Cô gái bí ẩn: Tìm kiếm người đàn ông bí ẩn...
Lucy Rothschild lái chiếc BMW vào chỗ đậu kế bên cửa ra vào tiệm café Starbucks. Mưa rơi trên mui xe cô và bắn lên từ nhựa đường khi cô tắt máy xe. Ánh mắt cô liếc nhanh đến phía trước khu mua sắm nhỏ. Cô thấy bảng hiệu xanh da trời và trắng của tiệm café Starbucks nằm kế bên bảng hiệu vàng chói của tiệm video Blockbuster. Ánh sáng bên trong hắt ra ngoài lối đi ướt át. Mưa vẫn rơi, chảy xuống cánh cửa xe của Lucy pha trộn màu sắc sặc sỡ và bóng tối đen như mực thành một bức tranh tương phản.
Điều tiếp theo mà cậu biết được là, một gã nào đó đã lấy đi cái đầu của cậu. Lucy tắt máy và rút chìa khóa xe, cho vào túi chiếc áo cộc tay hiệu Ralph Lauren màu xanh nước biển. Cô ghét khi Maddie nói những điều như thế. Khi cô ấy biến người khác trở thành hoang tưởng và quái đản như mình. Công việc kiếm sống của Maddie là phỏng vấn những người tâm thần. Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả đàn ông đều là những kẻ quấy rối trẻ em, những kẻ hiếp dâm hoặc là những kẻ giết người hàng loạt. Lucy cũng viết về những vụ án mạng. Nhưng cô viết tiểu thuyết hư cấu và có thể tách biệt những gì mình đã viết và đời thực. Maddie dường như rắc rối với những điều đó.
Lucy với tay lấy chiếc dù từ ghế dành cho khách và mở cửa xe. Điều này không có nghĩa là cô sẽ lên kế hoạch cho lần hẹn hò thứ hai với hardluvnman hoặc sẽ rời khỏi tiệm café Starbucks cùng anh ta. Điều này cũng không có nghĩa là cô sẽ xem cuộc hẹn gặp này nghiêm túc hơn so với những cuộc hẹn khác mà cô đã thực hiện trong vài tháng qua.
Ngón cái cô bấm nút trên chiếc dù, và tán dù màu đỏ mở bung ra khi cô bước ra khỏi xe. Cũng giống như những lần "hẹn hò" khác, cuộc hẹn tối nay nhằm tìm kiếm ý tưởng cho công việc. Trong túi cô là một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, kế bên là bình xịt tự vệ. Cô mang theo bút và giấy phòng trường hợp cô cần phải viết những dòng nhỏ thú vị về hardluvnman sau khi anh ta rời đi. Cô mang theo bình xịt tự về phòng trường hợp anh ta muốn giết chết cô.
Maddie chết tiệt.
Lucy ngừng lại để đóng cánh cửa xe phía sau cô, sau đó đi vòng qua bãi đỗ xe, nhẹ nhàng tránh những vũng nước mưa nhỏ trên đường. Cô sẽ không dùng tới bút và giấy nếu hardluvnman không đủ thú vị tới vậy. Hoặc nếu anh ta quá khác biệt so với người khác, khi họ đứng xếp hàng để chờ ly café, anh ta sẽ không nhìn cô từ trên xuống dưới như thể cô là chú chó săn Airedale trong show trình diễn chó Westminster Kennel Club. Nếu cô vượt qua được màn đánh giá này, anh ta sẽ trả tiền cho ly Skinny Latte của cô, và hỏi rằng cô làm gì để sống (mặc dù rõ ràng là cô đã khai man lý lịch mình, tự nhận là một y tá). Sau đó anh ta sẽ nói về mình (anh ta là một chàng trai tuyệt vời như thế nào) và người vợ/ bạn gái cũ của anh ta (và cô ta sẽ là một ả ngớ ngẩn). Nếu cô không vượt qua được, cô sẽ trả tiền cho ly café của mình. Điều này chỉ xảy ra với cô một lần.
Bigdaddy182 thật sự là một gã khốn nạn rẻ tiền với hàm răng bạc và mái tóc đuôi ngựa. Hắn nhìn cô và nói, "Sao cưng gầy thế?" như thể đó là điều đáng ghét hơn so với cái bụng bia của hắn ta. Cô đã tự mua café, rồi lắng nghe hắn nói về mình trong mấy giờ liền. Trong khi hắn huyên thuyên về cuộc hành trình đến Sturgis và cô vợ cũ quỷ quái, Lucy đã nghĩ về các cách khác nhau để giết chết hắn. Những cách tồi tệ và tàn ác nhất. Cuối cùng, cô biết rằng mình phải gắn bó với nữ giết người hàng loạt MO của mình, nhưng chết ngạt trong lúc quan hệ dường như là cách tốt để giết chết hắn.
