Nói Dối Và Hẹn Hò Trực Tuyến

Chương 15




Khoảng thời gian tuyệt vời: Tìm kiếm cậu bé hư ...

Buổi sáng tiếp theo, Lucy thức dậy khi có cái gì đó ẩm ướt lướt trên má cô. Cô mở mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có lông màu đỏ và đôi mắt nâu lớn đang nhìn cô. Mille liếm má cô, Lucy lùi lại. "Eo ôi," cô nói khi chùi nước bọt của Mille trên mặt. Cô liếc nhìn chiếc gối trống bên cạnh và ngồi dậy, giữ chặt tắm drap sọc xanh trắng phía trên bờ ngực trần.

Sau khi cô và Quinn làm tình ở bàn bếp, họ đặt món ăn nhanh và cùng xem chương trình Cold Case Files. Cô phát hiện ra rằng Quinn yêu thích chương trình được phát lại NYPD Blue, nhưng trong khi xem anh luôn chỉ vào tivi và hét lên, "Không bao giờ xảy ra điều đó!" hay "Không ai lại thẩm vấn khi đứng trên xác chết như thế".

Sau bản tin mười giờ, cả hai cùng đi tắm. Họ sát xà phòng cho nhau, chà sát và chạm khắp người nhau. Họ lại làm tình lần nữa ở phòng tắm. Sau đó leo lên giường Quinn và rơi vào giấc ngủ mệt lừ. Khoảng ba giờ sáng, Quinn lại đánh thức cô và cả hai làm tình thêm lần nữa. Anh thật ngọt ngào và nhẹ nhàng. Điều này làm trái tim cô vỡ tung vì không thể chứa đựng cảm xúc của cô trong một nơi chật hẹp như thế. Họ đã làm tình với nhau bốn lần. Bốn lần tuyệt vời. Nó càng tuyệt vời hơn vì cô yêu anh.

Cô yêu anh nhưng không có nhiều manh mối cho việc anh cảm nhận thế nào về cô. Ồ, cô biết được anh bị cô thu hút và anh cũng thích cô. Cô không chắc điều đó có nghĩa là gì - về lâu về dài. Quỷ tha ma bắt là cô cũng không chắc về tương lai gần sau khi cô an toàn trở về nhà. Đối với anh, đêm qua có thể chỉ là tình dục.

Cô nghe thấy một tiếng thì thầm và tiếng gì đó như tiếng của băng tải. Cô nhìn khắp phòng tìm quần áo và nhớ lại lần cuối nhìn thấy nó là ở sàn phòng tắm. Cô trần truồng bước xuống giường. "Mày không được nghĩ về điều đó," Lucy cảnh báo Millie khi cô bước vào phòng tắm lớn. Áo quần của cô không ở đó. Cô quấn mình trong khăn tắm, đi dọc theo hành lang đến phòng dành cho khách. Cô thay khăn tắm bằng chiếc áo choàng vải bông màu hồng của cô và đi theo tiếng nện đến phòng ngủ thứ ba. Nội thất trong phòng gồm một bàn làm việc, một dụng cụ tập đẩy tạ và nguyên nhân của sự ồn ào. Anh mặc quần soóc màu xám, với máy nghe nhạc iPod được gắn quanh cánh tay và tai nghe gắn ở tai. Anh đang chạy bộ trên máy tập. Tóc anh dính chặt vào phía sau gáy. Và với mỗi bước chạy, đáy quần soóc của anh lại hắt nhẹ lên phía trước.

Lucy đi vào phòng và ngồi lên chiếc ghế được lắp dụng cụ đẩy tạ. Cô vắt chéo chân và ngồi ngắm làn da mịn màng của anh, sự chuyển động của các cơ, vết lõm nhẹ của xương sống. Ngoài tiếng xoạt xoạt của chiếc máy tập, hình như anh đang nói chuyện với chính mình. Cô lắng nghe kỹ hơn và mỉm cười.

Chúa ơi. Anh đang hát. Và chả hay tí nào. Nói thật, nó khá tệ. Tệ đến nỗi ban đầu cô không thể nhận ra bài hát đó là gì nữa cơ. Có thể anh đang hát về việc rơi vào một điều gì đó, và khi anh gặp phải một nốt khá tệ, Lucy bật cười. Cô không thể ngăn được điều đó.

Dây của máy iPod vung vẩy khi anh quay đầu lại nhìn qua vai. "Ôi Chúa ơi," anh kêu lên, nắm chặt tay cầm, và để chân hai bên máy tập đi bộ. Nó vẫn tiếp tục chạy mà không có anh. Anh kéo tai nghe ra khỏi tai.

