Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 20




“Hạnh phúc đôi khi là những điều thật giản đơn”.

Chỉ mất hơn mười hút thì chiếc A340 đạt được độ cao cần thiết và bắt đầu lao về phương Bắc, lầm lũi bay đi trong màn đêm đen đặc như mực tàu. Mặc dù màn hình LCD trước mặt thông báo rằng chiếc máy bay thân rộng có bốn động cơ của hãng Airbus đang lao đi với vận tốc lên đến gần 1000km/h nhưng Phan vẫn thấy dường như nó còn quá chậm chạp. Bản hòa tấu của những ngón tay gõ liên hồi lên thành ghế không khiến cho tâm trạng Phan khá hơn chút nào.

Mùi thức ăn tỏa ra thơm nức từ chiếc hộp thực phẩm mà cô tiếp viên xinh xắn vừa mang tới đã đánh thức vẻ háu đói của dạ dày. Nó nhắc Phan nhớ rằng, từ trưa tới giờ anh chưa ăn gì. Lúc chiều, sau khi nhận được điện thoại của Việt, Phan vội vàng lao về nhà cất đồ, gọi cho ông bạn là phóng viên của tờ tạp chí hàng không để nhờ đặt vé và gọi taxi ra sân bay ngay mà quên béng chuyện ăn uống. Làm nghề của Phan đôi khi cũng có những lợi thế nhất định, bằng những mối quan hệ của mình, người ta có thể có được rất nhiều đặc quyền, đặc lợi không ngờ tới. Phan gọi cho anh chàng phóng viên của tờ tạp chí hàng không, anh ta chuyển tiếp nội dung cuộc gọi cho một ông sếp lờn trong ngành hàng không mà anh ta quen biết, thế là chỉ trong vòng ba mươi phút, chỗ của Phan đã được đặt trước. Thậm chí anh chỉ cần mang chứng minh thư tới để check in là đủ. Nhưng cho dù Phan có là gì của ông sếp lớn hãng hàng không đó đi nữa, thì anh cũng chịu, không thể bắt con chim sắt bay nhanh hơn được. Mặc dù đó mới là điều mà anh mong ước lúc này. Phan uể oải đặt hộp cơm lên mặt bàn, dù rất đói nhưng anh chẳng có chút tâm trạng nào để làm vui lòng anh bạn dạ dày của mình cả.

Phan nhìn sang bên cạnh, cô gái trẻ ngồi bên cạnh anh đang nghiêng hẳn người sang phải và thoải mái dựa đầu vào vai bạn trai để tìm kiếm giấc ngủ. Hãnh diện vì được tin tưởng và chở che cho bạn gái, gương mặt cậu bạn trai sáng ngời và cố gắng giữ vai thật vững để bạn gái có thể yên giấc. Bắt gặp ánh mắt của Phan, anh chàng khẽ mỉm cười đáp lại cái gật đầu cúi chào của Phan rồi tiếp tục tập trung vào cuốn tạp chí hàng không mà anh đang đọc dở. Phan cũng khẽ mỉm cười, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật giản đơn. Dù đã cố gắng kìm chế, nhưng trong lòng anh vẫn thoáng đôi chút ghen tị với sự yên bình, hạnh phúc của cả hai người xa lạ.

Phải mất hai tiếng nữa Phan mới có mặt ở sân bay Nội Bài và mất thêm ít nhất gần hai giờ đi taxi nữa thì anh mới có thể có mặt ở bệnh viện được. Giờ này chắc hẳn bệnh viện đã đóng cửa rồi, nhưng Phan sẽ phá cửa, sẽ đột nhập, sẽ trèo rào,… sẽ làm bất cứ điều gì để có thể vào trong.