Cách vỉa hè chỉ chừng hai bước, Lucy đã giẫm chân vào vũng nước nhỏ. Nước lạnh bắn tung tóe khắp mũi đôi giày ống dài đến mắt cá chân màu đen và bắn lên phía sau chiếc quần jean màu đen của cô.
"Chết tiệt!", cô nói và bước lên lề đường. Cô mở cửa và bước vào trong. Mùi hương café đen đậm đà tràn ngập. Tiếng nói chuyện đều đặn xen lẫn với tiếng máy xay café và máy pha espresso. Ở bất cứ thành phố nào mà Lucy có thể đi đến, các tiệm café Starbucks vẫn luôn có hương vị và phong cách y nhau. Cùng một kiểu như các tiệm sách Barnes and Noble hoặc Border's. Thật dễ chịu khi ngồi trong đó.
Lucy gập dù lại, liếc nhìn những bức tường màu vàng và các vị khách quen đang ngồi bên những chiếc bàn màu nâu cũng những chiếc ghế làm bằng gỗ cứng. Không có người đàn ông nào đội chiếc mũ bóng chày màu đỏ. Hardluvnman đến trễ.
Lucy đặt chiếc dù lên trên giá gần cửa ra vào và đi đến quầy hàng. Khi anh ta gửi mail và yêu cầu gặp gỡ, anh ta đã viết rằng anh ta tên là Quinn. Lucy thích nghĩ về anh ta như là hardluvnman hơn. Cô không muốn nghĩ về anh ta hoặc bất cứ những cuộc hẹn nào như là người thật. Điều đó làm cô cảm thấy dễ chịu hơn khi giết họ.
Cô gọi một ly café latte, không đánh tơi, rồi đến ngồi bên một cái bàn trong ở góc quán. Cô mở nút áo khoác và vuốt thẳng chiếc áo cổ lọ màu xanh nước biển.
Cô cho rằng đó là một lời giải thích buồn chán về đời sống tình yêu. Bởi những cuộc hẹn hò gần đây chẳng có lần nào là thật. Lý do duy nhất cô chinh phục một người như bigdaddy182 vì cô cần tư liệu cho cuốn tiểu thuyết trinh thám mới, dead.com.
Lucy đưa tách latte lên môi và thận trọng nhấp nháp từng chút một. Cô chỉ cần thêm một nạn nhân cuối cùng cho cuốn sách của mình. Ngay cả khi hardluvnman hóa ra là một anh chàng tử tế, một người không đáng chết. Lucy cũng sẽ chấm dứt các buổi hẹn hò kiểu này. Cô đã gặp đủ các loại đàn ông, những người cư xử như thể công việc của cô là phải đeo đuổi họ. Như thể cô phải thuyết phục họ mời cô đi chơi với họ lần nữa. Nếu như lần hẹn cuối cùng này không tạo được bất ngờ, cô cũng sẽ hiểu được một vài điều khác nữa. Như việc gom tất cả các lời nói dối, sự lừa gạt và tính cách nghèo nàn của tất cả bạn trai trước đây vào thành một nhân vật. Nhưng trước đây cô đã làm điều đó. Và cô sợ rằng các độc giả có thể phát hiện ra rằng các nạn nhân trong tất cả các cuốn sách của cô đang bắt đầu có sự tương đồng với những gã thất bại được tái sinh.
Không, đã đến lúc tìm kiếm các gã thất bại mới. Thế nên cô mới đồng ý gặp hardluvnman, trái ngược với một vài ứng viên khác, vì một vài lý do kích thích. Đầu tiên, bức ảnh của anh ta trên trang web hẹn hò quá mờ nên thật khó để xác định thực sự anh ta trông như thế nào. Nhìn tổng quát, bức ảnh khiến cô có cảm giác anh là một người buồn rầu, rất chán chường mà cô cho là hơi bí ẩn. Thứ hai, trong phần lý lịch của mình, anh ta nói rõ là một thợ ống nước, và làm chủ chính mình. Nó có thể là một lời nói dối nhưng chắc chắn đó là thật. Vì tại sao mọi người lại nói dối về việc mình là thợ ống nước nhỉ? Thứ ba, thay vì thuộc vào mẫu hình đàn ông ba mươi lắm đến bốn mươi chưa bao giờ kết hôn hoặc ly dị, hardluvnman nói rõ là đã góa vợ. Liệu đó là sự thật hay chỉ là một cách bẩn thỉu để có được điểm thương cảm và thủ thuật quyến rũ phụ nữ lên giường? Nếu trường hợp thứ hai xảy ra, Lucy có được nạn nhân cuối cùng của mình. Thế đấy!
