Chương 43
Cố Vi cứ vậy lên như diều gặp gió, kịch bản chất trên bàn như núi, chuyện này kiếp trước cô cũng từng trải qua. Lúc đó cô chỉ cần thích kịch bản nào là nhận bộ đó, cả năm đều là đóng phim, đến Tết cũng không ngoại lệ, bạn bè đều gọi cô là kẻ cuồng công việc.
Những năm tháng ấy, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Cô của kiếp này sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Cố Vy tùy ý lật ba quyển kịch bản nhưng không cảm thấy hứng thú với cái này. Bất quá dù có hứng thú cô cũng không định nhận nữa. Kỳ thi cuối năm ba đang cận kề, cô muốn dành chút thời gian ôn tập.
Hơn nữa cô cảm thấy gần đây cơ thể có chút kỳ lạ. Ngày ấy cũng đã đến trễ mấy ngày, bụng có hơi phát trướng, nhìn thấy thịt còn có cảm giác buồn nôn, giống như là mắc bệnh vậy. Sau đó cô kể chuyện này với Diệp Huệ khiến bà hoảng hốt. Chỉ thấy mặt bà chấn động, nói lớn: “Có rồi?!”
Cố Vi vội vàng che miệng bà lại: “Mẹ nói nhỏ thôi.”
”Con con con, con chắc chứ?” Vừa nghe con gái mang thai, Diệp Huệ thất thần một hồi, nhất thời không nghĩ ra mình nên làm gì.
“Mẹ đừng kích động, con không chắc nên mới hỏi mẹ.”
“Mẹ mẹ mẹ.....mẹ cũng không rõ nữa.” Diệp Huệ đời này cũng chỉ sinh mỗi Cố Vi, lúc đó mơ mơ màng màng có thai, rồi mơ mơ màng màng sinh con, không có bất cứ kinh nghiệm gì.
Nhìn mẹ thất thần, Cố Vi thở dài một hơi, xem ra đành tự mình quyết định vậy.
“Mẹ, mẹ đi mua hộ con que thử thai, đừng để Sùng Chí biết.”
Diệp Huệ trợn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Sao không để Sùng Chí biết?”
“Nếu lỡ không phải thì sao? Con không muốn anh ấy mừng hụt.”
Kiếp trước, hai người luôn hy vọng có một đứa con nhưng sau khi đi viện khám, bác sỹ nói thân thể cô có quá nhiều vết thương cũ, khả năng mang thang là rất thấp.
Tư Sùng Chí tuy an ủi cô không sao, nhưng mỗi khi nhìn những đứa trẻ đáng yêu tinh nghịch, cả ai đều thấy lạc lõng mất mát. Cảm giác tiếc nuối đó, đến giờ nhớ lại vẫn thấy đau lòng.
Kiếp này hai người trọng sinh đến đây, vậy cô chắc chắn sẽ hoàn thành giấc mơ có con cho anh.
Buổi chiều, Diệp Huệ lén lút chạy đến tiệm thuốc mua que thử. Bà sợ gặp phải người quen nên không dám mua tiệm gần nhà mà chạy qua hai trạm xe mới dừng lại mua.
Vì phải đợi sáng hôm sau kiểm tra mới tương đối chính xác cho nên tối hôm đó cả hai mẹ con đều không ngủ được.
Mà Tư Sùng Chí không hay biết gì, lúc đi ngủ lại cầu hoan, chỉ mang mỗi chiếc quần trong, như đại khuyển nằm trên người Cố Vị cọ cọ một hồi. Khi Tiểu Sùng Chí chạm lên người Cố Vi, cô như thế bị điện giật, cả người giật bắn, đưa tay đẩy anh sang một bên.
Tư Sùng Chí bị đẩy đột ngột, vẻ mặt vô tội nhìn vợ: “Sao....sao vậy?”
Bình thường mỗi khi anh cầu hoan, Cố Vi cơ hồ đều không cự tuyệt, tùy ý anh chơi đùa, sao hôm nay lại phản ứng mạnh vậy?!
“Hôm nay em không muốn làm.” Cố Vi lúc này tâm sự trùng trùng, căn bản không nhấc nổi người, hơn nữa trong bụng cô có khả năng là một em bé, sao có thể tùy tiện để anh làm. Đương nhiên phải cần thận bảo vệ lấy đứa bé.
“Không muốn làm? Tại sao?” Tư Sùng Chí nằm trên giường, tiểu đệ đệ vẫn không có dấu hiện hạ nhiệt.