"Em ở đó bao lâu rồi?"

"Cũng đủ lâu."

Anh tắt máy tập, với lấy chiếc khăn lông màu trắng đang được mắc ở tay cầm. Anh vừa lau mặt vừa nói.

"Ồ, điều đó thật tệ."

Cô cố không mỉm cười. Cô thật sự làm được.

"Điều tốt là anh trông rất đẹp trai."

Anh đưa khăn lên lau đầu, rồi quàng nó quanh cổ. Anh đi đến phía trước mặt cô.

"Có phải em nói là anh có giọng hát thật kinh khủng không?"

"Ừ."

Hai chân cô đung đưa lên xuống khi mắt cô nhìn vào các bắp thịt săn chắc trên ngực anh.

"Anh đang nghe gì vậy?"

Ánh mắt anh chuyển từ khuôn mặt cô đến khe chữ V nơi áo choàng cô mở ra. "Velvet Revolver. Họ sẽ đến đây biểu diễn trong một vài tháng tới." Anh ngẩng đầu lên. "Em đi không?"

Chân cô ngừng đung đưa.

"Với anh à?"

"Không."

Anh khó chịu.

"Với Millie. Dĩ nhiên là với anh rồi ngốc ạ."

"Như một cuộc hẹn hò thật sự ư?"

Anh nhún đôi vai trần.

"Ừ. Tại sao không?"

Buổi biểu diễn sẽ diễn ra trong ba tháng tới. Như thế có nghĩa là hai người sẽ cùng gặp nhau trong ba tháng tới. Đêm qua với anh không chỉ là tình dục.

"Em sẽ đi. Anh thực sự hẹn hò khi nào?"

Anh lấy khăn lau ngực.

"Không tính những lần hẹn hò qua Internet, anh nghĩ đó là khi Kurt sắp xếp cho anh một cuộc hẹn hò giả cách đây bốn tháng."

"Em ghét việc hẹn hò giả."

Anh treo khăn tắm lên xà ngang của thanh tạ. "Co ấy không tệ. Bọn anh đã không quen nhau." Anh tháo iPod ra khỏi cánh tay và đi đến phía bàn làm việc nơi anh đặt máy tính xách tay và các tập hồ sơ đang được mở ra.

"Em ghét việc phải ăn mặc đẹp và ra ngoài hẹn hò vì tất cả những gì anh nhận được sau đó lại thật mất thời gian."

Anh đặt máy nghe nhạc iPod xuống và cầm lên một tách cafe.

"Con mèo của cô ấy còn khó chịu hơn con mèo của em."

Lucy định mở miệng để bảo vệ cho Ông SnookuNs, nhưng sau đó cô im lặng.

"Anh ở trong nhà cô ấy bao lâu?"

Anh đưa tách cafe lên môi.

"Một lúc."

"Em nghĩ là anh không bắt đầu hẹn hò với cô ấy cơ mà."

Anh uống một ngụm dài, sau đó nói, "Bọn anh không. Khi anh đưa cô ấy về, cô ấy mời anh vào nhà và anh đã đi vào."

Lucy đứng dậy. "Thế mà khi em mời anh vào nhà, anh lại từ chối."

"Đó là vì anh muốn áp dụng với em mọi tư thế đã được chứng minh và một vài tư thế anh tự tạo ra." Anh đặt tách cafe xuống và đi về phía cô. "Nhưng lúc đó anh có gắn máy nghe lén ở người và không thể để em chạm vào anh được."

"Khi chúng ta ở cùng nhau."

"Lúc nào cũng thế sao?" cô thả tay xuống một bên hông.

Anh đứng yên, cách cô một vài bước chân. "Ừ. Em đã không nói gì khiến em phải xấu hổ. Nếu đó là điều khiến em lo lắng."

Cô nhớ lại về những lần hẹn hò trước và bỗng nhớ đến cái đêm ở hành lang. Đêm đó, cô đã chạm vào khắp người anh. "Máy nghe lén anh giấu ở đâu vào đêm em được cho là sẽ giết anh?"

Anh khoanh tay lại trước bộ ngực trần. Vẻ mặt anh biểu lộ cảm xúc mà cô đã từng thấy. Đó là biểu cảm khi anh không muốn trả lời cô. Cô không tin rằng cảnh sát đã mất công gài bẫy cô lại không lắp máy nghe lén khắp nhà. Cô không hiểu tại sao cô không nghĩ đến điều này trước đây - nó thật hiển nhiên. Có thể vì cô đã phải nghĩ đến các điều khác.