Cánh cửa trước bật mạnh, một người đàn ông có mái tóc đỏ mỏng dính bước vào. Lucy nhận ra anh ta ngay lập tức. Anh ta tên là Mike, hay còn gọi là klondikemike. Anh ta là người đều tiên hẹn hò trực tuyến của cô, và là nạn nhân của vụ án mạng đầu tiên. Anh ta tiến về phía người phụ nữ có mái tóc vàng đang đứng kế bên nơi trưng bày nước giải khát. Họ cùng nhau đi đến quầy tính tiền. Mike đưa mắt lên xuống khắp người phụ nữ đó và trả tiền cho hai tách café cùng một túi hạt café bọc sô-cô-la. Khi cả hai đi đến bàn chỉ cách chỗ Lucy ngồi một vài bước chân, ánh mắt Mike gặp phải ánh mắt của cô, sau đó tránh đi như có lỗi. Anh ta đã không email lại cho cô sau ngày gặp mặt lần đó. Nhưng cô có thể nói anh ta đừng lo về điều đó. Cô không có hứng thú với một gã nói không ngừng nghỉ trong lúc nhai các hạt café như thể chúng là những viên thuốc kích thích. Gã là người mà cô đã giết chết bằng cách trùm đầu bằng một túi chất dẻo ở Chương Một.
Cô chùi vết son đỏ ở miệng ly và liếc sang các bàn khác. Cô rất ngạc nhiên khi các vụ án mạng gần đây ở Boise vẫn không làm giảm đi cảnh hẹn hò này. Ngạc nhiên nhưng thanh thản, vì nó thích hợp với mục đích của cô. Một vài tháng qua, ba người đàn ông đã bị chết ngạt trong chính nhà của họ. Cô thậm chí đã hẹn hò với một trong số các nạn nhân, Lawrence Craig, hay còn được gọi là luvstick, ở quán Moxie Java và đến giờ cô vẫn hơi hãi về việc đó. Phía cảnh sát đã không tiết lộ nhiều thông tin, ngoài việc nói rằng nguyên nhân của ba cái chết là do nghẹt thở. Họ không nói ra kiểu nghẹt thở, chỉ nói rằng thủ phạm được cho là một người phụ nữ. Các báo đưa tin đều không nói rõ việc đó xảy ra như thế nào hay nơi mà kẻ giết người gặp gỡ các nạn nhân. Maddie cho rằng người phụ nữ đó chắc chắn đã gặp các nạn nhân ở các quán bar. Lucy cho rằng điều Maddie nói hoàn toàn đúng. Sự thật là Lucy đang viết về việc làm ngạt trong lúc quan hệ tình dục và những gã đàn ông đó bị chết ngạt là một sự trùng hợp rất lớn. Nhưng có rất nhiều cách để làm cho một người bị chết ngạt cơ mà? Vì bộ não người có thể gợi lên rất nhiều điều, và các cơ may của nghệ thuật bắt chước trong cuộc sống là quá lớn để bạn phải cân nhắc. Và ngoài ra, cô từ chối việc nhầm lẫn giữa đời thực với văn chương và trở nên điên khùng như Maddie.
Với số lượng các cặp có mặt trong các quán café Starbucks, cánh đàn ông dường như không phải lo lắng về việc gặp gỡ phụ nữ ở các quán café bar. Dĩ nhiên vì họ cũng giống Lucy, đã gặp những người phụ nữ này thông qua các trang hẹn hò trực tuyến và đã trao đổi email. Và trong tất cả các nơi có thể gặp mặt, các quán café Starbucks luôn là điểm an toàn.
Trước khi quyết định hẹn hò trực tuyến với danh nghĩa là một cuộc nghiên cứu, Lucy luôn nghĩ rằng việc hẹn hò trực tuyến... nói sao nhỉ, có chút gì đó tuyệt vọng và hơi quá lười biếng. Lucy hoàn toàn hiểu rõ việc tại sao phụ nữ lại tìm kiếm đàn ông thông qua các trang web trực tuyến. Nhưng cô lại không thể nào hiểu được điều ngược lại. Tại sao bất cứ anh chàng khá hấp dẫn nào, có công ăn việc làm, răng chải sạch gọn gàng, và không sống cùng với mẹ lại phải tìm kiếm một cuộc hẹn hò trực tuyến? Thế việc hẹn hò với các phụ nữ trong các quán bar và các nhà hàng hay thậm chí ở quầy rau quả tại siêu thị Albertson không nằm trong bảng miêu tả công việc phải làm của một người đàn ông sao?
