Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 17




Có người phải mất cả đời để kiếm tìm một tình yêu nhưng cũng có người chỉ cần một giây thôi để biết mình thuộc về ai đó.”

“ Anh biết không? Em vẫn luôn thầm cám ơn ông trời vì ông ấy đã ban Ren cho em. Bằng một cách nào đó, qua Ren của em, ông ấy đã đền đáp đầy đủ mọi sự bất công mà ông ấy bắt em phải gánh chịu trong cuộc đời mình.

Đôi khi, có người phải mất cả đời để kiếm tìm một tình yêu nhưng cũng có người chỉ cần mất một giây thôi để biết mình thuộc về ai đó. Em thuộc về Ren ngay trong đêm mưa bão khi em lao ra khỏi ngôi nhà đó, khi em bị xỉu trước cửa nhà Ren. Ren đã mang em vào nhà, thay đồ cho em, cẩn thận đút cho em từng thìa cháo một, chăm sóc, trấn an em mỗi khi em giật mình vì tiếng sấm nổ.

Thật lạ lùng, ngay khoảnh khắc vừa tỉnh dậy sau năm ngày ốm liệt giường và bắt gặp ánh mắt ấm áp của Ren nhìn em đầy khích lệ, em đã thôi không còn sợ những ánh chớp giật nữa. Thế đấy, ngay giây phút đầu tiên gặp nhau, Ren đã mang đến cho em sự bình yên. Năm ngày em bị ốm liệt giường nhưng đó cũng là năm ngày em cảm nhận được sự bình yên. Có lẽ cũng như em, Ren đã mất ba mẹ trong một vụ tai nạn thảm khốc khác nên giữa chúng em có sự đồng cảm sâu sắc với nhau chăng? Năm ngày được Ren chăm sóc và gần mười năm được nép vào vòng tay ấm áp rộng lớn của Ren, em thôi không còn sợ đàn ông nữa. Nhưng đáng tiếc, em đã không bao giờ còn là phụ nữ trước mặt một ai khác nữa ngoài Ren.

Còn Đan thì chẳng bao giờ có may mắn gặp được một người đàn ông nào khác như Ren của em cả…

Em đã nghĩ sẽ nói với anh điều này, một ngày nào đó, nhưng không phải là lúc này. Nhưng bây giờ thì tính thời điểm còn có gì quan trọng nữa đâu? Đằng nào thì Đan cũng đã đi rất xa và em cũng đã quyết định đẩy anh ra khỏi đời em.

Anh biết không? Tất cả những con người từng xuất hiện trong đời em đều thản nhiên chiếm giữ một phần cuộc sống của em cho dù em có cố gắng tẩy xóa và đẩy họ ra xa em bằng cách nào đi chăng nữa. Em đã cố gắng đẩy họ ra xa khỏi em bằng thứ bản năng tự vệ yếu ớt của mình rồi bàng hoàng nhận ra rằng mình chẳng bao giờ làm được. Mà ngược lại, bằng cách cố đẩy họ ra xa em lại càng kéo họ lại gần mình hơn, phơi bày cho họ nhiều điểm yếu hơn và sẵn sàng tổn thương vì họ. Bởi lẽ sự đơn độc và thèm khát tình yêu thương của em lớn hơn mọi nỗi sợ hãi. Nhưng rồi những người từng xuất hiện trong cuộc đời em cứ dần dần rời bỏ em không thương tiếc. Vào một thời khắc nào đó mà không hề báo trước, họ sẽ rời bỏ em mà đi, để em ở lại trên cõi đời này như Đan vừa làm, và như ba mẹ em đã từng.

Ngoại trừ Ren!”

Ngoại trừ Ren!”

* * *

Phan khẽ thở dài, những dòng Nghi viết khiến anh đau nhói. Đằng sau vẻ ngạo mạn,kiêu kỳ và tự tin của Nghi có quá nhiều mảng tối mà anh vô tâm không nhìn ra được. Khoảng thời gian ở chung nhà không đủ dài để anh có thể hiểu cô nhiều hơn nếu anh cố tâm tìm hiểu và cô chịu mở lời tâm sự. Nhưng anh đã không cố gắng thử và Phan biết nếu anh có cố gắng, chưa chắc cô đã chịu mở lòng. Thế nhưng, những suy nghĩ đó cũng không giúp Phan thoát khỏi tâm trạng cảm thấy tự có lỗi đang giày vò bản thân. Thở dài, Phan hướng lên màn hình, đọc nốt đoạn thư đang dang dở…