"Có các máy ghi âm được giấu trong nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ của anh."

Cô cố nhớ về những gì cô đã nói vào tối hôm đó nhưng không thể. Cô quay mặt đi và đặt tay lên trán. Trái tim cô đập mạnh và mặt cô nóng bừng. Cảnh sát đã nghe được những gì? "Ôi, Chúa ơi, tối đó ... khi áo em được cởi ra và tay anh ... những gì chúng ta đã nói ... và ... "

"Không ai nghe được điều gì đâu." Quinn nắm tay và quay người cô lại đối mặt với anh. "Đó là lý do tại sao anh lại mang em vào sảnh. Anh không muốn ai nghe chúng ta. Anh chỉ muốn em cho một mình anh, không ai được nhìn thấy em."

Lucy cảm thấy như trái tim mình như ngừng đập. "Nhìn thấy?"

Anh ngửa đầu ra sau và vùi mặt vào hai bàn tay "Chó chết thật."

"Còn có cả máy quay phim sao?"

"Ừ." Anh buông hai tay ra khỏi mặt.

"Ôi trời!" Cô kéo ve áo sát với cổ và nắm chặt thắt lưng. "Những cái máy quay đó nằm đâu?"

"Máy thu âm và máy quay được gắn ở máy lọc không khí trrong bếp, ở chiếc đồng hồ giả trên mặt lò sưởi trong phòng khách, và ở đồng hồ điện tử bên cạnh giường của anh."

Cô lại nghĩ về đêm đó. Họ chưa bao giờ đi đến phòng ngủ của anh. Họ ăn tối trong bếp, và trong phòng khách họ đã hôn nhau và anh cởi áo len của cô ra. Cô há hốc miệng và đẩy mạnh vào bờ vai trần của anh. "Sao anh có thể làm điều đó với em?"

"Lucy." Anh nắm lấy phía trên cánh tay cô. "Anh xin lỗi. Bọn anh nghĩ... anh nghĩ em là Chết ngạt. Bọn anh nghĩ rằng nếu em... "

"Có bao nhiêu người theo dõi đêm đó?"

"Hai. Kurt và Anita ở trong xe tải đậu bên ngoài nhà."

Lucy nghĩ kỹ những lời Quinn nói và nhớ ra có thấy một chiếc xe tải đậu ở bên kia đường. Hai người ở trong xe đó đã xem anh lột trần và chạm vào ngực cô. Cô thật kinh tởm. "Ôi không. Ôi Chúa ơi, thế có nghĩa là có những cuốn băng ghi âm sao?"

"Ừ."

"Nó ở đâu?"

"Trong phòng vật chứng, anh có thể đoán được."

"Bao nhiêu người đã xem nó?"

Anh lắc đầu mình. "Anh không biết." Cô cố thoát ra khỏi anh, nhưng anh nắm chặt cô lại. "Nó không tệ như em nghĩ đâu."

"Anh đã xem chưa?"

"Chưa. Nhưng các máy quay phim không thể quay phía cuối hành lang được."

Lần này khi cô bước lùi lại, anh để cô đi. Lucy nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh và cô cảm giác mắt mình cay xè. Cô không muốn khóc. Bên trong cô, sự giận dữ và bẽ bàng nhường chỗ cho cảm giác của sự phản bội. Việc Quinn không có sự lựa chọn nào khác không còn quan trọng. Anh đã cài bẫy cô, và bây giờ thì còn có thêm cuốn băng video quay cảnh cởi áo Và chạm vào ngực cô. Tệ hơn nó ở đâu đó ngoài kia, những người đàn ông lạ mặt xem qua nó. "Em phải đi khỏi đây. Cô nói và bước vòng qua người anh. "Em đồng ý với đề nghị đưa cảnh sát đến ở nhà em." Cô rời phòng với cảm giác choáng váng. Có thể cô sẽ tìm cách nào đó để lấy lại cuộn băng. Hay nếu cô gọi cho luật sư, cảnh sát có thể trả chúng lại cho cô.

Cô bước vào phòng dành cho khách, quẳng chiếc vali rỗng lên giường. Cô sẽ đi vào sáng sớm mai.

"Lucy."

Cô quay lại, anh đang đứng ở cửa. Một lọn tóc đen rũ xuống trước trán khi anh nhìn cô. Sau tất cả mọi việc, một phần trong cô muốn được lao vào vòng tay anh và tha thứ cho những gì anh đã làm. Anh có thể khiến cô quên hết mọi việc trong giây phút anh ôm lấy cô. Cô yêu anh, và cô ước rằng mình chưa bao giờ gặp được anh.

