Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 85




Cô sợ tiếc nuối hơn hối hận

*

Vào ngày đầu tiên của năm 2024, tập đầu của "Giữa núi và sông" đã được phát sóng thành công trên Đài truyền hình Bắc Thành.

Ai cũng có thể thấy được sự chân thành trong tác phẩm đã được trau chuốt kỹ lưỡng và nhận được nhiều lời khen ngợi. Thỉnh thoảng, những tiếng bàn luận về Bạc Tô trên mạng xã hội vẫn không ngừng nghỉ——

Đài truyền hình Bắc Thành đã công bố đội hình Gala Lễ hội mùa xuân năm nay, Bạc Tô không có tên trong danh sách.

Bất cứ ai có khứu giác hơi nhạy đều có thể phát hiện Bạc Tô vẫn bị ảnh hưởng bởi những tin đồn mơ hồ trước đó.

Có người đơn giản ăn dưa, có người bỏ đá xuống giếng, có người tiếc nuối thay cô.

Bạc Tô đều không bận tâm.

Cô vẫn làm tác phẩm cuối cùng của "Giữa núi và sông" như thường lệ, bất kể được hay mất, đứng ở vị trí cuối cùng, để người khác chê trách hay khen ngợi.

Cô thường xuyên đi lại giữa Đài truyền hình, Côn Luân Minh Hồ và các giám đốc điều hành cấp trung của Tạ Trường Yên. Chỉ cần Tạ Trường Yên không đi làm hoặc xã giao, cô sẽ không ngần ngại cùng Tạ Trường Yên ăn tối, cố gắng giao tiếp thêm để hiểu nhau.

Hai người đã dành nhiều thời gian bên nhau, trò chuyện trong khoảng thời gian này hơn cả mười năm trước cộng lại.

Đôi khi Tạ Trường Yên thực sự không biết nên vui vì Bạc Tô có quyết tâm và kiên nhẫn như vậy hay nên giận vì lúc này cô có quyết tâm và kiên nhẫn như thế.

Ngày 4/1, trạm quan trắc thiên văn đưa tin mưa sao băng Quadrantid sắp đạt cực đại.

Sức khỏe của Tạ Trường Yên đã ổn trở lại, nhưng gần đây vẫn gặp rắc rối với một vài việc, đã lâu không ra ngoài thư giãn. Bạc Tô đã chủ động sắp xếp mọi việc, mời Tạ Trường Yên đến biệt thự nghỉ dưỡng của một người bạn trên đỉnh núi ở ngoại ô để quan sát mưa sao băng, thư giãn.


Thật ra Tạ Trường Yên cũng không hứng thú cho lắm.

Trận mưa sao băng Quadrantids, bà đã theo đuổi nó hơn ba mươi năm trước—— Trận mưa sao băng này được biết đến là một trong ba trận mưa sao băng lớn ở Bắc bán cầu nhưng thực tế rất khó nắm bắt, thường khiến những người đam mê thiên văn thất vọng.

Nhưng vì Bạc Tô đã mất nhiều thời gian để liên lạc, sắp xếp nên bà không muốn làm hỏng cuộc vui, đồng thời cũng có tâm để Bạc Tô ra ngoài, gần gũi với thiên nhiên. Sau một thoáng giận mà bà chưa bao giờ bộc lộ ra, bà đã gật đầu đồng ý.

Vào cuối mùa đông, thảm thực vật trên đỉnh núi khô héo úa vàng, đêm khuya, xung quanh cabin nghỉ mát không còn dấu vết của ánh sáng nhân tạo.

Những ngôi sao rủ xuống nơi hoang vu, ánh trăng ở rất gần.

Bạc Tô và Tạ Trường Yên tìm được vị trí đẹp nhất trên sân thượng tầng hai, bố trí kính thiên văn và camera, điều chỉnh các thông số, sau đó tắt đèn trong biệt thự, tựa vào lan can, chờ đợi mưa sao băng đổ bộ.

Gió thổi tung mái tóc dài của họ.

Ngoài tiếng gió trong vùng hoang dã, còn có những âm thanh xào xạc rất nhẹ và rất xa, giống như tiếng côn trùng hoặc tiếng chim.

Ngẩng đầu một lúc lâu, Bạc Tô bỗng dưng mở miệng nói: "Trước đây con đã từng đọc một cuốn sách phổ biến kiến ​​thức khoa học, biết tại sao thiêu thân lại lao vào lửa."