Bệnh viện, Phan rất ghét bệnh viện. Mặc dù anh từng là cựu sinh viên trường Y. Đã từ rất lâu rồi, Phan tránh hết mức có thể việc phải ngửi thấy mùi Chloramin B và đối diện với những chiếc áo blouse trắng. Bệnh viện, hai từ đó gợi lại trong Phan những ký ức mà anh đã cố quên đi nhưng không được. Bệnh viện, cũng trong một đem như đêm nay, anh đã mất đi người anh yêu nhất để rồi sau đó, anh sống trong những chuỗi ngày của u sầu và hối hận khôn nguôi.

Phan nhắm mắt lại, anh cố dỗ mình vào giấc ngủ để quên đi những dòng ký ức cứ chực chờ bùng nổ như thể hơi gas trong chai nước ngọt bị xóc thật mạnh. Nhưng cuối cùng, Phan biết là anh đã thật bại. Nhất là sau khi anh chàng trẻ tuổi bên cạnh khẽ rướn người bật đèn đọc sách của mình lên. “ Tôi không làm phiền anh chứ?” Nhận thấy ánh mắt của Phan vừa hé mở, anh chàng trẻ tuổi dễ mến áy náy như thể hành động vừa rồi của mình đã làm Phan thức giận. “ Tôi không sao”.Phan mỉm cười.

* * *

- Sao em không đi cùng anh? Chính em là người đã lên kế hoạch cho chuyến đi này cơ mà? Giờ thì mọi thứ đã chuẩn bị xong hết và em thì quyết định ở lại?

Phan nằm nghiêng trên giường, gối tay lên đầu và ngắm nhìn Dung chuẩn bị đồ cho chuyến đi Sapa. Chuyến đi lẽ ra là của hai đứa, nhưng giờ thì chỉ có mình anh bởi Dung quyết định không đi nữa.

- Chẳng phải em đã giải thích hết với anh rồi hay sao? Em xin lỗi.

- Đôi khi những lời nói xin lỗi khiến anh bực mình. Thay vì xin lỗi, sao em không cố làm điều em đã hứa?

- Em thề là em rất buồn khi không thể đi cùng anh. Nhưng em không thể đi được. Em có việc và em buộc phải ở lại Hà Nội.

Em xin lỗi.

- Sao em cứ cố tỏ ra bướng bỉnh với anh như vậy nhỉ? “ Em có chút việc gấp” là lý do mà ai cũng có thể đưa ra mà không hề biết rằng nó chẳng bao giờ đủ để thuyết phục bất kỳ ai.

- Phan. Không phải là em không muốn đi. Anh biết là em rất muốn đi với anh mà. Có điều…

- Có điều gì chứ? Lý do,lý do, lý do, anh ghét những lý do. Em có thể cho anh một vài lý do vì sao anh vẫn tiếp tục đi Sapa mà không có em nào?

- Có điều gì chứ? Lý do,lý do, lý do, anh ghét những lý do. Em có thể cho anh một vài lý do vì sao anh vẫn tiếp tục đi Sapa mà không có em nào?

- Là bởi anh đã hứa với anh Huy chuyến đi Sapa này từ lâu. Là bởi vì anh luôn mơ ước được đến tận những nơi xa xôi để khám bệnh cho người nghèo. Là bởi anh thích chụp những ảnh và Sapa mùa này rất đẹp. Là bởi…

- Là bởi anh không thể làm gì khác khi em cứ khăng khăng bắt anh phải đi một mình?

- Em đã xin lỗi rồi mà Phan? Chúng ta đã nói chuyện này từ sáng tới giờ đấy.

- Có phải anh đang yêu một cô gái có sở thích nói lời xin lỗi không? Liệu có phải em đang có ý định xin lỗi vì lỡ nói lời xin lỗi anh lúc nãy không?- Phan trở nên gay gắt.- Anh chẳng thỏa mãn với bất kỳ câu giải thích nào của em cả. Không một câu nào cả.- Phan cố tỏ ra bướng bỉnh.