Một tháng sau cuộc hẹn hò trực tuyến đầu tiên, cô khám phá được là những anh chàng hẹn hò đó – như bigdaddy182 và klondikemike – đều mong muốn cô theo đuổi họ. Dường như họ được chia thành hai loại: loại cần cô giết chết, và loại còn lại quá chán đến nỗi cô muốn giết chết chính mình.
Ồ, nhưng cô vẫn tin chắc rằng sẽ có một vài anh chàng tuyệt vời ở đâu đó. Những người đàn ông dễ thương chỉ muốn gặp những người phụ nữ dễ thương và những người đó bạn không gặp nhiều trong cuộc sống thường ngày. Những người đàn ông tuyệt vời không lang thang ở các quán bar hoặc các quầy bán rau quả. Cô chỉ chưa gặp bất cứ ai kiểu như thế. Sự thật là cô chưa bao giờ gặp được bất cứ người đàn ông tuyệt vời nào, trực tuyến hay ở trong một kiểu khác, trong một khoảng thời gian dài. Người bạn trai sau cùng của cô là một anh chàng nghiện rượu quyến rũ. Đó là người uống rượu nhiều hơn cả những lần kiêng rượu. Lần cuối cùng khi đóng tiền bảo lãnh cho anh ta, cô phải thừa nhận rằng các bạn cô đã đúng. Cô là một người yêu thích rắc rối với ảo tưởng giải cứu. Nhưng điều đó không còn xảy ra nữa. Cô đã mệt mỏi với việc giải cứu các thằng đần, những người chẳng bao giờ biết ơn cô.
Lucy kéo ống tay áo jacket và nhìn đồng hồ. Bảy giờ mười phút. Đã quá mười phút. Cô cho hardluvnman thêm năm phút nữa. Sau đó nếu anh ta không xuất hiện, cô sẽ rời khỏi quán café.
Cô đã có những bài học về các gã đàn ông không bình thường. Cô muốn gặp một người đàn ông dễ thương, bình thường, người không bao giờ uống quá nhiều, người không bao giờ có thái độ cực đoan trong bất cứ tình huống nào, và không có các vấn đề liên quan đến bố/mẹ. Một người không bao giờ nói dối hoặc lừa đảo chuyên nghiệp. Một người không có cảm xúc hoặc thích dùng vũ lực. Cô cũng nghĩ rằng không có gì quá đáng khi hỏi một người đàn ông về khả năng nói chuyện của người đó. Một người đàn ông trưởng thành phải biết rằng làu bàu thốt ra một câu trả lời không dành cho một cuộc trò chuyện.
Lucy vừa hớp một ngụm café thì của quán lại bật mở. Cô hướng ánh nhìn từ phía đáy ly café đến người đàn ông đứng chắn ở cửa ra vào như thể anh ta thình lình đến từ một hội nghị "được biết là điên khùng, bất lương và nguy hiểm". Vành mũ lưỡi trai màu đỏ được kéo xuống thấp phía trước trán tạo ra bóng tối bao phủ cả đôi mắt và mũi của anh ta. Đôi má rám nắng ửng đỏ bởi cái lạnh, và đuôi tóc màu đen xoắn tít như những chiếc lưỡi câu bao bọc xung quanh gờ chiếc mũ. Nước mưa làm ướt một mảng lớn trên bờ vai rộng của chiếc áo veston ngắn lưng màu đen. Chiếc áo không cài khóa. Và ánh nhìn của Lucy lướt từ chiếc áo T-shirt màu trắng đến chiếc quần jean Levi's mới nhất. Khi anh đứng đó, ánh nhìn chuyển từ bàn này đến bàn khác, các ngón tay xỏ vào hai túi trước của chiếc quần jean sờn, ngón tay cái hướng đến nút của chiếc quần jean.
Cuối cùng Ông hardluvnman cũng đã đến.