“Không có hứng.”
“Không có hứng?
Tư Sùng Chí suýt bùng nổ, mới được bao nhiêu lâu đâu, sao đã bắt đầu hết hứng thú rồi, vậy những tháng ngày sau này phải làm sao! Chỉ nghĩ vậy thôi, anh đã mặc kệ tất cả bò lên người cô, chuẩn bị áp cô xuống.
Bị anh bất ngờ áp lên bụng như vậy, đứa bé trong bụng làm sao chịu được?
Cố Vi lập tức đưa tay chống lấy thân anh, nghiến răng nghiến lợi: “Tư Sùng Chí!”
Tư Sùng Chí vốn muốn bày trò vô lại, chơi có bá vương ngạnh thượng cung, nhưng bị cô gọi như vậy, anh nháy mắt mềm nhũn gọi:
“Vợ à ~~”
“Làm nũng cũng không có tác dụng đâu!” Cố Vi tàn nhẫn cự tuyệt “Anh dục cầu bất mãn đúng không?”
Tư Sùng Chí gật gật đầu, tinh lực tràn trề thế này, không làm thì sẽ rất khó chịu.
“Nếu tinh lực đã tốt thế, thì vào cọ nhà vệ sinh đi.”
Lại cọ!
Cái phòng vệ sinh này một ngày được anh cọ đến mấy lần, cọ đến nó muốn mọc hoa rồi.
Không có phúc lợi còn phải khổ lao, Tư lão bản thật khổ tâm a~
Sáng sớm hôm sau, Cố Vi cả đêm không ngủ được rất nhanh đã dậy vào phòng tắm. Ngồi trong phòng tắm cả nửa ngày mới chậm chạp bước ra.
Cô gái như cô, xưa nay hiếm khi đỏ mắt. Nhìn Tư Sùng Chí vẫn đang ngủ say, cô xoay người bước ra vườn
Vườn hoa sáng sớm, cỏ cây vẫn thấm đẫm trong màn sương. Có lẽ nghe động tĩnh, Diệp Huệ cũng rất nhanh đã ra khỏi phòng, bước đến hành lang.
“Sao rồi? Có ra không?”
Cố Vi gật đầu.
“Có rồi?”
Cố Vi lại gật đầu, cong môi cười thật tươi: “Có rồi.”
Diệp Huệ nắm lấy tay cô, vui vẻ nhìn bụng cô: ‘Ây da ây da, mẹ có cháu ngoại rồi.”
Vui được nửa ngày, Diệp Huệ mới nghĩ ra: “Con còn đang đi học, vậy đứa bé phải làm sao?”
“Bảo lưu trước đã.”
“Được được, phải sinh cháu ngoại ra đã rồi tính tiếp.”
Hai người vui vẻ không ngớt, nhất thời quên mất phải báo cho Tư Sùng Chí. Vẫn là anh không thấy vợ đâu, dựa theo tiếng nói mà tìm đến.
“Mới sáng sớm mà em làm gì vậy? Ngoài trời còn sương đó.”
Cố Vi quay đầu nhìn anh, nhưng chỉ cười không nói. Diệp Huệ phấn kích nói: “Sùng Chí à, Tiểu Vi có rồi!”
Tư Sùng Chí không hiểu: “Có á? Có gì cơ?”
“Nhìn bộ dáng ngơ ngác của con kìa, có em bé rồi.”
“!!!” Tư Sùng Chí lập tức mở to mắt, bước lên mấy bước, nhìn bụng Cố Vi như nhìn vật thể lạ.
“Tiểu Vi, chúng ta có em bé rồi?”
Thấy bộ dáng không tin được của anh, Cố Vi kéo tay anh, đặt lên bụng mình, nhẹ nói với anh: “Con chúng ta đã ở trong này rồi.”
Tư Sùng Chí đỏ mắt, ôm chặt lấy cô.
“Chúng ta có con rồi.”
Đứa bé này, họ đã đợi cả hai kiếp.
Hôm nay, Tư Sùng Chí đương nhiên nghỉ việc, đưa Cố Vi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Diệp Huệ cũng đi cùng hai người.
Bệnh viện quá to, mỗi lần đi đến đây đều phải đi bộ rất lâu, Tư Sùng Chí mấy lần muốn bế Cố Vi đi, nhưng đều bị cô từ chối, sau đó anh còn muốn đem một chiếc xe đẩy tới....
“Bây giờ em thấy rất tốt, rất khỏe, đứa bé cũng rất khỏe. Anh không cần cẩn thận đến thế đâu.” Cố Vi an ủi anh.