- Phan này! – Dung ngước mặt lên, cô mỉm cười trược sự bướng bỉnh của trẻ con của anh nhưng ánh mắt cô thoáng buồn. –Nếu em làm gì có lỗi với anh thì anh luôn sắn lòng tha lỗi cho em chứ?

- Đừng ngốc như vậy!- Phan thở dài, anh không bao giờ có thể giận cô quá năm phút.- Sao anh có thể giận em cơ chứ? Anh yêu em còn không hết mà.

Dung mỉm cười, Phan không thể biết rằng đó là nụ cười cuối cùng của cô mà anh còn có thể nhìn thấy.

* * *

- Thầy xin lỗi. Cô ấy nhập viện quá trễ và thấy chẳng làm gì khác được. Cô ấy mất quá nhiều máu.

Bác sĩ Nguyễn Nam nhìn Phan buồn bã, sự cảm thông với nỗi đau của cậu học trò cưng khiến ông không hề tỏ ra giận dữ khi Phan tự ý lao vào phòng mổ của ông mà không được phép. Phan đang chống hai tay lên bàn mổ, phía trước mặt anh, chiếc giường mổ vẫn còn sáng đèn, hắt một quầng sáng trắng lên mặt giường còn bê bết máu. Bệnh nhân vừa được mổ xong, anh đã lao vào nên giường vẫn còn chưa dọn dẹp và dính đầy máu. Màu máu như càng thêm tươi thắm dưới ánh đèn mổ sáng trắng hắt ngược lên gương mặt hốc hác, đau khổ của Phan làm bức tranh thêm phần u ám. Mái tóc Phan bết đầy đất cát, thân hình run run trong bộ đồ cáu bẩn sau một chuyến hành trình dài bằng ô tô từ Sapa về Hà Nội.

Bác sĩ Nguyễn lắc đầu thở dài.

- Con đi về nghỉ ngơi đi. Thầy xin lỗi. Thầy đã làm tất cả những gì có thể…

- Không! Thấy chưa làm hết sức mình. Đó là một ca mổ rất đơn giản cơ mà?

- Nó chỉ đơn giản khi cô ấy nhập viện sớm hơn. Cô ấy bị băng huyết vì nạo thai ở một cơ sở nạo thai chui. Tay bác sĩ ở đó cũng

từng là học trò của thầy. Thầy xin lỗi.

- Con sẽ giết hắn.- Phan gằng giọng, cằm anh bạnh ra vì hàm răng cắn chặt vào nhau run run.

- Con hãy để pháp luật làm điều đó. Việc con cần làm bây giờ là trở về nhà. Con đã quá mệt mỏi rồi. Nếu con có đi thăm cô ấy, hãy thắp giùm thầy một nắm hương. Tội nghiệp, cô ấy còn quá trẻ.

- Con hãy để pháp luật làm điều đó. Việc con cần làm bây giờ là trở về nhà. Con đã quá mệt mỏi rồi. Nếu con có đi thăm cô ấy, hãy thắp giùm thầy một nắm hương. Tội nghiệp, cô ấy còn quá trẻ.

* * *

Ngày…

Mình đã bị chậm một tuần rồi, hy vọng mọi chuyện không tệ như mình nghĩ. Ừ! Thì mình đã làm chuyện ấy, chỉ một lần duy

nhất khi anh ấy say rượu. Mình thuộc về anh ấy và trước sau gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Có điều mình mong rằng nó sẽ xảy ra ở đêm tân hôn hơn. Mình không hề hối hận nhưng mình rất lo. Mình có nên nói với anh ấy không nhỉ.

* * *

Ngày…

Hôm nay mình đã định nói với Phan nhưng không được. Nhìn niềm vui ánh lên trong mắt anh ấy khi thông báo với mình rằng anh ấy lại đủ điểm giành được học bổng kỳ này mình lại không nỡ. Phan đã từng nói với mình về ước mơ được lên miền núi khám chữa bệnh cho người dân ở đấy và giờ anh đang trên đường thực hiện ước mơ đó. Nếu Phan biết được mình có bầu thì sao? Anh ấy sẽ bỏ học, sẽ làm mọi thứ để lo cho mình. Còn mình? Mình muốn trở thành một nhà báo giỏi, mình muốn được viết tất cả những gì mình thấy, mình nghe, mình cảm nhận được. Nhưng nếu mình để lại cái bầu này, cả mình, cả Phan sẽ mất tất cả. Mình nên làm gì?