Giống như bức ảnh của anh trên trang hẹn hò trực tuyến, Lucy không thể nhìn rõ, nhưng cô đã biết được ngay giây phút ánh nhìn của anh tập trung vào cô. Cô cảm thấy ánh nhìn của anh như muốn ghim chặt cô xuống ghế. Cô từ từ đặt ly café xuống khi anh kéo hai bàn tay mình ra khỏi các túi trước và đi đến phía cô. Anh di chuyển hông, sải từng bước dài và hướng về phía trước, với sự quả quyết trong từng bước đi. Anh len lỏi qua các chiếc ghế và những người uống café nhưng vẫn tiếp tục nhìn cô cho đến khi anh đứng đối diện với cô qua chiếc bàn nhỏ.
Bóng tối từ chiếc mũ phủ kín đến tận môi trên của anh. Anh đưa tay và từ từ dùng ngón tay đẩy vành mũ lên. Bóng tối đã bị đẩy lùi khỏi sống mũi và vượt qua cả đôi lông mày đen rậm của anh. Anh nhìn xuống với đôi mắt màu café Colombian.
Lucy là một nhà văn. Cô làm việc với các con chữ. Cô viết hàng trăm ngàn chữ trong mỗi cuốn sách. Nhưng bây giờ chỉ hai từ xuất hiện trong tâm trí cô. Quỷ thần! Không mang tính hùng biện, nhưng thật phù hợp.
"Cô là Lucy?"
"Yeah"
"Xin lỗi tôi đến trễ" anh nói. Giọng anh trầm, cuốn hút. "Chú chó của tôi nghịch rác khi tôi tính đi và tôi phải tắm rửa cho nó."
Những gì Lucy mong chờ có thể thành sự thật. Nhưng cô tự nhắc nhở rằng có lẽ nó sẽ không xảy ra. Điều đó không còn quan trọng. Sau đêm nay, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh chàng hardluvnman này nữa. Điều đó trông có vẻ thật tệ, vì anh ta là người khá đẹp trai mà cô gặp ngoài các tạp chí dành cho nam giới.
"Tôi là Quinn". Anh đưa tay về phía cô, và hai bên chiếc áo jacket rũ xuống để lộ ra cơ ngực và cơ bụng săn chắc được bao bọc bởi chiếc áo T-shirt bó sát. Cơ ngực và cơ bụng đó không đề cập đến vấn đề: tại sao một anh chàng như anh phải online để tìm kiếm một cuộc hẹn? Cô không mất nhiều thời gian để có được câu trả lời. Bên trong con người mạnh mẽ đó, có một điều gì đó không đúng. Chắc chắn thế.
Lucy bắt tay anh. Lòng bàn tay ấm áp ấn mạnh vào lòng bàn tay cô. Các nốt chai. Mạnh mẽ. Kiểu bàn tay của một người thợ ống nước thực thụ. Cô rút tay lại và bọc nó quanh ly café. "Anh không lấy cho mình một ly café sao?"
"Tôi ổn". Khi anh ngồi xuống, ánh nhìn chăm chú chạm vào mặt, tóc, má và sau đó tiến đến đôi môi cô. Giọng nói anh hơi trầm khi hỏi, "Cô ổn không?"
Mình có ổn không? Cô chớp chớp mắt và hỏi, "Về điều gì?"
Anh ta tủm tỉm cười. "Cô có uống thêm không?"
"Ồ. Không đâu. Cám ơn anh". Cô đặt lòng bàn tay lên bàn sau đó di chuyển và đặt chúng ở vạt áo.
Tôi đã có quá nhiều chất caffein". Hiển nhiên là thế. Cô không phải là kiểu phụ nữ luôn bối rối trước một anh chàng đẹp trai. Thường như vậy. "Đó là rắc rối của những cuộc gặp mặt uống café vào lúc tối như thế này."
"Cô đã có bao nhiêu cuộc hẹn kiểu như thế này rồi?"
Các cuộc hẹn. "Đủ nhiều". Cô nghiêng đầu và cố tập trung vào việc tìm ra một thói quen xấu nào đó của anh. Chỉ vì cô hơi bối rối không có nghĩa là cô đã quên về việc gặp mặt này có mục đích gì. "Còn anh thì sao?"
"Không nhiều lắm. Đã lâu rồi kể từ lúc tôi hẹn hò. Những chuyện như Internet, phòng chat, và việc hẹn hò này đều mới với tôi."
Đây rồi. Anh ta thả mồi ở các phòng chat. Cô đã đúng. Có điều gì đó bất ổn ở con người này. Một điều gì đó được ẩn giấu đằng sau đôi mắt đen và cặp lông mi dài và đen, và giọng nói dịu dàng, nam tính đó. "Tôi đọc được trong phần lý lịch của anh rằng vợ anh đã mất. Tôi lấy làm tiếc với sự mất mát của anh."
