Nơi Không Có Người

Chương 13




Bố mẹ của Diệp Thời An từng là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ. Hai người là thanh mai trúc mã, đến với nhau một cách tự nhiên.

Trong ấn tượng của anh ta, bố anh ta rất yêu mẹ anh ta.

Nhưng bỗng một ngày, mẹ anh ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này.

Bà ấy khao khát tình yêu mãnh liệt và yêu một kẻ phong lưu.

Dù cho kẻ phong lưu đó coi tình yêu như trò chơi, luôn đối xử với mẹ anh ta vừa xa cách vừa gần gũi thì mẹ anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

Bà ta nói đây mới là tình yêu, thật rắc rối nhưng cũng thật mê hoặc lòng người.

Nhưng đối với bố anh ta mà nói, tất cả những gì còn lại chỉ là sự tra tấn đau đớn.

Người chưa bao giờ hút thuốc như ông ta giờ lại hút rất nhiều thuốc lá, cả đêm thức không ngủ, vứt bỏ tự trọng níu giữ mẹ anh ta lại hết lần này đến lần khác.

Còn mẹ anh ta bị ám ảnh bởi việc ở bên kẻ phong lưu, đối với bố anh ta thì rất lạnh lùng, trách ông ta đã trì hoãn việc mình theo đuổi hạnh phúc.

Chỉ khi mẹ anh ta bị kẻ phong lưu làm tổn thương, tìm đến bố anh ta để tìm hơi ấm thì sắc mặt bà ta mới dễ chịu hơn một chút.

Một khi kẻ phong lưu bắt đầu đối xử tốt với bà ta thì bà ta sẽ lao mình vào vòng tay của kẻ phong lưu mà không do dự, phớt lờ lời cầu xin ở lại của bố anh ta.

Đó là một mối quan hệ cực kỳ quái dị.

Tuổi thơ của Diệp Thời An gắn liền với ảo tưởng về sự ấm áp và những cuộc cãi vã không ngừng.

Cuối cùng, bố anh ta không thể chịu đựng nổi mối quan hệ này nữa, ông ta đã giế.t vợ mình và kẻ phong lưu ngay trước mặt Diệp Thời An.

Ông ta nói với Diệp Thời An:

"Tiểu An, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu ai đó một cách mù quáng, sẽ bị tổn thương đấy."

"Người được nuông chiều sẽ không kiêng nể gì mà lãng phí tình yêu của con, sẽ không bao giờ biết trân trọng nó."



"Nếu con muốn ở bên người đó mãi mãi thì nhất định phải giữ lại tình yêu của mình."

Sau đó, bố anh ta nhảy lầu trước mặt anh ta.

Trong ấn tượng của Diệp Thời An, khuôn mặt hiền lành của bố anh ta trở nên méo mó và hung dữ, não văng đầy dưới đất, tứ chi bị gập lại một cách quái dị.

Lời nói của bố anh ta như một bùa mê, bám theo anh ta như hình với bóng.

Người mất bố mẹ như Diệp Thời An quá cô đơn, luôn khao khát có bạn bè.

Anh ta đối xử với bạn bè quá tốt, bạn bè muốn gì anh ta mua cái đó.

Sau đó có một lần, anh ta tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa những người bạn của mình trong nhà vệ sinh.

"Tên Diệp Thời An đó phiền chế.t mất, cứ như kẻ bám đuôi ấy, chúng ta đi đâu cậu ta theo đó."

"Ngày mai chúng ta đến công viên giải trí chơi đừng nói cho cậu ta biết."

"Được!"

Diệp Thời An đơ người.

Rõ ràng lúc học thể dục, khi họ nhận đồ uống anh ta mua còn mỉm cười nói, Thời An là bạn thân của chúng ta, chúng ta phải luôn chơi cùng nhau.

Thái độ của Diệp Thời An đối với họ trở nên lạnh nhạt, anh ta không còn hết mình với họ nữa.

Những người bạn vốn có ý định phớt lờ Diệp Thời An đã chủ động vây quanh anh ta, thái độ rất nhiệt tình. Thỉnh thoảng Diệp Thời An sẽ mua cho họ những thứ họ muốn, họ sẽ vô cùng biết ơn.

Họ quàng tay qua vai anh ta, nói: "Thời An, cậu là bạn tốt của bọn tôi, chúng ta phải luôn chơi cùng nhau đấy."

Không giống như trước đây, anh ta đối xử với họ tốt như vậy, họ muốn gì anh ta cũng đồng ý, nhưng lời cảm ơn của họ rất qua loa lấy lệ.

Khi đó, trong lòng Diệp Thời An thầm nghĩ: Bố ơi, những gì bố nói quả thực rất đúng.

Chuyện như này không chỉ xảy ra một lần.

Diệp Thời An thực sự rất cô đơn, anh ta từng bất chấp nắng mưa đi cho con mèo hoang trước nhà ăn.

Anh ta cảm thấy con mèo này cũng đáng thương như anh ta, bị cả thế giới này bỏ rơi, không ai yêu chúng.

Nhưng con mèo đó nhìn thấy anh ta thì chạy ngay, đợi khi anh ta đi xa mới dám tiến lên ăn đồ ăn anh ta cho.

Có một lần, anh ta không dễ dàng gì mới đến gần được nó, vừa chạm vào bộ lông mềm mại của con mèo đã bị nó cào xước.

Diệp Thời An tức giận, mấy ngày liền không quan tâm đến con mèo đó.

Một ngày nọ, anh ta thức dậy và nghe thấy trên bậu cửa sổ có tiếng động.

Anh ta mở cửa sổ ra nhìn thử thì thấy con mèo hoang đang đứng trên bậu cửa sổ, dưới chân nó có một con chuột.