"Hãy hứa với anh là em sẽ không đi cho đến khi anh về nhé."

Một lần nữa cô lại cảm thấy tủi nhục và trái tim cô như vỡ nát. Tất cả là do lỗi của cô vì đã yêu Quinn.

"Hứa với anh nhé." Anh lặp lại.

Cô cho rằng anh cần thời gian để thiết lập hệ thống an ninh ở nhà cô trước khi cô quay lại đó.

"Được thôi."

"Hứa với anh nhé." Anh cứ cố nài.

"Tin em đi." Một lần nữa cô lại trở nên ngốc nghếch khi thấy anh quan tâm.

Lucy quay lưng lại và mở chiếc vali ra. Cô nghe tiếng bước chân anh đi về phía cuối hành lang. Và một lúc sau, tiếng vòi hoa sen vang lên. Cô đóng cửa phòng lại và ngồi xuống giường. Mắt cô mờ lệ. Cô lấy tay áo lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt. Cô không muốn khóc. Cô không muốn để Quinn thấy cô khóc.

Cô nghĩ về đêm qua và cách anh chạm vào cô. Cô nghĩ về cách anh làm cô cảm nhận và cách hiện cô đang cảm nhận. Trong đầu, cô không thể phân tích được hai cảm giác đó. Chúng không hợp. Niềm vui và nỗi đau, từ khi yêu Quinn cứ được chuyển đổi liên tục, từ cực đỉnh của niềm vui sang tột cùng của nỗi đau.

Cô lắng nghe tiếng nước chảy, sau đó là tiếng vòi nước tắt. Cô đi đến tủ quần áo nhỏ, mở ngăn trên cùng và phát hiện chiếc áo đầm màu trắng và quần lót màu hồng bị lạc vào tối qua. Chúng đã được giặt, gấp và đặt cẩn thận trong ngăn kéo. Cô lấy chiếc áo và đưa lên mũi. Nó có mùi như áo sơ mi của Quinn. Một lần nữa, mắt cô mờ lệ. Cô lấy tay lau nước mắt. Ngay cả với mọi việc khác đang xảy ra trong cuộc sống của cô, Quinn và trái tim tan vỡ của cô vẫn luôn là mối quan tâm hàng đầu. Nghe có vẻ điên khùng, nhưng cô không thể chối bỏ được điều đó.

Cô nghe tiếng bước chân Quinn ở ngoài cánh cửa. Chúng dừng lại một lúc trước khi tiếp tục đi xuống cuối hành lang. Một lúc sau, cô nghe tiếng cửa gara mở và tiếng xe Jeep ra khỏi nhà. Khi anh quay về, cô chắc chắn mình sẵn sàng để ra đi.

Lucy đặt áo ngực, quần mày đen, một chiếc váy kaki, và một chiếc áo thun đen lên phía trên bàn trang điểm, sau đó bỏ hết áo quần của cô vào trong vali. Cô mở cửa và Millie đi theo cô vào phòng tắm.

"Ra ngoài", cô ra lệnh cho nó. Millie nằm xuống và ngẩng lên nhìn Lucy với đôi mắt buồn bã. "Được rồi", Lucy càu nhàu. Cô nhảy vào bồn tắm, gội đầu và tắm rửa. Sau khi xong, cô bước qua người Millie, đánh răng và sấy khô tóc. Cô cột tóc thành đuôi ngựa. Khi Quinn trở về, cô đang ngồi trên chiếc đi văng da, ăn mặc chỉnh tề và đợi anh.

Khuôn mặt anh hằn lên vẻ mệt mỏi và đau khổ. Anh mặc quần jean và áo sơ mi Quinn màu trắng. Cô đứng lên, chờ đợi anh sẽ đưa cô bản chi tiết về việc lắp đặt an ninh trong nhà cô. Thay vào đó, anh nắm lấy tay cô và đặt vào lòng bàn tay cô hai cuộn băng nhỏ. "Cái gì vậy?"

"Các cuộn băng được thu lại vào đêm căn nhà được nghe trộm."

Cô ngước nhìn lên. Khuôn mặt cảnh sát vẫn còn đó. Ánh mắt vô hồn, không cảm xúc. Ngoại trừ đôi mắt màu đen của anh. Anh không thể che giấu cảm xúc trong đôi mắt. Ẩn chứa bên dưới đó là sự nóng bỏng và sinh động, và một điều gì đó anh không thể kiểm soát được. "Làm thế nào anh lấy lại được?"

