Edit: Vân Yên
Vì sao, vì sao từ lúc bước vào, Chu Trác Hành không nhìn cô ta một cái, nhưng lại trò chuyện vui vẻ với bọn họ như vậy, vì sao chứ!
Cô ta không cần Chu Trác Hành đối xứ với mình như đối xử với Vương Hiền, Vương Y, nhưng ít ra sau khi chào hỏi, anh cũng nên liếc cô lấy một cái đi.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, Chu Trác Hành không cho cô ta một ánh mắt nào.
Thế nên, lửa giận trong lòng Hứa Tình Văn càng cháy càng to, nhưng vẫn bị cô ta nhịn xuống. Mà suy nghĩ làm khó Cố Tường An cũng được tạm gác lại.
Ngay ban nãy, Hứa Tình Văn cảm thấy hành động của mình chẳng hề quá đàng, mà Vương Hiền cũng đã không nể tình mà quát lớn, khiến cô ta mất hết mặt mũi. Hơn nữa, Vương Hiền đã cảnh cáo rồi, nếu lại tiếp tục gây sự nữa, thì sẽ đã cô ta ra khỏi cửa.
Vương Hiền nói đúng, cô ta vốn không có tư cách tham gia vào vòng tròn giao tế của bọn họ. Nhưng nghe được Chu Trác Hành sẽ đến, Hứa Tình Văn chết sống cuốn lấy Vương Y, hết tặng quà lại nịnh bợ, làm đủ mọi cách, vất vả lắm mới được đến đây. Cho nên, cô ta không thể vì mấy người chẳng hề liên quan mà làm mất đi cơ hội mất bao công sức mới dành được này.
Huống hồ, Chu Trác Hành còn đang ở đây, sao cô ta có thể cho mình mất mặt tiếp được nữa. Cô ta có thể mất mặt trước bất kỳ ai chỉ riêng Chu Trác Hành là không được.
Muốn dày vò mấy người Triệu Vi Vi, Cố Trường An dễ dàng như bóp chết một con kiến thôi. Tương lai còn dài, sẽ còn nhiều cơ hội khác.
Sau khi suy tính thiệt hơn, Hứa Tình Văn ép lửa giận trong lòng xuống, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, trộm nhìn từng hành động của Chu Trác Hành.
Cô ta muốn được ngồi bên cạnh Chu Trác Hành, cho dù bưng trà rót nước cũng được, nhưng lại sợ chọc giận Chu Trác Hành, làm anh không vui. Đắn đo một hồi, Hứa Tình Văn vẫn thành thật ngồi yên tại chỗ, lén lút nhìn anh thôi.
Sau khi mọi người bắt chuyện xong, Vương Y nói với Cố Trường An: "Bạn phục vụ, người của chúng mình đến đủ, bạn bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên đi. Sau đó làm phiền bạn xuống cửa nhà hàng, nhận bánh kem mình đặt mang lên, tên người nhận là Vương Y."
"Vâng, chị chờ một lát ạ."
Cố Trường An vừa rời khỏi phòng, trùng hợp thấy Triệu Vi Vi từ phòng bên cạnh bước ra.
Nhìn thấy Cố Trường An, Triệu Vi Vi vội vã bước tới, cô ấy giữ tay Cố Trường An, lo lắng hỏi:
"Trường An, sao rồi, Hứa Tình Văn không bắt nạt bà chứ?"
Cố Trường An lắc đầu, tay xoay ngược lại nắm lấy tay Triệu Vi Vi: "Bà yên tâm đi, cô ta không bắt nạt tui đâu."
Triệu Vi Vi an tâm thở nhẹ một hơi: "Ban nãy tui thấy Chu Trác Hành đi vào phòng cậu phụ trách, là cái người mặc quần tây màu xám đấy. Từ lúc ở trừng họ, Hứa Tình Văn đã thầm thích anh ta, nên có anh ta ở đây, Hứa Tình Văn sẽ biết điều hơn nhiều."
Nghe được tin tức này, Cố Trường An mới yên tâm buông lỏng. Vừa nãy cô cũng cảm nhận được, Hứa Tình Văn định làm khó dễ mình, may mà cứu tinh đến.
Tuy rằng nói như thế, nhưng vẻ lo lắng trong mắt Triệu Vi Vi cũng không giảm bớt.
Cố Trường An an ủi nói: "Vi Vi, cậu đừng nghĩ nhiều. Trong phòng nhiều người như thế, dù cô ta muốn quá phận thì cũng chẳng quá phận được đến đâu. Hơn nữa, Chu Trác Hành còn ở đấy, chắc chắn cô ta không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ mặt đanh đá của mình đâu. Bà nghỉ thử xem đúng không?"
Triệu Vi Vi do dự một chút rồi gật đầu, mới yên tâm rời khỏi.
Cố Trường An nhận được bánh gato, cầm lấy bước vào phòng ăn.
Vừa bước vào, Cố Trường An mở hộp ngoài, nâng bánh ngọt đặt đến trước mặt Vương Y. Trong nháy mắt trong phòng cứ như hẹn trước mà vang lên bài chúc mừng sinh nhật.
Nhìn dáng vẻ nam nữ vui đùa trong phòng, Cố Trường An hôm mộ lắm.
Hoàn cảnh nhà cô, không phải kém bình thường.