Edit: Vân Yên
Trong nhà hàng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mọi thứ trông có vẻ ấm áp lại mờ ảo. Ở vị trí bắt mắt nhất giữa sảnh, một chiếc bình trơ trọi đặt trên giá gỗ tử đàn. Chiếc bình này nhìn như tầm thương, nhưng lại giá trị vô cùng. Tám cái camera vây xung quanh nó, chiếu rõ 360 độ không một góc chết. Chiếc bình được đặt trong tách biệt trong một lớp thủy tinh, nghe đồn có thể chống đạn.
Lúc này đúng giờ cao điểm, khách hàng đi qua đi lại mãi chưa dứt.
Mỗi lần lướt qua chiếc bình, có người liếc nhẹ một cái. Cũng có người cũng chẳng nhìn lấy lần, cứ thế mà rời đi. Gần như không có ai dừng lại quan sát chiếc bình cả.
Khách hàng ra vào không ngừng, nhân viên nhà hàng cũng chẳng thể rảnh rang, Cố Trường An cũng không ngoại lệ.
Cố Trường An đang dọn dẹp xong một phòng ăn, vừa mới bước vào phòng để đồ, hai tay cô chống nạnh, thở dài một hơi. Sau đó, cô cầm lấy bình nước trên ngăn tủ, uống "ừng ực" mấy ngụm. Dáng vẻ ấy, như lạc đà trên sa mạc chợt thấy nguồn nước, vội vàng bổ sung năng lượng cho bản thân.
Bình nước của Cố Trường An tuy nói là bình, nhưng thực ra chỉ là vỏ hộp sau khi dùng thì giữ lại, chẳng hề hợp với một loạt bình giữ nhiệt sang trọng bên cạnh.
Nhưng mà Cố Trường An không để ý, cô đặt bình lại, chuẩn bị đi làm việc tiếp. Chẳng qua cô vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Vi Vi nâng gương mặt hồng hào rạng rỡ bước lại đây, trong miệng lẩm bẩm mấy câu hát.
Năm nay Cố Trường An tốt nghiệp trung học phổ thông, vừa mới xin làm việc ở đây không lâu. Ngày thường, Triệu Vi Vi thân thiết với cô, cũng giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.
Cố Trường An nhìn Triệu Vi Vi tới gần, quen thuộc mở miệng chào hỏi: "Vi Vi, hôm nay trông bà vui thế."
Triệu Vi Vi vươn đầu tới trước mặt Cố Trường An, dơ tay chỉ lên miệng, nói: "Trường An, bà xem màu son tui có đẹp không?"
Cố Trường An không có tí hiểu biết gì về việc son môi cả, hai màu giống hệt nhau trong mắt cô, Triệu Vi Vi lại bảo có hai tên gọi khác nhau.
Cô thấy màu son hôm nay của Triệu Vi Vi, cũng bình thường không có gì đặc biệt cả, nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Triệu Vi Vi, cô cũng không dám nói lời trong lòng ra sợ làm cô ấy mất hứng.
Thế là, cô tán thưởng nói: "Đẹp đấy, vốn bà đã xinh đẹp sẵn, cho dù mặc bao tải rách cũng đẹp. Lại còn thêm màu son này nữa, đẹp không còn chỗ chê luôn."
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, Triệu Vi Vi vui vẻ cực kỳ, cô ấy thẳng đầu lại, lấy ra một cái gương nhỏ từ trong túi áo đồng phục, ngắm nghía lại bản thân một hồi.
Triệu Vi Vi vừa soi gương vừa nói: "Trường An, bà tinh mắt thật đấy. Đây là son Dior, tốn mất bao nhiêu tiền của tui đấy. Tui nhắm nó lâu lắm rồi, đến bây giờ mới dám mua. Ban nãy người ta vừa giao tới, tui mở ra tô thử luôn, nhìn cũng khá được. Mà thôi, không nói với bà nữa, phòng ăn tui phụ trách có khách, chờ chút nữa trò chuyện tiếp."
Lức định bước đi, Triệu Vi Vi hình như vẫn còn lo lắng, cô lại dơ gương lên soi tiếp, chỉnh lại đầu tóc, sửa sang trang phục, sau đó mới cầm lấy thực đơn trên bàn rời đi.
Cố Trường An cũng không để ý, cứ giống như bình thường mà làm công việc của mình.
Qua một hồi, mới chờ được Triệu Vi Vi mồ hôi đầy đầu bước ra từ phòng ăn, cô ấy chẳng còn tí sức lực nào, cứ thế mà tựa vào cửa phòng.
Tay cô ấy nắm chắc lấy thực đơn, ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt.
Hai mắt Triệu Vi Vi không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù Cố Trường An làm công việc này chưa lâu, nhưng cô biết có chút khách hàng khó hầu hạ, khiến nhân viên phục vụ chịu ấm ức là bình thường.
Nhưng mà trong hiểu biết của cô, Triệu Vi Vi làm việc ở đây đã hơn một năm, năng lực chịu đựng sẽ không thấp. Có thể khiến cô ấy thê thảm như vậy, chắc phải chịu ấm ức nhiều lắm.
Cố Trường An vội chạy qua, quan tâm hỏi: "Vi Vi, bà sao đấy, có chuyện gì rồi?".