"Đừng hỏi anh." Anh thả tay xuống.

"Anh kiểm tra chúng chưa?"

Anh nhìn một lúc lâu trước khi nói. "Chưa."

"Quinn?" Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, và lần này cô biết là anh sẽ không trả lời. Cô không thể đợi lâu hơn cho câu trả lời của anh, nhưng cô không cần điều đó. Sự im lặng của anh đã trả lời thay anh. Anh đã đánh cắp chúng khỏi phòng bằng chứng. Vì cô. "Nhưng nếu họ biết nó bị mất thì sao? Liệu anh có gặp phải rắc rối nào không? Hay thậm chí bị đuổi việc nữa?"

Anh vẫn tiếp tục nhìn cô.

"Liệu có ai biết nó bị mất không?"

"Chắc chắn có. Em càng biết ít về điều đó thì càng tốt."

"Em phải làm gì với chúng đây?"

"Làm những gì em muốn. Nhưng anh khuyên em nên phá hủy và quên đi việc em đã nhìn thấy chúng."

"Như thế chẳng phải là phá hủy bằng chứng sao?"

Anh nhún một bên vai. "Thì đúng là thế."

Cô nhìn xuống những cuộn băng trên tay mình. "Anh có chắc đây là chúng không?"

"Chúng đã được dán nhãn, vì thế anh tin là chúng."

"Nhưng anh không chắc chắn cơ mà."

"Em muốn xem không?"

Cô không thực sự muốn xem. Nhưng cô muốn chắc rằng đúng cuộn băng cô cần. Cô đưa chúng cho anh.

"Vâng."

Anh chỉ tay về phía đi văng. "Em ngồi yên ở đó nhé." Anh bước ra khỏi phòng. Sau khi quay lại, anh mang theo một cái máy quay video. Anh lắp nó vào tivi và cho một cuộn băng vào bên trong.

Cô muốn biết liệu anh có bị đuổi việc không. Câu trả lời là, Dĩ nhiên là có. Nếu bị bắt, anh có thể bị buộc tội trộm vặt. Nhưng vì cuộn băng này không còn có ích cho vụ Chết ngạt, chắc chắn anh sẽ bị đình chỉ việc phá án.

Quinn bắt đầu mở cuộn băng, sau đó anh đi lại và ngồi vào chiếc ghế sát bên cô. Trên màn hình tivi, hình ảnh đen trắng bắt đầu hiện ra. Lucy nghiêng người về phía trước để xem khi hai người họ cùng nhau ăn tối và nói về mọi thứ từ thời tiết cho đến các vấn đề chính trị.

Trong quá khứ, anh từng lạm dụng các nguyên tắc, nhưng anh chưa bao giờ hoàn toàn phá vỡ chúng. Anh yêu công việc của mình. Và nếu bất cứ ai nói rằng anh trộm bằng chứng, anh sẽ mắng thẳng vào mặt họ. Nếu họ nói anh làm điều đó vì một người phụ nữ, anh sẽ bảo họ là người cực kỳ điên khùng. Nhưng khi anh bối rối và nói cho Lucy nghe về những cuốn băng. Và cô nhìn anh như thể anh vừa giết chết con mèo của cô vậy. Một phút trước, cô còn đang nhìn anh như thể cô muốn nhảy bổ vào anh. Ngay sau đó anh đã đâm vào trái tim cô. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì để cô phải nhìn anh như phút trước đó.

Khi anh ra khỏi nhà, anh mang theo lá thư cuối cùng của Chết ngạt. Anh gửi nó cho các nhân viên ở phòng thí nghiệm nhằm tìm kiếm bất cứ dấu hiệu gì trên đó vào sáng nay. Dù sao anh dự tính đem nó đến văn phòng vào ngày hôm nay. Điều mà anh không dự tính làm là trở thành tên ăn trộm bằng chứng, cho đến khi nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của cô. Vào khoảnh khắc anh bước ra cửa trước, anh biết đó là những gì anh nên làm.

Anh là một thằng ngốc. Anh đã làm cho công việc mình gặp rắc rối chỉ vì một người phụ nữ. Và người đó sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh vì anh đã cởi trần cô trước một máy quay giấu kín. Anh đã mạo hiểm có thể bị đình chỉ công tác chỉ vì một người phụ nữ và người đó đang ngồi cứng như khúc gỗ kế bên anh. Người phụ nữ làm cho anh muốn một điều gì đó mà anh đã từ bỏ. Một điều mà anh đã thuyết phục chính mình rằng tốt hơn hết là không có nó trong cuộc đời mình.

