng ta quen biết ba năm trước anh sẽ không có bất kì quan hệ nào với em, em có giận không?".
Lời nói này đã dự đoán trước người ta sẽ giận, tôi nghe xong đương nhiên càng giận.
"Nhưng mà đó thật sự là trạng thái của anh. Lúc tuổi còn trẻ không
hiểu chuyện cảm thấy trong các loài hoa, mẫu đơn là đẹp nhất, đến khi
từng trải rồi mới phát hiện đúng như sách nói 'Mẫu đơn tuy đẹp nhưng
không thơm', một khi hoa héo tàn rồi chẳng để lại gì, vẫn là đinh hương
tốt, đẹp dịu dịu êm êm, không phải đập ngay vào mắt nhìn, nhưng mùi thơm lại quấn quít tâm can". Anh nâng cằm tôi lên, mặt anh cách mặt tôi rất
gần. "Vừa rồi nghe Tiểu Kiếm nói, anh nhớ lại lúc trước ngốc nghếch,
càng nghĩ càng giận mình, cảm thấy sống uổng phí hơn hai mươi năm, đạo
lý dễ hiểu như thế mà khi ấy không nghĩ ra, sắc đẹp, sắc đẹp, cái gì gọi là đẹp, cái gì gọi là sắc, thật ra chỉ là vẻ ngoài, ánh sáng ấm áp bên
trong tâm hồn mỗi người mới gọi là đẹp".
Thanh âm trầm xuống, nghẹn ngào, ánh mắt dao động xuống dưới, cuối
cùng dừng lại ở môi tôi, bất động. Ngón tay thô ráp mơn trớn cánh môi,
mang theo hưng phấn không hiểu được. "Ân Sinh của anh, là thơm nhất, là
đẹp nhất". Anh thì thào, hơi thở phả lên mặt tôi, ánh mắt giao nhau, hô
hấp dung hòa, theo khuôn mặt càng lúc càng áp sát, tim đập càng lúc càng nhanh hơn...
"Đến bến, xin chú ý, đến bến, xin chú ý".
Tiếng vang nơi xa thức tỉnh hai người đang chìm trong mộng, lập tức
buông ra, Trần Dũng xoay người, thở hổn hển. Cái xe chết tiệt nhà ai
không biết, lộn xộn!
Đứng lên đi về phía trước, đi chưa được mấy bước anh lại quay đầu nắm lấy tay tôi. "Khụ khụ khụ, đi, bà xã, chúng ta về nhà, về nhà".
"Trần Quan Công" mặt đỏ không nhìn thẳng vào tôi, nói lắp hệt như cậu học sinh. Xấu hổ ư? Trần Dũng hai mươi lăm tuổi cũng đỏ mặt xấu hổ như
khi mười tám? Dễ thương quá đi mất!
"Này, anh gấp cái gì".
Vẫn không chịu nhìn tôi, gãi gãi đầu, anh ngập ngừng. "Cái, cái, cái
nhà hàng cơm Tây tệ hại, một chút cũng không no bụng, bà xã, chúng ta về nhà nấu mì ăn đi".
Mặc dù tôi cũng có ý định tương tự, nhưng bạn cứ tin đi, anh ấy đòi ăn mì tuyệt đối là lấy cớ.
Niếp Ân Sinh, mày có nghe anh ấy nói gì không? Mày là người thơm
nhất, xinh đẹp nhất! Cho dù không hôn thì thế nào, vừa bắt đầu đã thành
công một nửa, còn nhiều thời gian mà, nói không chừng... Ha ha ha, không lâu nữa đâu.