Tạ Trường Yên không mảy may: "Ừm?"

Bạc Tô nói: "Bởi vì bản chất của thiêu thân là tìm phương hướng qua mặt trăng, nên chúng sẽ luôn giữ mặt trăng ở bên trái, rồi dựa vào mặt trăng để bay về phía tây."

"Vậy thiêu thân tưởng lửa là mặt trăng?"

"Vâng. Nhưng đó chỉ là ánh sáng nhân tạo. Ánh sáng nhân tạo không phải là mặt trăng ở cách xa hàng trăm nghìn km, khi một con thiêu thân bay, nó vẫn muốn đặt nó ở bên trái, nhưng thực tế chỉ cần đôi cánh của nó di chuyển một chút thì 'mặt trăng' sẽ quay về phía sau, nên thiêu thân tưởng rằng đường đi của nó đã rẽ nên cứ điều chỉnh hướng đi, cuối cùng sẽ cứ quay quanh đống lửa cho đến khi mất hết sự sống."

Tạ Trường Yên quay đầu nhìn cô, im lặng một lúc, thẳng thắn nói: "Con muốn nói gì?"


Bạc Tô nhìn vào mắt bà với vẻ mặt rất dịu dàng: "Con đang ngắm trăng thì chợt nhớ đến tình tiết này."

Cô nhẹ nhàng nói: "Chất lượng cuộc sống nên được đánh giá như thế nào ạ?"

Đó là một câu hỏi, nhưng không hề giống câu hỏi.

"Có phải cái gọi là tiêu chuẩn 'cuộc sống tốt đẹp' đôi khi hướng dẫn chúng ta hướng tới vầng trăng thật hay ánh sáng do người khác tạo ra không? Nếu chỉ là ánh sáng do người khác tạo ra thì tại sao chúng ta phải đuổi theo ánh sáng của người khác, xoay quanh hệ tọa độ cuộc sống do người khác xác định?"

"Thật ra chỉ có bản thân mới biết rõ nhất mình có sống tốt, có hạnh phúc hay không, phải không?"

Tạ Trường Yên biết cô đã có đáp án cho riêng mình.

Nhưng bà vẫn phải đưa ra câu trả lời của mình: "Ngay cả khi đó là ánh sáng nhân tạo, nó có thể là ánh sáng sáng nhất và dễ nhìn thấy nhất đối với mọi người, điều đó có nghĩa rằng nó thực sự là ánh sáng gần mặt trăng nhất trên thế giới, đáng theo đuổi nhất, không phải sao?"

"Nhưng dù nó có to hay sáng đến đâu thì đó cũng chỉ là ánh sáng do người khác tạo ra, chứ không phải mặt trăng thật."

"Vậy con có chắc mặt trăng con đang theo đuổi là mặt trăng không?"

Mặt mày Bạc Tô thoáng giãn ra, bình tĩnh nói: "Dù có đúng hay không, ít nhất con đã từng đuổi theo, không hề hối hận."

"Mẹ sợ con sẽ hối hận." Tạ Trường Yên không khỏi cau mày.

Bản thân bà cũng từng trải qua tâm trạng như vậy, bà biết cảm giác hối hận là như thế nào.

Bạc Tô lắc đầu: "Mẹ ơi, con sợ tiếc nuối hơn hối hận."


Mỗi lời cô nói đều vô cùng bình tĩnh, như thể tự nhiên chảy ra từ tận đáy lòng. Đôi mắt đen láy của cô trông đặc biệt tỉnh táo trong đêm lạnh giá.

"Cuộc đời dài như cỏ cây mùa thu. Con muốn trung với bản thân, tận hưởng hết mình."

"Dù tốt hay xấu, người trả lời trong cuộc đời là chính con, người chấm thi cũng là chính con. Chỉ khi con viết và nộp phiếu trả lời thì đó mới được coi là cuộc đời của con, mà không hề hối tiếc."

"Nhưng mẹ là mẹ của con, mẹ cảm thấy thứ con lao vào không phải là ánh trăng, mà là một hố lửa. Sao mẹ có thể không sợ, không lo khi nhìn thấy con nhảy vào?"