Quinn xem các hình ảnh của họ trên màn hình tivi khi họ ăn tối cùng nhau, nói chuyện như thể họ chỉ là hai người mới bắt đầu quen biết nhau. Anh không nhớ nhiều về món ăn bằng chiếc áo len và chiếc váy da của cô. Rồi cô mang ra một chiếc bánh kem sô cô la. Anh nhớ lại cảm giác khi nhìn cô cho nĩa vào miệng.

"Đôi khi sô-cô-la còn tuyệt hơn cả sex." Tiếng cô phát ra từ tivi.

"Cưng à, không có gì tốt hơn sex cả." Anh nói.

Cô đặt nĩa lên đĩa và đẩy nó sang một bên. "Em đoán điều đó còn phụ thuộc vào cơ sở của sự so sánh."

Anh đứng lên và nói với một giọng rất quyến rũ mà anh khó lòng nhận ra. "Đến đây nào." Từ phía xa của căn phòng, Quinn nhìn thẳng vào màn hình, đang chiếu đến đoạn anh choàng tay ôm Lucy. "Để anh cho em một vài điều tốt để em so sánh nhé." Sau đó, anh hôn cô và nó thật nóng bỏng theo như anh nhớ. Năng lượng nhục dục lan tỏa từ màn hình tivi ra khắp phòng khách và Quinn cảm thấy hơi nóng khi xem nó. Anh đưa mắt liếc nhìn Lucy để xem cô có cảm giác như anh không. Lông mày cô hạ thấp xuống. Cô dường như đang bực tức hơn là hưng phấn.

"Em cần sử dụng nhà vệ sinh." Tiếng cô phát ra từ cuộn băng, và Quinn quay lại nhìn vào màn hình. Cô đi ra khỏi khung hình và Quinn đi theo. Đoạn băng về những hành động nhạy cảm đã hết, Quinn đứng dậy và mở cuộn băng thứ hai. Anh nhấn nút Play và quay trở về lại ghế.

"Anh lục túi của em sao?"

Anh đưa mắt nhìn cô. "Ừ. Và em mang đủ thứ lẩm cẩm theo bên mình."

Cô khoanh tay dưới ngực. "Đó là cách anh biết được về chai xịt cay."

Trên màn hình, Quinn bỏ lại tất cả vào túi, sau đó đi ra đứng giữa phòng khách. Anh ngước lên khi cô đi vào phòng. Ánh mắt đen nhánh đi theo từng bước chân cô. Ngay cả khi màn hình chỉ là một màu đen và trắng, anh vẫn có thể thấy được sự ham muốn trong mắt mình. Anh nghĩ cô là một kẻ giết người, và anh vẫn muốn có được cô.

Trên đoạn phim, cô đang nhìn vào camera và nói với anh rằng cô không nghĩ họ nên quan hệ với nhau. Từ phía sau cô, ánh mắt anh cũng nhìn trực tiếp vào camera, mặc dầu anh biết họ đang nhìn vào tấm gương phía trên lò sưởi.

Anh xem hai tay anh di chuyển dọc xuống hai cánh tay và nắm lấy eo cô. "Em nói cho anh khi nào thì ngừng nhé." Anh nói và kéo cô vào lại trong vòng tay mình. "Em không thoải mái khi anh hôn ở đây sao?" Anh hôn vào phía cổ cô và cô lắc đầu.

"Thật tuyệt. anh thích được hôn em ngay đây. Làn da em ở đây thật mềm mại và tóc em có mùi thơm của các loại hoa và trông như ánh nắng vậy." Anh cho tay vào cạp váy và kéo nó xuống. Cô nghiêng đầu sang bên phải, và anh mút vào một bên cổ cô. Anh lướt những ngón tay của mình vào bên dưới gờ áo đến ngực cô. Mi mắt anh trĩu nặng và không thể nào lầm lẫn được sự ham muốn phản chiếu qua đoạn băng.

Lúc này, Quinn không biết anh cảm thấy gì nhiều hơn, xấu hổ hay bị kích thích. Anh xấu hổ bởi những gì anh nói. Nhưng lúc đó, việc bàn tay anh di chuyển lên xuống và những ngón tay cái chạm vào đầu ngực cô là điều gợi tình nhất mà anh từng làm. Gợi tình gấp một trăm lần so với việc xem phim khiêu dâm. Trên màn hình, cô thở một cách khó khăn và mi mắt nhắm lại khi hai bàn tay anh cụp vào bầu ngực cô.