Nó kêu ‘meo meo’ với anh ta, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay của anh ta, như thể đang làm nũng, cũng giống đang lấy lòng.

Nó lại dùng chân vỗ nhẹ vào con chuột chế.t, ra hiệu đây là món quà xin lỗi nó dành cho anh ta.

Anh ta thờ ơ nhìn cảnh này, thầm nghĩ: [Bố ơi, bố lại nói đúng rồi. Giữ lại tình yêu mới có thể đạt được điều mình mong muốn.]

...

Tạ Liễm nhếch môi: "Ý anh là, anh cố ý rời xa Hứa Dao khi cô ấy cần anh nhất?"

Diệp Thời An trả lời: "Khoảnh khắc càng dịu dàng, tôi càng cảm thấy lo sợ."

"Tình cảm của bố mẹ tôi từng tốt như vậy. Nhưng quay đầu mẹ tôi nói bà đã chán ngấy rồi, bà bỏ rơi bố tôi, lao vào vòng tay của một người đàn ông khác."

Có đôi khi Diệp Thời An ôm tôi ngủ.

Nửa đêm, thỉnh thoảng anh ta mơ thấy khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của bố mình, ông ta cười hung ác:

[Tiểu An, đừng quên những gì bố đã nói. Đừng bao giờ yêu một người mù quáng, sẽ bị tổn thương. Nếu con thực sự muốn có cô ấy ở bên con mãi mãi thì hãy như một mặt trời. Con không thể đến gần cô ấy, con phải để cô ấy theo đuổi con mãi mãi.]

Nửa đêm tỉnh dậy, Diệp Thời An sẽ nhìn chằm chằm tôi đang ngủ bên cạnh.

Tôi ôm anh ta, tư thế thoải mái, vẻ mặt bình yên và hạnh phúc.

Đây vốn là một khung cảnh ấm áp, nhưng anh ta lại nghĩ:

[Anh ta có thể có tôi như thế này trong bao lâu nữa đây?

Liệu anh ấy có đợi đến ngày được đáp trả lại tình cảm này không?

Liệu tôi có cảm thấy tình yêu tôi nhận được từ Diệp Thời An chẳng qua cũng chỉ có vậy, không có gì hơn không.

Cuối cùng, liệu tôi có giống mẹ anh ta, có được rồi thì không được trân trọng, sẽ theo đuổi tình yêu mới không.]

Vì vậy, Diệp Thời An đã chọn làm mặt trời, để tôi mãi mãi phải theo đuổi anh ta.

Về phần Giang Vân, Diệp Thời An không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với cô ta cả.

Chỉ là thời điểm cô ta xuất hiện luôn rất trùng hợp, hầu như luôn luôn là lúc tôi và Diệp Thời An mặn nồng nhất, đó cũng là lúc Diệp Thời An muốn đáp lại tình cảm của tôi nhất.

Mỗi khi nhắm mắt lại, anh ta đều nghĩ đến cái xác vặn vẹo của bố mình nằm trên mặt đất, những lời chế nhạo của những người bạn học cũ và bàn chân của con mèo không chút do dự cào vào anh ta.

Lời của bố anh ta cứ văng vẳng bên tai: [Tiểu An, nếu con muốn ở bên người đó mãi mãi thì nhất định phải giữ lại tình yêu của mình.]

Vì vậy, anh ta đã chọn cách rời đi, chỉ cần tình yêu được giữ lại, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi anh ta, chúng tôi sẽ ở bên nhau dài lâu.

Đó là những gì anh ta nghĩ.

Diệp Thời An nói: "Tôi không ngờ tới cô ấy cũng sẽ biết mệt mỏi."



Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thời An yêu tôi.

Chuyện này quá hoang đường.

Vì sợ mất tôi nên anh ta hết lần này đến lần khác chọn cách đẩy tôi ra xa, để tôi tiếp tục theo đuổi anh ta.

Tại sao Diệp Thời An không thử nghĩ xem năm đó tôi yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên là vì anh ta đã cứu tôi khi tôi rơi xuống nước chứ?

Điều tôi yêu chính là hơi ấm mà anh ta từng trao cho tôi chứ không phải những lời nói lạnh nhạt của anh ta.

Suy cho cùng, anh ta vẫn quá ích kỷ, vì để giữ tôi lại mà luôn nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của tôi.

Tạ Liễm cười to khi nghe những gì Diệp Thời An nói.

"Anh đúng là thằng ngu, anh mà là mặt trời, có mà là tảng băng mới đúng, càng đến gần càng bị tổn thương." Lông mày Tạ Liễm lạnh lùng: "Nếu không phải do Hứa Dao yêu anh thì người bình thường sẽ kiên trì lâu như vậy đâu. Điều này cũng có nghĩa là anh đã làm tổn thương cô ấy sáu bảy năm trời, Diệp Thời An, anh đúng là thằng ngu."

Tạ Liễm chửi Diệp Thời An một hồi rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Diệp Thời An vẫn chưa nhận được tin tức gì về tôi nên chỉ có thể nhờ cấp dưới của mình đi điều tra.

17

Diệp Thời An không tìm được mộ của tôi ở đâu, nhưng anh ta vô tình biết được toàn bộ quá trình yêu đương của tôi và Tạ Liễm.

Tạ Liễm có một blog nhỏ không ai biết, tùy tiện ghi lại cuộc sống hàng ngày của anh ấy.

Sau này, khi tôi bước vào cuộc sống của anh ấy, blog cũng ngày càng xuất hiện nhiều hình ảnh của tôi.

Đọc những bài đăng đó, ký ức đã mất của tôi dần ùa về.

——Gặp phải một số người xấu nhưng cũng gặp được một người tốt.

Đó là lần đầu tiên tôi và Tạ Liễm gặp nhau