« Ân Sinh, anh ra nhà hàng một chút, sẽ về ngay ». Đẩy cửa
ra hộ tôi, Trần Dũng mặc quần áo chú rể đứng ngoài phòng nói vọng vào.
Theo động tác, cái thắt lưng đỏ lộ ra dưới bộ tây phục, màu đỏ hỉ chói
mắt, chỏi với màu tối của bộ quần áo, muốn bao nhiêu khó coi có bấy
nhiêu khó coi.
Là ai quy định trong tiệc cưới phải nịt thắt lưng đỏ ? Tư thái như
người mẫu mà trang phục thì như diễn viên phim kịch truyền hình hạng
trung, đáng tiếc, lại là một ca người đẹp mà quần áo xấu điển hình. Có
chút thở dài gật đầu với Trần Dũng, khóe miệng nhoẻn một xíu tượng
trưng. « Đi đi, lái xe liên tục và quay phim, mọi người đều bận cả ngày
rồi, chiêu đãi nhóm bạn cũng là bình thường ».
Dường như thấy kì lạ vì sao tôi lại miễn cưỡng cười như thế, anh vươn tay ra, vuốt mặt tôi. « Ai da, sao cười mà như đang khóc vậy ? ».
Thấy tôi không lên tiếng, anh hiểu ra, nói. « Cũng đúng ». Trở tay vỗ vỗ gáy. « Lễ cưới trong bảy giờ, cười nói gần bốn giờ, mặt Phật Di Lặc
còn muốn rút gân nữa là. Mệt sắp chết rồi phải không, em nghỉ ngơi, anh
tranh thủ đi nhanh về nhanh ». Anh dặn dò tôi, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, đi chưa tới hai bước lại nhớ ra gì đó, quay lại, kề lỗ tai tôi
nhỏ nhẹ. « Bà xã, đừng quên nghiên cứu một chút thứ đặt ở tủ đầu giường
».
Cố ý dừng lại, rất hài lòng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, chớp chớp
nheo nheo con mắt. « Siêu mỏng trơn, mùi chuối, còn có hạt li ti »*.
*Đừng có hỏi bạn Haran đây là thứ gì, bạn còn chưa đủ tuổi biết về nó đâu -.-
« Mùi, mùi chuối ? ». Nhất thời không hiểu ra, tôi ngốc nghếch hỏi
lại, kết quả ai đó dở khóc dở cười thở dài. « Sớm biết vậy nên mặc kệ
mấy thứ kiêng kỵ ở chung trước khi kết hôn gì gì đó, anh mới vừa 'nhịn'
mấy ngày theo truyền thống Trung Hoa mà vợ đã biến ngốc rồi. Ân Sinh, em thật không hiểu ? ».
Ánh mắt chu du toàn thân tôi, nheo mắt ám muội, lời nói cố ý úp mở. « Chờ nha, tối nay sẽ rõ ».
Cuối cùng cũng hiểu anh đang nói cái gì, mặt tôi đỏ bừng, người này một bụng đầy tư tưởng đen tối, đại lưu manh !
Không để ý tới anh, đóng cửa khóa lại, nghe tiếng bước chân và tiếng
cười sang sảng nhỏ dần, mới cúi đầu cởi giày, chân thấp chân cao vào
nhà.
Thật là mệt đến độ bước cũng không nổi, thay quần áo xong mắt tôi díp lại, nhưng nhìn căn phòng lộn xộn sau thủ tục trêu chọc cô dâu chú rể,
khẽ cắn răng, cầm lấy cây lau nhà. Lập gia đình rồi không giống ở nhà,
có một số việc không cần ai nói, tự chính mình cũng giục mình đi làm.
Ban đầu nghe mẹ nói câu này tôi không hề phục. « Không ai ép làm, việc
gì phải làm chứ ? ». Nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là hoàn toàn chính
xác, nhà mình, giường mình, không có tiền thuê người giúp việc, chẳng lẽ cứ để dơ dáy bẩn thỉu không dọn ?
Vừa thành hôn, suy nghĩ quả nhiên cũng thay đổi. Ngâm nga bài « Hôm
nay em muốn gả cho anh », hì hục lau chùi, tâm tình rất tốt. Tiện tay mở TV, lại là Đinh Tuấn Huy thi đấu, dừng tay nhìn chăm chú, cảm thấy đồng chí Tiểu Đinh càng nhìn càng đẹp trai, sao lúc đầu lại cho là cái mặt
anh ta nhìn hỏng bét chứ, thật là không có mắt.
« Tiểu ca ca dẫn em đi bắt con lươn, đại ca ca có dẫn chúng ta đi bắt lươn được không... ».
Nhạc thiếu nhi ê a vang lên, sửng sốt một giây mới nhớ ra đây là nhạc chuông điện thoại tôi cài theo tên Trần Dũng, không khỏi buồn cười, nhớ năm đó tôi cài nhạc chuông cho Lý Hải Phi, không phải « Chết cũng muốn
yêu » thì cũng là « Yêu chàng một vạn năm », kết quả sao, cách cái chết
một khoảng dài thòng cũng không còn yêu nữa, đừng nói chi một vạn năm.
Thà cùng đại ca ca cháo loãng rau dưa, bắt được con lươn nhỏ cũng mang
về nhà, thành người một nhà. Lắc đầu, vứt bỏ mớ bòng bong ra khỏi, không nên phân tích quan hệ biện chứng làm cái gì, nhấn nút nghe.