"Vậy thì đừng nhìn con." Bạc Tô bình tĩnh nói: "Mẹ, hãy nhìn lại bản thân nhiều hơn, quan sát bản thân mình."

Tạ Trường Yên có thể thấy được cô đang nghiêm túc.

Bà gần như bật cười vì giận: "Con nói dễ thật đấy, có thể một ngày nào đó con phải trở thành cha mẹ mới hiểu được chuyện này."

Cô là thịt rơi ra khỏi cơ thể bà, mối quan tâm duy nhất trên đời của bà, làm sao có thể không nhìn cô được?

Bạc Tô gật đầu với vẻ tán thành và ngưỡng mộ: "Có lẽ đến lúc đó con mới có thể hoàn toàn đồng cảm với mẹ."

Tạ Trường Yên cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Bạc Tô mỉm cười, lại nói: "Nhưng với tâm trạng hiện tại, con cảm thấy nếu con là mẹ của một đứa trẻ, mẹ của một đứa trẻ trưởng thành và tự lập, có thể con sẽ lo lắng về một số lựa chọn và sự kiên trì của con bé, nhưng vẫn sẽ tin con bé."

"Con tin vào những đứa trẻ mà con đã giáo dục, tin rằng khi trưởng thành, con bé có khả năng làm chủ cuộc đời của mình và chịu trách nhiệm về mọi lựa chọn của bản thân."

"Con cũng tin rằng cuộc sống rất đa dạng. Chỉ cần có ý chí kiên trì, mọi con đường đều có thể dẫn đến mùa xuân, và dù thế nào đi chăng nữa, con bé cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Tất nhiên, cái 'tốt' này là phán đoán nội tâm của bản thân con bé."

Những quyết tâm và ý chí kiên cường này là những gì cô đã nhìn thấy và thức tỉnh từ Khương Dư Sanh.

Khi cô nói những lời này, trên gương mặt lạnh lùng có vẻ rất bình tĩnh, dịu dàng và tươi sáng, như thể những đám mây bị mắc kẹt trong biển sương mù lâu ngày đã chia cắt những đám mây đen, ánh nắng tràn xuống, chiếu rọi lên dãy núi vàng óng.

Tạ Trường Yên nhìn gương mặt thành thục, thậm chí có chút xa lạ của cô, không phải không hề dao động.


Bà lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng Bạc Tô đã thực sự trưởng thành.

Trong mắt và trong trái tim bà, đứa trẻ vẫn còn ở tuổi thiếu niên sẽ đuổi theo xe của bà khi bà rời đi, khóc và nói rằng nó nhớ bà, nghe lời bà và lớn lên thật tốt, không biết từ khi nào, đứa trẻ ấy đã thực sự trưởng thành rồi.

Cô sẽ không đuổi theo xe bà nữa, cũng không cần bà dạy cô cách trưởng thành đàng hoàng.

Cô muốn tự mình bước đi trong đêm giông bão, tự mình gánh vác gánh nặng.

Tầm nhìn của bà chợt mờ đi, bà quay đầu lại, nhìn ngọn núi tối tăm phía xa, không nói gì nữa.

Bạc Tô cũng không ép, im lặng theo.

Gần đây hai mẹ con thường xuyên có những khoảnh khắc như thế này.

Cô có thể cảm nhận được Tạ Trường Yên đang dao động, sẵn sàng cho bà thêm thời gian để tiêu hóa.

Thực ra cô không cần phải ép Tạ Trường Yên phải chấp nhận và thấu hiểu, cô chỉ không muốn lúc nào bà cũng lo lắng và khó chịu, cũng không muốn nó trở thành nút thắt không thể tháo gỡ được cho đến hết cuộc đời bà.

Những cơn gió lạnh trong lành từ núi thổi đến, các lỗ chân lông căng ra rồi co lại trong gió, cái lạnh ngột ngạt khiến người ta cảm thấy sống động hơn.

Bạc Tô đưa tay ra, cầm lấy túi xách của Tạ Trường Yên bên ngoài lan can thông qua đôi găng tay dày dặn.

Tạ Trường Yên không tránh né.

Dưới những vì sao rộng lớn, trong bóng tối và sự im lặng vô tận, họ cùng nhau lắng nghe nhịp đập nguyên thủy nhất của vũ trụ.

Chờ đợi một điều kỳ diệu trong cuộc sống sẽ đến như mong đợi.

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.