* * *

Ngày…

Phan của em!

Em xin lỗi vì đã để anh đi Sapa một mình. Giá mà anh biết được rằng em đã mong được đi cùng anh biết bao nhiêu? Nhưng em không thể. Em xin lỗi anh một lần nữa đây, em lại xin lỗi anh một lần nữa quyết định này của em đây. Nhưng em không thể giữ đứa bé lại, anh chưa sẵn sàng để bước ra đời còn em chưa sẵn sàng để làm mẹ.

Em biết anh sẽ giận em lắm và sẽ không bao giờ đồng ý nếu anh biết những việc em sẽ làm vào ngày mai. Đó là lý do vì sao em sẽ làm chuyện này một mình.

* * *

Ngày…

Sáng nay nắng đẹp quá. Chắc Phan đã tới Sapa rồi. Có lẽ anh đang chụp hình, hoặc đang chuẩn bị cho buổi khám bệnh đầu tiên trong cuộc đời mình. Chắc chắn Phan sẽ học được nhiều điều ở một bác sĩ giỏi như anh Huy, những điều mà bất kỳ một cậu sinh viên Y năm 2 nào cũng chưa thể biết được. Mình biết Phan quá nóng lòng với công việc làm bác sĩ của mình nhưng anh đang hạnh phúc với điều đó.

Cố lên nhé anh yêu!

Chúc anh may mắn, Phan của em. Và chúc cả em may mắn nữa chứ…

Chúc anh may mắn, Phan của em. Và chúc cả em may mắn nữa chứ…

Xin lỗi anh, Phan của em.

Mẹ xin lỗi, con yêu!!!

* * *

Phan thả cuốn nhật ký xuống bàn, rượu chảy tràn trên mặt bàn, ướt nhem cả từng trang giấy trắng. Những trang giấy vốn đã có nhiều chỗ bị nhòe đi vì nước mắt của Dung rơi xuống.

“Mình đã bị chậm một tuần rồi…”

“Phan muốn trở thành bác sĩ, còn mình mơ ước được là một nhà báo giỏi.”

“ Nếu mình để lại cái bầu này, cả mình, cả Phan sẽ mất tất cả.”

“ Anh chưa sẵn sàng để bước ra đời còn em chưa sẵn sàng để làm mẹ”.

“Chúc anh may mắn, Phan của em. Và chúc cả em may mắn nữa chứ…”

“ Xin lỗi anh, Phan của em.”

“Mẹ xin lỗi, con yêu!!!”

Chẳng ai có thể đong đếm được nỗi đau khi những giọt nước mắt rơi. Chỉ có điều, khi đàn ông khóc, nỗi đau đó phải là nỗi đau đớn tột cùng!!!

* * *

“ Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Nội Bài- Hà Nội. Bây giờ là 22h 45 phút giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 18 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách.”

Tiếng loa thông báo kéo Phan ra khỏi dòng hồi tưởng, anh vội rời khỏi ghế ngồi, một tay vừa bấm nút mở điện thoại một tay vội tháo dây an toàn. Phan cố lao ra thật nhanh về phía cửa ra vào. Vừa chạy vừa thốt lên những lời xin lỗi, vừa cố luồn lách ra cửa thật nhanh. Bây giờ đã quá khuya rồi và anh không thể bỏ phí một giây phút nào nữa. Câu hỏi vì sao Ngọc mất tích cả tuần nay, vì sao cô đột ngột xuất hiện và phải nằm trong phòng cấp cứu khiến đầu anh như muốn nổ tung.