Tư Sùng Chí có chút bối rối, anh cũng biết rõ mình đang quá căng thẳng: “Đến giờ anh vẫn thấy như mơ ấy.”
Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, thai được hơn một tháng, tình trạng đứa bé rất tốt, tất cả đều bình thường.
Lúc này Tư Sùng Chí mới thả lỏng hơi.
Sau đó anh gọi cho bố mẹ báo hỷ, hai ông bà nghe xong cũng vui mừng không ngớt.
Sau khi phấn khích xong, lão gia mới đề xuất ý kiến: “Vậy hai đứa tính khi nào thì kết hôn?”
Kết hôn? Đúng rồi. Hai người vẫn chưa kết hôn. Cả hai đều suýt nữa quên chuyện này.
Buổi chiều, lão gia và lão thái thái nhanh chóng đến Tư Hợp Viện. Bố mẹ hai bên ngồi bàn về chuyện hôn nhân đại sự của cả hai.
Lão gia hỏi: “Bây giờ tổ chức nhân lúc bụng chưa lớn hay đợi đến khi sinh xong mới làm?”
Diệp Huệ nhìn Cố Vi, nói: “Để xem ý kiến bọn nhỏ thế nào.”
Cố Vi bình tĩnh nói: “Không cần hôn lễ, đợi đến tuổi rồi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn là được ạ.”
“Vậy không được, mẹ không đồng ý.”
Diệp Huệ nói: “Dù cho không tổ chứng ở đây thì cũng phải về quê làm, mẹ được mỗi một đứa con gái, hôn nhân đại sự sao có thể qua loa.”
“Ta cũng không đồng ý.” Lão thái thái phản đối: “Tư gia nhà lớn nghiệp lớn, thân là người thừa kế, hôn lễ của Sùng Chí không thể qua loa được.”
Lão gia cũng đập bàn: “Vậy thì không qua loa, phải làm long trọng vào, vừa làm ở Bắc Kinh và làm ở quê nữa.”
Lời vừa nói ra, mẹ hai bên đều rất hài lòng.
“Vậy đợi sinh con xong đã rồi tính ạ.” Tư Sùng Chí nói: “Chuyện quan trọng nhất lúc này là để Tiểu Vi dưỡng thai.”
................
Sau khi tham gia kỳ thi cuối năm ba, Cố Vi nộp đơn lên trường xin bảo lưu. Cô không có ý giấu chuyện mình sinh con, cho nên những người tương đối thân thiết đều biết cô về nhà sinh con.
Sau đó những người cốt cán của công ty giải trí đều được thông báo, bà chủ ở nhà sinh con rồi, tạm thời không nhận phim. Ai nấy đều cạn lời. Lăn lộn ở giới giải trí, có ai là không muốn nổi, có ai mà không muốn được biết đến. Nhưng người như Cố Vi chưa ai thấy, vào ngay lúc đang lên cao thì không nhận công tác, về nhà sinh con. Đây rõ ràng là trò đùa mà.
Cố Vi căn bản không quan tâm đ ến những lời đồn đãi ngoài kia. Đóng phim quả thực là sở thích của cô, nếu như đứa bé không tới, cô chắc chắn sẽ đi tiếp, nhưng bây giờ, vì sự xuất hiện của đứa bé, sở thích hay hứng thú gì đấy đều có thể gạt sang một bên.
Sau bữa tối, Cố Vi tản bộ trong vườn, Tư Sùng Chí phải đi dự tiệc rượu, lúc về vừa hay đi tản bộ cùng cô.
Thơm lên môi cô, nắm tay cô, cùng cô từ từ bước đi.
“Em thích con trai hay con gái.”
Cố Vi cười cười: “Đều thích.”
“Nhưng anh thích con gái, một cô con gái nghe lời ngoan ngoãn.”
“Được, sinh con gái cho anh.” Cố Vi ngoan ngoãn đáp.
Tư Sùng Chí lại cười nói: “Vậy nếu là con trai thì làm sao?”
“Sinh tiếp.”
“Sinh đến khi có con gái mới thôi á?”
“Ừ”
Tư Sùng Chí cười cười nói: “Thế thì cực em quá.” Anh vẫn thương cô hơn: “Dù là trai hay gái, chúng ta sinh hai đứa là được.”
Cố Vi ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh: “Không sao, bây giờ em rất khỏe, sinh mấy nhóc đều không có vấn đề.”