“ Em không có niềm tin vào sự gắn kết tuyệt đối nên em không cho phép mình tin tuyệt đối. Để đến khi mọi thứ được phơi ra dưới thứ ánh sáng chói lòa của sự thật trần trụi, em sẽ vẫn có thể mỉm cười vì mình đã tin hết phần mình cho phép, xóa bỏ điều đó, rồi bước tiếp. Vậy nên em luôn có những hành động hết sức mâu thuẫn trong mọi mối quan hệ em có. Khi em yêu quý một ai đó thật lòng, em sẽ đẩy họ ra xa em. Thế nhưng, ngoài Ren và Đan, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng bước được vào cuộc đời em. Em đã quyết định điều đó từ trước khi anh bay vào Sài Gòn, từ những ngày anh kiên nhẫn nói chuyện qua điện thoại xuyên hai đầu đất nước với em trong những đêm mưa. Bằng một cách nào đó, em nhận ra anh và em có tồn tại một sợi dây ràng buộc. Rồi cũng bằng cách đó, em tin rồi sẽ có một ngày nào đó, anh rời em mà đi, như bất cứ một ai khác trên đời này. Nhưng em càng không thể ngờ rằng, người đầu tiên em có thể đẩy họ ra khỏi cuộc đời mình thành công, lại là anh. Đúng vậy! Bằng những gì chúng ta đã làm đêm đó, chúng ta đã đẩy nhau ra thật xa khỏi nhau.”

* * *

Phan bàng hoàng, những dòng chữ vừa đọc được nhảy múa trong đầu anh. Không thể tin được vào những gì mình vừa đọc được. Anh chăm chú nhìn lên màn hình một lần nữa, hy vọng đôi mắt đã đánh lừa mình. Nhưng không phải, Nghi viết rất rõ ràng.

“Bằng những gì chúng ta đã làm đêm hôm đó, chúng ta đã đẩy nhau ra thật xa khỏi nhau.”

Giữa câu đó và câu:” Bằng cách ngủ với nhau, chúng ta đã đẩy nhau ra thật xa khỏi nhau” liệu có khác biệt không?

Giữa câu đó và câu:” Bằng cách ngủ với nhau, chúng ta đã đẩy nhau ra thật xa khỏi nhau” liệu có khác biệt không?

Tại sao? Và như thế nào?

* * *

“ Trước khi kể cho anh nghe mọi chuyện, em phải nói cho anh nghe điều này. Cú sốc tuổi mười sáu đã để lại cho em một vết thương chẳng bao giờ phai nhạt được. Như em đã từng nói, Ren có thể giúp em thôi không còn căm ghét đàn ông và coi khinh họ, nhưng không giúp được em quay lại là phụ nữ trước mặt họ nữa.

Với em trên thế giới này có ba loại giới tính. Em, Ren và thế giới còn lại. Chỉ có trước mặt Ren, ở trong vòng tay anh ấy, em mới là phụ nữ, mới khao khát yêu thương và được anh ấy che chở. Còn không, em là phần đối lập của thế giới đáng ra em phải thuộc về. Giờ thì anh đã biết rồi chứ, ngoài Ren ra, chẳng còn ai là đàn ông với em nữa, hoặc em chẳng phải là đàn bà với bất kỳ ai khác nữa. Giờ thì anh hiểu vì sao em có thể thoải mái chui qua phòng anh trong những đêm mưa rồi chứ?

Em đã từng lo sợ, thực sự lo sợ và căm ghét bản thân khi nhận ra mỗi khi xa Ren quá lâu, em lại có những tình cảm rất lạ đối với những người phụ nữ khác. Em không biết có nên gọi đó là “ sự say nắng” không? Nhưng em phát điên vì những nỗi mặc cảm mơ hồ và những câu hỏi rằng liệu có phải mình đang có những khuyết tật ở giới tính? Vì vậy, em tỏ ra khinh miệt, cay nghiệt và thích nói những lời xúc phạm những người đồng tính. Em cố tình làm vậy, chỉ để che giấu đi xu hướng đồng tính của bản thân mình. Bởi em lo sợ, một ngày nào đó, em chẳng còn là phụ nữ nữa, ngay cả trước mặt Ren. Và cũng bởi vì thế, những lời cay nghiệt của em, vô tình đã đẩy Đan ra khỏi cuộc đời này.

Phải! Chính em đấy. Bằng cách nói ra những lời miệt thị với những kẻ đồng tính, em đã làm Đan tổn thương nặng nề.

Phải! Chính là em. Em là người đã giết chết Đan của mình…

Phải! Chính là em. Em là người đã giết chết Đan của mình…

Đan của em, cô gái bé bỏng, mỏng manh, yếu ớt đó của em. Cô gái bị đập vỡ tan thành từng mảnh vụn đó của em không thể nào vượt qua được cú sốc tinh thần mà nó phải chịu đựng như em từng chịu. Có lẽ, điều khác biệt phải chăng là vì em có Ren ở bên cạnh? Còn Đan, nó không có ai khác, ngoài Mai.