"Đầu vú của em căng cứng." Anh thì thầm vào một bên cổ cô. "Như của một người phụ nữ đang muốn làm tình vậy."

Cô quay người lại và vòng tay quanh cổ anh. Và họ hôn nhau, anh luồn một bàn tay vào bên dưới cạp váy và áp mạnh lòng bàn tay vào lưng cô. Bàn tay còn lại di chuyển lên xương sống, sau đó anh nắm và kéo áo ra khỏi người cô.

"Anh thích phụ nữ trong những bộ đồ ren." Anh thì thầm và đưa một tay lên chạm vào gờ làm bằng ren của chiếc áo ngực với những đầu ngón tay. "Em thật xinh đẹp, em khiến anh như muốn quên đi."

"Quên đi điều gì?"

"Rằng anh nên thưởng thức nó từ từ. Rằng anh không muốn làm nó mất hứng bằng cách vội vàng trong mọi việc." Anh trả lời và áp mạnh vào ngực cô. "Nhưng đã lâu lắm rồi." Anh ép hai bầu ngực cô lại với nhau và hôn lên kẻ sâu giữa bầu ngực. "Sao em lại trông như thế này? Việc này sẽ dễ dàng hơn nếu em không quá đẹp. Nếu anh không muốn em quá nhiều đến nỗi anh không thể nghĩ được gì ngoài việc lột trần em ra."

Anh hôn cô và đưa hai tay xuống bên dưới đùi cô. Sau đó, anh nhấc cô lên, hai chân cô vòng quanh eo anh. Anh cùng cô bước đi ra khỏi khung hình, và đoạn băng vẫn tiếp tục chạy, trên màn hình chỉ còn một căn phòng trống. Phần âm thanh vẫn tiếp tục, cả căn phòng tràn ngập tiếng rên nhẹ nhàng một cách rõ ràng, và Quinn sững sờ vì điều đó. "Chết tiệt thật. Anh không nghĩ là máy thu âm có thể thu được những gì đang diễn ra ở hành lang."

Lucy không nói gì. Hai bàn tay cô đặt trên lòng khi họ lắng nghe tiếng Quinn vang lên từ cuốn băng "Không có gì ở đây chỉ có mỗi Lucy." Anh nghe tiếng của chính mình. "Em muốn anh, và anh muốn làm tình với em cho đến khi em không thể đi đâu được trong một tuần. Không thể nghĩ. Không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc rên rỉ gọi tên anh. Em muốn điều đó không, Lucy?"

Được rồi, điều đó hơi xấu hổ một chút. Tiếng thở vang lên trong đoạn băng, "Em muốn."

Tiếp theo là sự im lặng, sau đó là tiếng rên rỉ của anh, "Anh sẽ giúp em, Lucy." Những gì cô nói thật khó hiểu và rồi tiếng Quinn lại vang lên. "Đúng rồi, chạm vào đó, như thế. Em sẽ không có một mình đâu. Ôi, lạy Chúa, điều này thật tuyệt. Anh sẽ giúp em. Anh sẽ cho em tất cả những gì em cần."

Chúa ơi, điều này thật quá xấu hổ. Anh có thể cảm thấy cổ mình như bốc cháy. Anh không nhớ về việc nói rằng anh sẽ giúp đỡ cô. Anh quá say mê cô. Vì thế lúc đó anh chỉ biết rằng anh có thể giúp cô sửa chữa. Như thể việc giết người có thể cứu chữa được.

Trong đoạn băng, tiếng chuông điện thoại vang lên cùng những âm thanh đến từ phía cuối hành lang, tiếng rên rỉ khàn khàn của anh và tiếng thở nhẹ của cô.

Ngồi đó lắng nghe, Quinn như muốn bùng nổ. Anh quay đầu sang nhìn Lucy, nhưng ánh mắt cô lại nhìn thẳng vào màn hình.

"Em xin lỗi." Cô nói. "Em không tính làm như vậy."

"Em được tạo ra cho điều này." Tiếng điện thoại ngừng reo, và bắt đầu vang lên một lần nữa. "Chó chết! Anh sẽ quay trở lại ngay." Hình ảnh Quinn lại xuất hiện khi anh đi vào phòng khách. Anh nhấc chiếc điện thoại không dây kề bên chiếc đi văng lên và kẹp nó vào giữa vai và một bên mặt. "Vâng?"