“Nhưng anh không muốn em dành hết sức lực và thời gian vào con cái!” Đây mới là lời yêu thương nhất của anh.
Chương 44
Mười năm sau
Trời vừa tờ mờ sáng, Tứ Hợp Viện vẫn đang chìm trong yên lặng bỗng truyền ra tiếng gọi.
“Bảo bối của bà, bảo bối nhỏ, mau dậy đi, hôm nay là khai giảng, chúng ta không thể đến trễ được nha.”
Đó là tiếng Diệp Huệ dỗ công chúa nhỏ dậy.
Tiếc rằng trên giường kia là công chúa ngủ trong rừng, căn bản không có ý muốn tỉnh dậy, vừa trở mình quay mông tiếp tục ngủ.
“Ai da, phải làm sao bây giờ.” Diệp Huệ lay lay cô bé: “Bảo bối nhỏ, Tiểu Hân Hân.”
“Bà ơi, sao Hân Hân vẫn chưa dậy.” Tư Dĩ Kiệt 10 tuổi đứng ở cửa ghé đầu vào. Vẻ soái khí được di truyền từ Tư Sùng Chí. Bố bảo cậu, phòng con gái không được tùy tiện vào, cho nên cậu đành do dự đứng ngoài xem xét, chứ thực ra vẫn muốn vào phòng xem em gái hơn.
“Con bé này, vẫn còn đang mơ đẹp cơ đấy.”
Còn không phải sao, chu chu cái miệng, bên mép dính nước miếng còn cười được.
“Để con đi gọi bố đến.” Tư Dĩ Kiệt nhìn đồng hồ, đưa ra quết định.
Diệp Huệ vội kêu: “Tìm bố không có tác dụng, phải gọi mẹ con ấy.”
Tư Dĩ Kiệt gật đầu, xoay người chạy sang phòng cách vách, Diệp Huệ tiếp tục dỗ tiểu công chúa: “Bảo bối à, con mà không tỉnh dậy, mẹ con đến đó nha.”
Tiểu bảo bối: “zzzzzz..........” Đọc Full Tại
Cố Vi nghe tiếng gõ cửa, đang định ngồi dậy nhưng eo mang đến một trận nhức khiến cô phải ngồi lại, xoa xoa eo, trong đầu vẫn nhớ đến trận giày vò của Tư Sùng Chí tối qua.
Trong tức giận, cô nhấc chân đá người bên cạnh: “Dậy.”
Tư Sùng Chí đang ngủ ngon, bị cô gọi dậy liền nhanh chóng bật dậy, khó nhọc mở mắt: “Sao thế?”
“Tiểu Kiệt đang gõ cửa.”
“Ồ.” Tư Sùng Chí xoa xoa mắt, đứng dậy chuẩn bị mở cửa.
Cố Vi trợn mắt nhắc anh: “Mặc quần áo vào.” Anh vẫn đang nud3 mà.
Tư Sùng Chí mặc xong quần áo bước ra mở cửa: “Sao vậy con?”
“Em không dậy, bà bảo con đi gọi mẹ.”
Hai bố con đứng đối diện nhau không khác nào soi gương, ngoài gương chính là phiên bản trưởng thành Tư Sùng Chí, trong gương chính là phiên bản thiếu niên Tư Sùng Chí.
“Bố đi xem xem.” Tư Sùng Chí bước ra, tiện tay đóng cửa.
Cố Vi nghe tiếng đóng cửa, xoay người định chợp mắt, nhưng vẫn không an tâm, đành đỡ eo xuống giường.
Phía bên kia, Diệp Huệ thấy Tư Sùng Chí, trong lòng nghĩ: lại là một pha giúp như không.
Quả nhiên, Tư Sùng Chí đến bên giường, nhẹ dỗ con gái, cái gì mà tiểu điềm điềm, tiểu quai quai....người trên giường không chút phản ứng nào.
Diệp Huệ vô cùng chán nản với anh: “Sùng Chí, con gọi nhỏ nhẹ như thế là đang gọi nó dậy? Hay đang dỗ nó đi ngủ?”
“Mẹ, con bé dậy không nổi thì khỏi đi luôn cũng được mà, mai rồi tính.”
“Sao vậy được, con bé đã lớp một rồi, sao giống hồi mẫu giáo thích là đi không là ở nhà được.” Diệp Huệ nghiêm khắc: “Con không thế này được, cứ thế dạy hư nó mất.”
..............
Cố Vi đến bên cửa, nghe được cuộc đối thoại của hai người, bỗng chốc cạn ngôn. Hai người bình thường đều chiều nó như thế, nó sớm đã bị chiều hư rồi!