« Ông xã ? ».
« A, vợ à ». Câu « ông xã » của tôi cứ như thuốc kích thích, giọng
Trần Dũng trong điện thoại trở nên gấp gáp. « Vợ à, anh đang về nhà đây, có muốn ăn chút gì không ? Anh tiện đường mua về ».
« Thôi không cần đâu, phiền quá hà ».
« Khách khí với anh ! Phục vụ phu nhân nhà mình, có cái gì phiền ? ».
« Ừm... Vậy dâu tây đi ».
Nói thật cái tôi muốn nhất bây giờ là canh tương Hàn Quốc, nhưng đêm
tân hôn người không lãng mạn cũng chăm chút không khí, nếu trong khung
cảnh tràn ngập hoa hồng tôi không dẫn dắt được thì bét ra cũng không hôn Trần Dũng với một cái miệng toàn mùi tương. Đúng rồi, cho tới giờ Trần
Dũng chưa từng hôn tôi, nếu đoán không sai thì anh đang đợi tối hôm nay. Nghĩ đến đó, lo lắng bổ sung thêm một câu. « Mua dâu tươi đi, đúng, cái loại nhỏ nhỏ mà thơm đó anh ».
Gác điện thoại, dọn nhà xong, ôm quần áo sạch vọt vào phòng vệ sinh
tắm táp, sữa tắm, sữa dưỡng thể gì gì, tôi bôi xức như điên, cho đến khi cảm giác da thịt mình mềm mại, sắc mặt tươi tắn, cả người thơm ngào
ngạt mới dừng lại, trở về phòng ngủ, mặc bộ áo ngủ bằng lụa tơ tằm đã
chuẩn bị sẵn, vụng trộm lấy cái thứ thơm « mùi chuối » kia ra nghiên cứu nửa ngày, cố gắng tạo dáng sao cho hấp dẫn, một chút mới mẻ, một chút
hồi hộp, tôi lặng lẽ chờ đợi đêm động phòng hoa chúc sắp tới.
Nhưng mà...
Sáu giờ, anh chưa về. Chắc còn đang trên đường. Không vội.
Bảy giờ, anh không trở lại. Không mua được dâu sao ? Tên ngốc này, vậy thì đừng mua, dù sao tôi vẫn có kẹo cao su.
Tám giờ, anh vẫn chưa về. Kẹt xe ? Hỏng xe ? Hay là... Điện thoại máy bận, không có nửa điểm tin tức, tôi sốt ruột, đứng lên ngồi xuống, cả
phòng loạn chuyển. Anh đâu ? Y phục chú rể vẫn nằm đây ? Bộ quần áo phơi trước sân thượng, rõ ràng không cần nữa, nhưng không bỏ được ý định
muốn nhìn một chút. Không đến nỗi thảm như chờ chồng thành hòn Vọng phu, cùng lắm thì cũng chỉ bị cảm mạo.
Vậy mà anh thật sự ở dưới lầu ! Tựa trước cửa xe, cau mày, hút thuốc
lá, nghe điện thoại. Cái hộp nhỏ đặt trên nắp động cơ, tôi biết đó là
hộp dâu, dâu tươi. Đứng im bất động, hy vọng anh có thể tâm linh tương
thông phát hiện ra tôi, nhưng tôi vui quá hóa rồ, chúng tôi đâu phải đôi chim uyên ương, làm sao trong lòng người này nghĩ gì người kia liền
hiểu được. Cú điện thoại này chắc chắn rất quan trọng, rất quan trọng !
Người đi đường càng lúc càng thưa thớt, chung quanh an tĩnh, chiếc xe nho nhỏ nhìn như hòn đảo đơn độc giữa biển khơi, chở một người khách
giãy giụa cầu sống sót, giữ bí mật cho hắn, che chở hắn khỏi gió mưa,
giúp đỡ hắn, cho hắn dựa vào.
Thời gian trôi qua rất lâu, cho đến khi tôi cảm giác mình sắp biến
thành pho tượng thì cuối cùng anh cũng nói chuyện điện thoại xong, nhưng anh không lên nhà, cứ đứng ở đó, tiếp tục cau mày, tiếp tục hút thuốc
lá, thỉnh thoảng ung dung giơ tay lên, móng tay giống như ngày đó, bị
ánh đèn rọi, lóe sáng lóe sáng.
Anh Dũng, anh không biết, không chỉ mình chiếc xe có thể ở bên anh,
em cũng có thể vậy. Dù là ở ghế đá trước đây, hay ở sân thượng bây giờ,
tôi Niếp Ân Sinh, muốn được ngẩn người cùng chồng tôi. Đêm khuya, gió
lớn, bầu trời không một vì sao, âm trầm, lạnh lẽo như băng. Đồ ngủ tơ
tằm chỉ được cái đẹp, cho dù khoác thêm áo tôi vẫn thấy lạnh, sợi vải
mới cọ vào da, cứng và ngứa.
Đèn đường mờ ảo, ánh sáng bé nhỏ tan vào bóng đêm, từng mảng tối tăm
bất động, bóng tối quá nồng, quá sâu, như thứ mực dày cộm nặng nề, chậm
rãi chảy ra ngoài, từng tấc từng tấc thấm vào trong lòng. Tôi nhìn dưới
lầu, anh rất xa xôi, giữa chúng tôi, là khoảng cách một năm ánh sáng.