"Vì tôi đang bận." Anh hét vào điện thoại khi hai tay anh đang cài lại nút quần. "Cái gì?" Hai bàn tay anh chững lại trước khi nắm chặt chiếc điện thoại. "Các người đang đùa phải không?" Anh quay mặt ra phía hành lang. "Hãy nói là các người đang đùa với tôi."

Một vài giây sau đó, Quinn ép Lucy ra khỏi nhà, sau đó cuốn băng kết thúc và màn hình tivi trở về trạng thái tĩnh.

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán cô, Lucy quay sang nhìn anh. "Tại sao anh làm thế, Quinn?"

Anh nghĩ mình sẽ làm cho cô hiểu rõ. Nhưng hoàn toàn ngược lại. "Bọn anh có lý do để tin rằng em là Chết ngạt. Và bọn anh ..."

"Không." Cô cắt lời anh. "Tại sao anh nói với em là anh sẽ giúp em?"

Anh quay mặt sang hướng khác.

"Không ai lại đi giúp một kẻ giết người hàng loạt cả." Cô nói.

"Ừ. Anh biết." Anh có thể cảm nhận được hai tai mình đang nóng lên.

"Anh có đưa ra đề nghị giúp đỡ với các nghi phạm khác mà anh hẹn hò không?"

"Không. Mọi việc không đi xa đến thế với những người khác." Anh quay lại nhìn vào mặt cô. "Anh không chạm vào họ như cách anh chạm vào em." Bây giờ điều đó còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Chắc chắn cô sẽ làm bẽ mặt anh trước khi đá văng anh ra vỉa hè. Sau đó cô sẽ trả cuốn băng cho Trung uý Mitchell và anh sẽ bị sa thải.

Nhưng cô đã làm một điều khiến anh ngạc nhiên quá đỗi. Cô leo vào lòng anh, hai tay ôm lấy mặt anh và nói, "em nghĩ anh thích em ngay cả khi anh nghĩ em sẽ giết anh."

Anh nhìn vào đôi mắt xanh biếc của cô. "Một chút."

Cô mỉm cười và trượt hai tay xuống ngực anh. "Em nghĩ là anh sẽ không bao giờ nói dối em điều gì nữa."

Anh nắm lấy hai chân cô, kéo cô sát vào mình hơn. Anh biết những gì cô muốn nghe. Nhưng anh không thể nói dối cô thêm được nữa. "Anh thích em, Lucy. Rất thích. Khi anh không ở bên em, anh toàn nghĩ về em. Anh thích em ở bên cạnh anh. Chúng ta hợp nhau. Tình dục thật nóng bỏng. Em khiến anh muốn điều mà anh chưa bao giờ nghĩ là mình có thể."

"Điều đó là gì?"

"Chính em." Anh nhìn vào mắt cô và thú nhận, "Một cuộc sống khác ngoài công việc của anh."

Hai tay cô lướt lên ôm cổ anh. "Sao anh lại không có những điều đó được? Tối qua anh đã nói là em sẽ không đi đâu cả mà."

"Anh không nên nói điều đó.Và anh không thể tin bây giờ anh đang nói về nó. Nhưng em không ở đây với anh vì em có nhiều lựa chọn khác. Anh đã thấy các mối quan hệ phát triển vì các tình huống căng thẳng và bi kịch, và đôi khi chúng không thể kéo dài trước các thử thách."

Cô kéo áo anh ra khỏi quần jean và đẩy nó lên ngực anh. "Nếu chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường, nó vẫn có thể không kéo dài được."

Anh nắm chặt lấy tay cô trước khi nó đi quá xa và anh biết rằng anh không thể ngừng lại được. "Đúng vậy, nhưng tình huống này lại khác xa bình thường."

"Anh đang cố tỏ ra danh dự sao?"

"Ừ."

"Đừng thế." Cô kéo áo anh ra khỏi đầu và quăng nó lên sàn. "Em nghĩ em thích anh nhất khi anh chả đứng đắn chút nào cả. Khi anh mất kiểm soát. Khi anh sẵn sàng hi sinh tất cả vì một người phụ nữ anh nghĩ có thể sẽ giết chết anh. Em thích khi anh không thể không trở nên người xấu."

Anh tắc lưỡi và đẩy váy cô cao lên. Cô thích anh nhất khi anh không cố làm điều đúng đắn, phải vậy không?

Chết tiệt, việc trở thành một người đàn ông tốt mới khó làm sao. Trở thành đàn ông xấu lại quá dễ dàng.