“Mẹ đến rồi.” Tư Dĩ Kiệt thấy mẹ đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tư Sùng Chí đứng lên, vẻ mặt đề phòng: “Em đừng dọa nó sợ.”
Cố Vi liếc anh một cái, đến bên giường: “Tư Dĩ Hân, dậy.” Đọc Full Tại
Tiếng gọi không to cũng không dữ, chỉ bình tĩnh nói mấy từ nhưng lại khiến tất cả mọi người trong phòng cảm thấy sự áp bức vô hình. Cô bé nhỏ cũng cảm nhận được, lập tức bật dậy nhưng chưa mở mắt được.
“Chào buổi sáng mẹ.”
“.........................”
Những người khác đều vô hình sao?
“Cuối cùng cũng dậy, mau thay quần áo.” Diệp Huệ cầm áo quần lên phía trước.
Cố Vi thấy Tư Sùng Chí và Diệp Huệ chuẩn bị giúp con bé thay quần áo, lại nói: “Để con nó tự thay.”
Tư Sùng Chí nghe lời lập tức đặt váy xuống, Diệp Huệ còn đấu tranh đến cùng: “Nhưng cái váy này khó mang lắm.”
“Thế thì mẹ lấy cái nào dễ mang cho nó ấy.”
“Con thích váy này!” Tư Dĩ Hân xoa xoa mắt nói
“Vậy con tự mang vào, không mang được thì thay cái khác.” Cố Vi khoanh tay, nghiêm khắc nói.
Hết cách, ở nhà này Cố Vi là lớn nhất, cô nói gì cũng đúng. Còn về Tư Sùng Chí, Diệp Huê, Khả Dĩ Kiệt chỉ đành vây lại nhìn Dĩ Hân tự mang váy.
Tư Dĩ Hân cũng không khóc nháo, tự mình mang váy, vai áo sửa mãi không được, ấm ức nhìn Cố Vi. Thấy mẹ hình vẫn nghiêm khắc như cũ, bố, bà ngoại và anh đều không dám tiến lên, hết cách, cô chỉ đành nghiến răng tự sửa, cuối cùng cũng mang vào được đàng hoàng.
Tư Dĩ Kiệt đến bên tủ giày lấy giày ra cho em, theo phản xạ muốn đích thân mang cho cô, nhưng mẹ lại ở ngay kế bên khiến cậu có chút sợ.
Cuối cùng giày cũng để Tư Dĩ Hân tự mang, Cố Vi đến lúc này mới hài lòng gật đầu, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Để mẹ buộc tóc cho con bé.” Diệp Huệ cầm lược nói.
Tư Dĩ Hân thực sự không tự mình chải đầu được, chuyện này Cố Vi không phản đối, nhưng vẫn nói: “Chải đầu xong mẹ để con bé tự đánh răng, không còn sớm nữa, phải nhanh lên.”
“Vâng.” Cả bốn người đồng thanh đáp. Đọc Full Tại
“.............”
Cố Vi dặn dò xong, liền sang phòng mình vệ sinh, bước chân cô vừa rời đi, Tư Sùng Chí đã chạy lên hỏi con gái: “Bảo bối, bố rửa mặt cho con ha?”
“Không, con tự rửa.”
“Được được được, tự rửa, Hân Hân của bố giỏi nhất!”
Đợi con bé chải tóc xong, Tư Sùng Chí liền bế lên: “Bảo bối, thơm bố một cái nào.”
Khả Dĩ Hân dùng lực hôn lên má anh một cái mua~. Tư Dĩ Kiệt ở bên cũng giẫm chân: “Anh cũng muốn, anh cũng muốn.”
Cho nên Khả Dĩ Hân vừa được hạ xuống liền hôn anh mình một cái. Hai chàng trai vừa được thơm liền cười ngốc.
Người vẫn còn giữ được lý trí duy nhất ở đây mở miệng nhắc: “Ai da, tiểu tổ tông, con mau đi rửa mặt đi. Nếu không lát nữa mẹ con lại nổi bão cho xem.”
Tư Dĩ Hân kéo kéo tay áo bà, ý bảo bà cúi đầu xuống, sau đó cũng thơm một cái chụt lên má bà.
Vì thế, bà ngoại cũng gia nhập vào đội cười ngốc cùng hai người kia.