"Cám ơn cô". Anh lấy mũ ra khỏi đầu và dùng các ngón tay gỡ các lọn tóc ra. Đuôi tóc uốn lượn quanh các đốt ngón tay anh. "Cô ấy mắt cách đây sáu tháng"
Đó dường như là một khoảng thời gian tương đối ngắn cho việc tìm kiếm một sự thay thế. Lucy nghĩ. Điều đó có nghĩa là anh ta đang cô đơn. Hoặc anh ta là kẻ tàn nhẫn. "Sao cô ấy chết?"
"Tai nạn xe hơi. Đó là ngày kỉ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi. Cô ấy vào một cửa hàng để mua một chai champagne. Tôi đợi cô ấy ở nhà với hai mươi bốn đóa hoa cúc. Nhưng cô ấy đã không bao giờ quay trở về."
Hoa cúc ư? Liệu anh ta có phải là một gã nhẫn tâm ti tiện không?
Anh cười hơi gượng gào và chụp lại mũ lên đầu mình. "Hoa cúc là loại hoa yêu thích của cô ấy!"
Được rồi, điều đó làm cô thấy xấu hổ. Có khả năng anh đang nói thật. Hoặc anh ta là một kẻ bất lương. Một kẻ bất lương với một cơ thể đã cướp đi trí thông minh của một phụ nữ nhạy cảm. "Chắc anh nhớ cô ấy lắm".
"Nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Cô ấy là tất cả đối với tôi". Anh nhìn xuống bàn, và cô đã không thể nào nhìn thấy được các cảm xúc trong đôi mắt đen của anh do vành mũ. "Đôi lúc nỗi đau đó quá lớn... " Anh ngừng do một vài xúc động trước khi nói tiếp, "Đôi khi nó khiến tôi khó thở"
Ôi, Chúa tôi, Lucy nghĩ. Cô nên viết cái này ra cho Clare. Clare là người chuyên viết tiểu thuyết lãng mạn, và đây là một vấn đề đau lòng. Lucy phải thừa nhận rằng nó thậm chí có tác động mạnh đối với cô - một người hoài nghi về sự lãng mạn tận tụy.
"Cô ấy có mái tóc màu đỏ mềm mại. Nó thường xõa ra như cánh quạt trên gối mỗi khi cô ấy ngủ. Đôi khi tôi thường thức để ngắm nhìn cô ấy đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào"
Lucy cau mày như thể ban nhạc Aerosmith đang chơi trong đầu cô. Đó có thể là điều đáng yêu nhất mà cô từng nghe, hoặc anh đang ăn cắp lời của các bài hát. Nếu vế thứ hai xảy ra, anh ta thực sự là một gã tồi. "Cô ấy tên gì?"
"Millie. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào năm cuối ở trường trung học."
"Hai người yêu nhau từ thời trung học ư?"
"Vâng, nhưng chúng tôi đã chia tay một thời gian ngắn sau đó chỉ vì tôi là một thằng đần". Anh ta nhún đôi vai rộng nhưng không hề ngước lên. "Lúc đó tôi hai mươi ba tuổi và nghĩ rằng mình cần hẹn hò với những người phụ nữ khác. Việc đó kéo dài trong một tháng trước khi tôi nhận ra Millie là tất cả những gì tôi từng mong ước từ một người phụ nữ". anh ta hắng giọng và nói như thể anh ta rất khó khăn khi thốt ra những lời đó. "Cô ấy là phần còn lại của linh hồn tôi"
Một lần nữa, điều đó hoặc là thật sự lãng mạn hoặc anh ta thực sự là một gã tồi. Lucy nghiêng về khía cạnh thứ hai vì có một điều gì đó bất ổn khi một anh chàng với một cơ thể hoàn hảo lại đi lang thang trên các phòng chat để tìm kiếm một người hẹn hò. "Liệu có quá sớm để anh có một cuộc hẹn hò không?"
"Không". Anh ta ngước nhìn lên, và đôi mắt màu nâu tiếp xúc với ánh mắt của cô. "Tôi phải cố và tiếp tục cuộc sống của tôi. Tôi không tìm kiếm người thay thế cho vợ mình, nhưng một vài đêm tôi cần phải ra khỏi nhà. Đôi lúc việc ngồi ở nhà xem chương trình Cold Case Files cùng với chú chó làm bạn khiến tôi trở nên ngày càng già cỗi"
Anh ta xem chương trình Cold Case Files sao? Chương trình Cold Case Files là chương trình yêu thích của cô. Và nếu cô buộc phải bỏ lỡ một lần phát sóng, cô buộc phải thu lại phần bỏ lỡ đó. "Cold Case Files ở kênh CBS hay A&E?"