Em không nói những lời này để bao biện cho bản thân mình, nhưng quả thật, em đã quá vô tâm khi để công việc cuốn mình đi mà không nghĩ đến em gái mình. Em quá quan tâm tới chuyện kiếm tiền để sống mà quên mất “sống” trong một gia đình còn cần phải có những khoảnh khắc ở bên cạnh, ngắm nhìn, lắng nghe, và sẻ chia với nhau nữa. Nhưng những gì em làm được là chuỗi ngày dài em ra khỏi nhà khi Đan còn chưa ngủ dậy, và trở về khi con bé đã lên giường ngủ. Mỗi tháng ném cho nó một ít tiền và cảm thấy thoải mái khi nó không làm phiền em mỗi lúc em mệt mỏi với công việc. Em quên mất rằng ở cái tuổi đang lớn cùng với cú sốc nặng về tâm lí như thế, đáng lý ra em phải trò chuyện nhiều hơn, quan tâm và gần gũi con bé nhiều hơn… nhưng anh thấy đấy, em nhận ra điều đó quá trễ. Đan ngày càng ít nói, ngày càng xa em, cho đến một ngày em nhận ra, con bé không bao giờ mỉm cười một cách thực sự thoải mái với bất kỳ ai nữa, ngoài Mai. Cái thế giới Đan tạo dựng nên dù nhỏ bé nhưng trống rỗng và sâu thẳm hơn bất kỳ vực thẳm nào dưới lòng đại dương. Lặng yên nhưng ngấm ngầm chứa đựng đầy bão tố… Cuối cùng, vào cái ngày định mệnh đó, em đã thực sự đầu hàng trước bức tường thành mà Đan đã dựng lên. Em buộc phải chứng kiến Đan rời bỏ mình mà không cách nào kéo lại được.

Mà không! Thật ra thì Đan đã dần rời khỏi vòng tay em, từng ngày,từng ngày một, từ khi nó gặp Mai.

Giờ thì anh biết rồi chứ? Hay anh biết từ lâu? Rằng Đan là lesbian và nó yêu Mai hơn mọi thứ trên đời này. Tới mức nó dám hy sinh mạng sống của mình cho Mai, sau khi lời nói của em trở thành chất xúc tác để nó quyết định làm điều đó.”

* * *

Phan cảm thấy ngẹt thở, anh vội bước ra cửa, mở tung cửa nhà để gió có thể lùa vào hòng xua đi không khí ngột ngạt khiến cho ngôi nhà như đông đặc lại.Thở phào, ngôi nhà nhỏ nằm trong con hẻm cũng nhỏ xíu khoan khoái hít lấy khí trời sau mấy ngày liền bị đóng kín cửa, Pha nhớ lại phản ứng của Nghi khi biết Đan chết, sự cam chịu đến phũ phàng của Nghi hóa ra là có lý do của nó. Cô đã biết một ngày nào đó Đan sẽ rời bỏ cô mà đi, vấn đề chỉ là ngày đó là ngày nào thôi.

* * *

* * *

“ Mai bị suy thận giai đoạn cuối, buộc phải tính đến đường thay thận càng sớm càng tốt. Trớ trêu thay, Đan đã đi thử và thận của nó hoàn toàn phù hợp để thay cho Mai. Ngoại trừ việc Mai kịch liệt phản đối và bác sĩ nói rằng sức khỏe của Đan quá yếu để tiến hành ca phẫu thuật ghép thận. Nếu Đan cho Mai dù chỉ một trong hai quả thận của mình, thì đó sẽ là một quyết định vô cùng liều lĩnh và chưa chắc có lợi cho bất kỳ ai. Thế nên, Đan buộc phải chấp nhận điều đó, hoặc ít ra nó buộc phải chấp nhận sự thật rằng Mai (hay chính là Đan) cần phải chọn một phương án khác.

Cuối cùng, chính lời nói miệt thị những người đồng tính của em đã đẩy Đan vào tận cùng của sự chịu đựng. Em hiểu cảm giác của Đan lúc đó, bị chính người thân duy nhất kì thị, người yêu thì mỏi mòn, khắc khoải giữa hai bờ sống chết. Và rồi Đan đã quyết định làm cái điều ngu ngốc nhất, ít ngờ nhất và đau đớn nhất. Nó sẵn sàng chết cho Mai được sống. Anh hiểu không, nếu không có Mai thì có lẽ Đan cũng chẳng có đủ động lực để sống một cách thực sự cho đến bây giờ. Vậy nên Đan tự vẫn để các bác sĩ buộc phải làm phẫu thuật ghép thận cho Mai. Bởi nó nghĩ, ít ra làm thế thì nó còn có thể hy sinh cho người mình yêu được sống…

Vậy đấy! Dù xuẩn ngốc tới đâu thì Đan cũng đã làm điều mình muốn và em tin là Đan đã hạnh phúc khi làm vậy. Khi yêu ai mà chẳng vậy hả anh? Ai chẳng mong cho người mình yêu được hạnh phúc?

Cũng như Dung vậy, Dung cũng đã hy sinh vì anh đó thôi…