Đợi đến lúc tiểu công chúa ngồi xuống bàn ăn cũng đã bảy rưỡi. Cố Vi sớm đã tắm rửa xong, ngồi ở bàn ăn đợi bọn họ. Thấy Khả Dĩ Hân được bế bồng xuống, nội tâm cô đành bất lực.
Một mình cô nghiêm khắc thì có ích gì, những người khác đều chống đỡ cho con bé, ai nấy đều sủng nó lên tận trời thì bảo cô quản sao nổi?
“Mẹ, vừa nãy bố đòi rửa mặt giúp con nhưng con từ chối rồi. Con tự rửa mặt đó.” Để khoe công với mẹ, Khả Dĩ Hân rất không nghĩa khí bán đứng bố.
May mà lúc này Tư Sùng Chí đang đi tắm, không hề biết chuyện con gái bán đứng mình, nếu không chắc thổ huyết mất.
Cố Vi than một hơi, khen con gái: “Giỏi lắm. Nhưng giờ con chỉ còn mười phút để ăn thôi, mau ăn đi.”
“Chừng đó thời gian sao ăn kịp.” Diệp Huệ nói. Đọc Full Tại
“Đó là do mọi người lãng phí thời gian kêu con bé dậy.” Cố Vi múc thêm cháo vào bát Dĩ Hân: “Mười phút mà không kịp thì đừng ăn nữa, đợi ăn trưa luôn.”
Cuối cùng, Tư Dĩ Hân cũng ra sức ăn, nhưng không thể ăn hết trong vòng 10 phút.
Tư Sùng Chí vừa tắm xong, cũng không còn kịp ăn sáng đã bị Cố Vi đẩy đi làm tài xế đưa tụi nhỏ đến trường.
Tư Dĩ Kiệt cứ lo em chưa ăn no, trên đường đến trường còn kêu bố mua ít đồ ăn. Tư Sùng Chí nghe mà đau lòng không thôi, vội nói: “Bảo bối muốn ăn gì nào?”
“Mc Donald’s.” Tư Dĩ Hân vui vẻ nói.
“OK luôn.”
Sau đó ba bố con tung tăng vào ăn Mc Donald, quên luôn chuyện khai giảng.
Cố Vi sau khi nhận bằng thạc sĩ liền ở lại trường giảng dạy, cô từ nhỏ đã là học bá, học hành đối với cô mà nói là chuyện rất nhẹ nhàng, mà làm giáo viên cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Những năm này, tuy sinh hai đứa nhỏ nhưng cô cũng không hề bỏ rơi sự nghiệp. Tuy không đóng phim nhiều nhưng bộ nào bộ nấy đều kinh điển, đạt không ít giải lớn nhỏ, được nhiều người ủng hộ.
Trong giới giải trí, người không làm đại diện, không quay quảng cáo, chỉ chuyên tâm diễn xuất như cô không nhiều. Đa số đều xem cô là tấm gương, nói cô mới chính là người chân chính vì sự nghiệp. Nhưng cũng có người bôi đen cô, nói nếu không có thân thế ghê gớm thì sao có thể sống tùy hứng như vậy?
Nhưng Cố Vi chính là Cố Vi, không vì bình thường mà nhạt nhẽo, cũng không vì nổi tiếng mà kiêu căng, tuy cô ở trong giới giải trí nhưng luôn duy trì thái độ lãnh đạm đối diện với thế giới này.
Cô có thể ở trong đó lăn lộn, nhưng cũng có thể tiêu sái xoay người rời đi bất cứ khi nào.
Sau khi hai đứa nhỏ đi học, Cố Vi dọn lại đồ, lên lớp. Đọc Full Tại
Sau nhiều năm vậy, Cố Vi vẫn không có xe riêng. Bình thường Tư Sùng Chí có thời gian sẽ đích thân đón cô, nếu không cũng sẽ cho tài xế đưa đón. Anh không nỡ nhìn vợ mình vì chuyện cỏn con này mà lao lực. Cố Vi từng phản đối nhưng riêng chuyện này, Tư Sùng Chí rất ít khi kiên quyết đến cùng với cô như vậy nên cô cũng đành thôi.
Cố Vi tuy tính cách lãnh đạm, nhìn cũng rất nghiêm khắc, nhưng tiết của cô giảng đường đều chật kín.
Vừa khải giảng, sinh viên đã tranh nhau né lớp cô, nhưng sau khi nhận ra nội dung cô dạy rất thực tế, thực dụng, nghe rất có ý nghĩa do đó lại tranh nhau lên lớp của cô.
Cho nên nói, bây giờ cô rất được học sinh hoan nghênh.