"A&E. Tôi thích những chương trình thực."
"Tôi cũng vậy. Hôm qua anh có xem không?"
"Đoạn nói về việc phát hiện ra thân hình ở một túi thể thao?" Anh ta ngồi dựa lưng vào ghế, và các đường khâu ở vai chiếc áo jacket bị bung ra khi anh khoanh hai tay trước ngực. "Ừ, tôi có xem."
"Họ có được một vài điều may mắn chỉ với phát hiện đó."
Quinn hơi trượt người xuống chiếc ghế và để tầm mắt mình ngang với tầm măt cô. "Cuối cùng khoa học đã bắt kịp tội phạm."
"Đúng như thế. Điều đó khiến bạn phải tự hỏi làm thế nào mà mọi người trong những ngày này có thể trốn thoát khỏi bất cứ điều gì." Lucy nhấp một ngụm café và từ bỏ việc tìm kiếm các sai sót của anh ta. Vì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nên điều đó không thực sự là vấn đề nữa. "Nhưng về sau con người có thể thoát khỏi tội ác mỗi ngày. Họ chỉ phải thông minh hơn."
Đôi lông mày dày của anh cau lại khi suy nghĩ. "Cô có nghĩ rằng có tội ác hoàn hảo không?"
Cô có nghĩ về điều đó không? Trong các cuốn sách của cô, điều bí ẩn luôn được giải quyết vào những trang cuối, các thủ phạm được đưa ra xét xử. Nhưng nó có thực sự xảy ra trong cuộc sống không? "Tôi nghĩ nếu anh thông minh và có nghiên cứu một ít, anh có thể tạo ra một tội ác hoàn hảo. Và thậm chí nếu nó không hoàn hảo, anh vẫn có thể thoát được."
Anh nhìn cô với nhịp tim đập mạnh, sau đó hỏi, "Làm thế nào?"
"Hầu hết các tội phạm đều bị bắt vì họ buộc phải nói về những gì họ đã thực hiện. Ngoại trừ những kẻ giết người hàng loạt. Những kẻ giết người hàng loạt thoát được vì họ không thường xuyên nói về những gì họ làm"
"Sao cô lại nghĩ như thế?" anh hỏi.
"Chắc chắn do họ không có lương tâm. Hầu hết những người có lương tâm sẽ nói cho một người nào đó về tội ác của họ. Nó giống như một cái hắt hơi vậy. Nó phải được tiết lộ ra để giải tỏa áp lực."
"Cô nghĩ là những kẻ giết người hàng loạt không cần phải giải tỏa áp lực ư?"
"Chắc chắn. Nhưng đối với họ, việc giết chóc giúp họ giải tỏa áp lực." Nói chuyện vè tội ác là một trong những thú vui giết thời gian của cô. Khi cô ở cùng các bạn, cùng nói chuyện về văn chương, nó có nhiều hơn cả điều đó. Mỗi người trong số họ viết mỗi thể loại khác nhau, vì thế họ không thể thực sự đi sâu vào các chi tiết. Ồ, ngoại trừ Maddie. Cô ấy có thể nói không ngừng nghỉ các thể loại văn học, luôn quá giờ ăn trưa, và tất cả họ phải bảo cô ngừng. Thật tuyệt khi nói chuyện với một người nào đó về các vụ giết người mà trông anh ta không có vẻ như sẽ bị kích thích bởi nhiệt độ của người sống.
"Cô có xem chương trình của đêm kia không, cái nói về người phụ nữ đã đầu độc năm người chồng của mình?" Quinn hỏi.
"Bonnie Sweet? À, tôi có xem." Bonnie là cảm hứng dành cho cuốn sách thứ tư của Lucy, Tea By Proxy. Như nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám của Lucy. Bonnie đã đun các cây hoa lan chuông thành một loại trà độc và phục vụ nó ở Wedgwood . "Người phụ nữ đó rất yêu vườn tược." Sự thật rằng việc Lucy có cuộc trò chuyện về đề tài này trong một buổi hẹn hò ở quán café có thể khá kì lạ. Nhưng nó giúp cô khỏi phải lắng nghe anh ta chê bai về một chuyến đi săn ở Alaska. Cô sẽ không bao giờ gặp lại Quinn sau khi cô rời khỏi quán Starbucks. Thế thì có vấn đề gì về những gì mà họ thảo luận với nhau? "Anh cần phải cho Bonnie điểm phong cách"
Quinn nhìn vào mắt cô nhưng thể anh ta đang cố để xác định liệu cô có là một kẻ tâm thần điên rồ hoặc một người dành quá nhiều thời gian trước truyền hình. Sự thật là cô là một nhà văn với các trang nghiên cứu có trong đầu. Mọi thứ từ dây buộc đến màu sắc xám xịt.
