Nơi Hoàng Hôn Chợt Tắt

Chương 26




Khi Trịnh Minh An đến địa chỉ Diệp Tư cho thì chỉ còn lại vài người ở đó, huấn luyện viên nhìn thấy anh liền chỉ về phía Vương Tuấn Phong nằm dài trên bàn, miệng lèm bèm cái gì đó rồi cười hề hề một mình, lắc đầu nói.



"Cậu Trịnh, hôm nay Vương Tuấn Phong và đội bóng có một giải đấu nhỏ, đội nhà thắng nên tôi dẫn mấy đứa đi ăn uống một chút, Tuấn Phong em ấy bị bạn bè ép rượu, uống có hơi nhiều, tôi định đưa cậu ấy về nhưng cậu ấy không chịu, bất đắc dĩ tôi phải gọi cho cậu, làm phiền cậu đưa em ấy về giúp tôi nhé."

Nhìn tâm can bảo bối tự tay anh chăm sóc, bảo bọc bây giờ say quên trời quên đất nằm bất động một góc bàn khiến anh giận sôi máu. Cậu bạn kế bên lè nhè kéo Vương Tuấn Phong dậy đưa cho cậu thêm một ly nữa, vô tình nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Minh An đang nhìn mình thì bất giác rụt người lại, quay đi chỗ khác. Trịnh Minh An bình thường ấm áp ôn hòa giờ đây chỉ còn lại ánh mắt sắt lạnh, giận dữ đến cực điểm.

"Vương Tuấn Phong."

Trịnh Minh An hiếm khi gọi cả họ tên của cậu ra vì lúc nhỏ có lần Vương Tuấn Phong hỏi sao cậu không có chung một họ với anh như những người khác mà cậu lại mang họ Vương như ban đầu. Anh biết cậu bất an, cậu sợ anh không chấm nhận cậu là con anh nên mới không thay họ cho cậu. Ba mẹ Trịnh cũng từng bảo anh nên đổi họ cho Vương Tuấn Phong thành Trịnh Tuấn Phong nhưng anh không chịu, có lẽ chỉ mình anh biết lý do vì sao. Đúng vậy, anh không muốn đổi họ của cậu sang họ của anh, vì anh muốn sau này người thân của cậu đang tìm kiếm cậu có thể tìm ra cậu, nếu anh đổi họ cho cậu thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội có thể gặp lại người thân của mình.

Nhưng Trịnh Minh An à Trịnh Minh An, nếu lỡ như một ngày nào đó thật sự có người đến mang Vương Tuấn Phong đi khỏi anh thì liệu anh có đồng ý hay không? Đến lúc đó anh sẽ rủ bỏ bao nhiêu năm chung sống mà buông tay cậu ấy hay sao?

Trịnh Minh An cũng từng nghĩ đến vấn đề này, liệu anh có đủ can đảm để buông tay cậu hay không, đủ can đảm để giao ra đứa con anh yêu thương nhất. Một suy nghĩ ích kỷ len lỏi trong đầu anh, nếu một ngày nào đó có người muốn mang cậu đi, anh sẽ đưa Vương Tuấn Phong đi đến nơi khác, đến một nơi mà không ai biết họ là ai cả. Suy nghĩ ích kỷ đến mức anh còn ghê sợ bản thân.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Tuấn Phong khó khăn mở mắt, vô thức gọi hai tiếng papa rồi ngủ mất. Trịnh Minh An nhìn xong cảnh này chỉ biết hít vào một ngụm khí lạnh hồng thanh tỉnh đầu óc, anh quay sang nhờ huấn luyện viên của cậu giúp anh đưa cậu ra xe.



Cũng may mà có huấn luyện viên giúp nếu không thì anh không biết làm sao có thể đưa con người mềm oặt này ra tới xe được nữa.

Thầy huấn luyện viên của Vương Tuấn Phong là người già dặn kinh nghiệm, bao nhiêu năm dạy học nhìn qua biết bao nhiêu trạng thái biểu cảm của các bậc phụ huynh, nhìn mặt Trịnh Minh An thầy đoán ra ngay sau khi về nhà đứa học trò cưng của thầy sẽ bị đánh cho một trận no đòn, thầy bèn nói đỡ mấy câu.

"Cậu cũng đừng giận em nó, hôm nay đội có một trận thi đấu nhỏ, các em ăn mừng chiến thắng nên em Vương Tuấn Phong bị bọn bạn chuốc cho say, cậu đừng giận em nó."

Trịnh Minh An vâng dạ mấy câu rồi lên xe chạy thẳng về nhà.