Edit: Vân Yên
Tầm mắt Hứa Tình Văn chưa bao giờ rời khỏi Chu Trác Hành. Nhìn thấy Chu Trác Hành trò chuyện cùng Cố Trường An, hận ý của cô ta với Cố Trường An lại tăng thêm một phần.
Hứa Tình văn không hiểu, chẳng nhẽ bản thân cô ta mờ nhạt thế sao? Mờ nhạt đến mức không sánh bằng một đứa phục vụ? Chu Trác Hành tình nguyện đến trò chuyện cùng đứa phục vụ hèn kém cũng không muốn cho cô ta một ánh mắt.
Cô ta muốn dán lại kia, nhưng sợ Chu Trác Hành không để ý mình. Cố Trường An đã thấy cô ta xấu mặt một lần, cô không thể lại tiếp tục mất thể diện lần nữa. Cô từng chứng kiến cái lạnh lùng cao ngạo của Chu Trác Hành rồi. Suy nghĩ thiệt hơn, cô ta chỉ có thể oán giận ngồi nguyên tại chỗ, trừng mắt nhìn bọn họ.
Chu Trác Hành không biết, bởi vì hành động vô tâm của anh sẽ rước cho Cố Trường An bao nhiêu phiền phức.
Cũng may, sau đó Chu Trác Hành cũng không nói chuyện tiếp với Cố Trường An,điều này khiến cho Hức Tình Văn dễ chịu không ít. Nhưng mà như vậy thì sao, vẫn không thay đổi được ý nghĩ muốn dạy dỗ Cố Trường An. Lúc này, cô đã bắt đầu lên kế hoặc lần sau tới nhà hàng thì sẽ dày vò Cố Trường An ra sao.
Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, nhìn cả phòng bê bết, đầu Cố Trường An muốn nổ tung, toang thật rồi. Bên trong phòng ăn trải kín thám, lần trước có một phòng ăn cũng như vậy, cần tới năm người tốn mấy tiếng mới dọn dẹp sạch.
Vương Y nhìn phòng ăn bị bọn họ làm cho rối rối tung lên, quay sang nói với Cố Trường An: "Làm phiền chút, bạn xem phòng ăn đã thành như vậy, có thể hỏi giúp tôi đổi sang phòng khác được không."
Trên mặt Cố Trường An treo nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Vâng, phiền chị chờ một chút, tôi đi hỏi xem còn phòng trống hay không."
Vương Y cũng đáp lại: Được, vậy bạn đi đi, phải nhanh lên nhé."
Cố Trường An rời khỏi phòng ăn, tìm quản lý. Sau khi giải thích mọi việc, quản lý nói: "Cứ làm như trước, thu bọn họ 500 tệ phí dọn phòng. Nếu bọn họ chấp nhận thì đưa bọn họ sang phòng khác."
Được đến đồng ý, Cố Trường An liền rời đi.
Lần đầu tiên cô nghe thấy phí dọn dẹp một phòng hết những 500 tệ, Cố Trường An cảm thấy đây không phải dọn dẹp mà là ăn cướp giật tiền thì có.
Nhưng sau đấy, cô mới biết bản thân suy nghĩ quá nông cạn rồi.
Lúc trước nhìn thấy người khác không coi 500 tệ là tiền, đầu tiên cô cả kinh sau đó khiếp sợ cuối cùng chỉ có thể vô lực thở dài,
Phí sinh hoạt mỗi tháng của cô và mẹ dựa hết vào trợ cấp xã hội, được 600 tệ. Mà trong mắt những người này, 500 tệ ít tới đáng thương.
Trở lại phòng ăn, Cố Trường An đến cạnh Vương Y nói: "Thưa chị, phòng có thể đổi, nhưng phải đưa thêm 500 tệ phí dọn phòng, chị xem có đồng ý không?"
Vương Y chẳng hề do dự: "Đổi đi, chỗ này dơ như vậy rồi, ngồi thôi cũng ảnh hưởng tâm tình. Có 500 tệ thôi, bỏ ra 500 tệ đổi lấy niềm vui, đáng giá."
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe vậy CỐ Trường An vẫn thấy vô lực thật sự.
Cô thu lại suy nghĩ, dẫn theo đoàn người sang một phòng ăn khác.
Bưng đồ ăn, thêm trà, rót rượu, dọn dẹp bàn ăn.
Cứ như vậy dày vò trong mấy giờ, cuối cùng bọn họ cũng rời đi.
Mà cả bàn đồ ăn hầu như chưa ai đụng đũa. Cố Trường An dẫn họ đi tính tiền, tốn cộng là một vạn tám ngàn tệ.
Vương Y từ trong túi xách giới hạn của mình lấy ra một tấm thẻ, nói với thu ngân: "Quẹt thẻ nhé!"
"Tích" một tiếng, thế là trả tiền xong.
Nhìn Vương Y quẹt thẻ một cái nhiều tiền như vậy, trên mặt vẫn tự nhiên lơ đễnh như thường, cộng thêm đồ ăn mà họ còn chưa đụng đũa. Cố Trường An không nhịn được nghĩ tới cuộc sống của bản thân.