Anh ngồi thẳng lên và nghiêng về phía trước, đặt hai bàn tay lên bàn. "Vì người phụ nữ lạnh lùng đó từ từ hạ độc người mà cô ấy yêu. Hay vì cô ta xuống tay một lần duy nhất?"
Điều nào hoàn toàn đúng đây. Ẳ giết người hàng loạt thực sự là một ả máu lạnh. Mỗi một người trong số bọn chúng. Chúng khéo léo hơn. Thông minh hơn. Nhanh hơn, và đến chừng mực mà Lucy quan tâm, thú vị hơn nhiều so với các bản sao nam giới. "Đúng, nhưng điều đó cuối cùng khiến cho họ trở nên quyến rũ."
"Quyến rũ ư?" Anh ta lắc đầu và cười không chút đùa cợt. "Tạ ơn Chúa là chằng có nhiều phụ nữ quyến rũ như thế quanh đây."
"Có thể họ có ở quanh đây và chúng ta không biết gì về điều đó thì sao?" Lucy mỉm cười và nghiêng đầu. "Có thể những kẻ giết người là phụ nữ chỉ thông minh hơn là những kẻ giết người đàn ông và không bị bắt... "
"Có thể" Ánh nhìn gay gắt của anh chiếu thẳng vào cô. Và cô có cảm giác anh ta đang tìm kiếm một điều gì đó. Tìm kiếm điều gì, cô không biết được. Quinn mở miệng định nói thêm điều gì nữa, nhưng âm thanh của việc nghẹn gây chú ý nơi anh. Lucy nhìn về phía bên trái, nơi Mike và cô nàng tóc vàng của anh ta đang ngồi. Bàn tay Mike bám chặt vào một phía bàn, mặt và cổ của anh ta đỏ dần lên.
"Ôi, lạy Chúa!" Lucy đứng bật nhanh dậy và chiếc ghế của cô ngã ra sau. "Klondikemike đang bị nghẹn. Có ai đó làm gì đi chứ?"
"Sao cô không làm điều gì đó đi?"
Cô nhìn Quinn khi anh ta cũng đứng lên, "Tôi ư?"
"Cô không phải là y tá sao?"
Y tá? "Cái gì?" Ôi, chết tiệt. Đúng rồi. Cô đã nói dối về điều này trong lý lịch. Vì dường như không có ai tính làm bất cứ điều gì, cô nhanh chóng tiến đến đó. Cô không biết gì về phương pháp Heimlick manevuver. Vì thế cô đã làm điều cô cho là tốt nhất: Cô đấm mạnh vào giữa xương dẹt ở vai. Nhưng không gì xảy ra, và cô đấm anh ta mạnh hơn.
Cô gái hẹn hò của Mike thét lên. Một người nào đó ở góc bên kia quán café kêu lên, "Gọi 911! Một người đàn ông đang ngạt thở đến chết."
Âm thanh bên trong quán Starbucks chuyển từ những tiếng ngân nga đều đặn khe khẽ thành những tiếng hét và tiếng xê dịch ghế.
"Giê-su Ma", Quinn chửi rủa. Anh nắm lấy tay Lucy, kéo cô đứng dậy, và đẩy cô ra khỏi chỗ đó.
Anh ta kéo mạnh Mike lên từ đằng sau, và với một cái xiết chặt bất ngờ, một hột café bắn ra và trúng vào giữa đôi mắt sửng sốt của người hẹn hò với Mike. Mike hít một hơi dài, hổn hển. "Cám ơn", anh ta vừa nói vừa thở khò khè.
Quinn gật đầu. "Không có gì"
Tiếng lộn xộn của những giọng nói cao vút ngày càng lớn khi mọi người tụ tập quanh Mike để xem liệu anh ta có ổn không. Quinn đứng dậy bằng cách dồn sức nặng của mình xuống một chân và hai tay đặt ở hông. Vẻ khó chịu ảnh hưởng đến khóe môi khi anh nhìn đám đông hoảng loạn trước mặt. Khoảng trống giữa khóa kéo của chiếc jacket mở rộng ra ngang bộ ngực rắn chắc của anh. Và Lucy nghĩ rằng cô đã nghe anh lẩm bẩm một điều gì đó như "Y tá cái con khỉ."