Nói Dối Thành Tính

Chương 41: Nói sai rồi




Lý Đài tỉnh dậy ở nơi xa lạ, phản ứng một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Trong phòng chỉ có mình cô, đầu giường không có giấy nhắn, điện thoại cũng không có tin nhắn.

Cô khoác áo choàng tắm xuống lầu, trên ghế sofa phòng khách có một bộ quần áo được gấp gọn gàng. Vẫn là váy, cầm trên tay cảm thấy kích cỡ không lớn hơn cái hôm qua là bao nhiêu, thậm chí còn ngắn hơn chút.

Lý Đài chỉ mặc nội y cẩn thận đi một vòng quanh nhà, xác định rằng Chử Huy không có ở đây.

Căn biệt thự này cách xa các tòa nhà xung quanh, xung quanh còn được trồng cây xanh, che chắn tầm nhìn rất tốt. Không chỉ vườn hoa, bể bơi được chăm sóc chu đáo, góc bếp cũng sạch bóng, nhưng chỉ có tủ rượu chật ních, cũng không thể lấp đầy bụng Lý Đài.

Điện thoại trong nhà reo lên, Lý Đài cầm điện thoại của mình không nghe máy.

Một lúc sau, có người đến bấm chuông cửa.

Giọng nữ dịu dàng vang lên qua chuông cửa hỏi: "Cô Lý, cô đã dậy chưa ạ?"

Lý Đài bước tới đáp: "Chào chị, em đã dậy rồi."

"Tôi vừa lái xe đến, nếu cô cần dùng bữa, tôi có thể đưa cô đến nhà hàng."

"Vâng, chị đợi em một chút."

Lý Đài không quen để người khác chờ đợi, cô cố gắng nhét mình vào bộ quần áo đó, quả nhiên vẫn rất chật, cô chưa ăn gì đã bị siết đến mức thở cũng không nổi, may mà chất liệu váy có vẻ không tệ, có lẽ sẽ không bục ra.

Trên đường đến nhà hàng, Lý Đài biết người phụ nữ đến đón cô họ Vương, tên Vương Nhạc Chi, là quản gia riêng ở đây, Chử Huy dặn cô ấy đến chăm sóc Lý Đài.

Lý Đài hỏi Chử Huy đi đâu, Vương Nhạc Chi cũng không rõ.

Nhà hàng rất lớn, người vẫn rất ít, Lý Đài thậm chí còn không thấy bất kỳ ai cô từng gặp ngày hôm qua vào giờ ăn.

Thực đơn dày cộp được mang ra, Lý Đài có hơi bối rối, lật qua lật lại, quả nhiên hình ảnh trông thật ngon mắt, tên món thì lại nghe không hiểu gì cả.

Vương Nhạc Chi rót nước cho cô, đưa qua máy tính bảng rồi nói cô ấy đã thiết kế riêng một thực đơn cho Lý Đài đều là món đặc sản ở đây để cô tham khảo.

Lý Đài nhanh chóng khẳng định kết quả công việc của cô ấy.

Bốn món một canh, lượng thức ăn đều không nhiều, Lý Đài thậm chí cảm thấy lượng thức ăn ít đến mức bất thường, cho dù mặc bộ "dụng cụ tra tấn" này, cô cũng vừa đủ ăn hết.

Trong suốt bữa ăn, không có bất kỳ nhân viên phục vụ nào đến quấy rầy Lý Đài, vừa ăn xong Vương Nhạc Chi đã đúng lúc xuất hiện.

Vương Nhạc Chi dẫn Lý Đài đi dạo, vừa đi vừa giới thiệu cho cô về các điểm đặc sắc, hoạt động giải trí của khu nghỉ dưỡng này.

Nhìn kiểu này có lẽ buổi chiều Lý Đài cũng không thể về được.

Chơi golf thì không biết, cưỡi ngựa lại quá nguy hiểm, những cái khác Lý Đài cũng chưa từng nghe nói qua, cuối cùng cô hỏi có chỗ nào massage không.

Gọi xe điện, Vương Nhạc Chi dẫn Lý Đài đến trước một tòa nhà có hình dáng mềm mại, trang trí màu hồng, nhìn là biết đây là hội sở dành cho phụ nữ.

Không may là Bối Kiều cũng ở cửa. Nhìn thấy Lý Đài, cô ta cũng rất ngạc nhiên, từ xa đã cười với cô.

Do dự một chút, Lý Đài vẫn xuống xe đi qua.

Ba người gặp mặt, Vương Nhạc Chi mở lời trước: "Cô Bối, chào cô, tôi là Vương Nhạc Chi, quản gia riêng ở đây."

Bối Kiều hơi ngạc nhiên vì Vương Nhạc Chi biết cô ta, vẫn tươi cười mà chào hỏi: "Chào cô Vương." Rồi lập tức quay sang hỏi Lý Đài: "Cô Lý, cô cũng đến spa làm à?"

"Ừ, cũng không có việc gì làm."

"Vậy chúng ta cùng đi nhé, tôi có một chuyên viên massage rất thích có thể giới thiệu cho cô."

Lý Đài chưa kịp trả lời Vương Nhạc Chi đã nói trước: "Cô Lý, nếu cô có việc cần xử lý, chúng tôi cũng có thể sắp xếp chuyên viên massage mà cô chỉ định đến phục vụ tại chỗ ở."

Gần như không cần suy nghĩ, Lý Đài đã lựa chọn đồng ý lời mời của Bối Kiều.

Chuyên viên massage đi tiếp đón muốn giới thiệu sơ qua về hội sở cho Lý Đài cũng bị cô từ chối khéo, nói muốn massage trực tiếp. Thế là họ được mời vào phòng thay đồ thay quần áo.

Lý Đài chọn massage và lý do vội vàng như vậy đều giống nhau - bộ quần áo này thực sự quá chật, siết đến mức cô vừa thở không nổi vừa muốn nôn.

Thay xong áo choàng tắm rộng rãi, cô ngồi trên ghế sofa, duỗi tứ chi thở sâu một hồi thật thoải mái mới cảm thấy chút đồ ăn trưa đã vào đến dạ dày, cũng nhìn thấy những vết đỏ loang lổ trên người mình.

Đúng là đồ đàn ông chó má.

Lúc Lý Đài ra ngoài, Bối Kiều đã đợi ở phòng nghỉ, còn gọi chuyên viên massage quen của cô ta đến, nhưng Lý Đài đổi ý, không muốn massage toàn thân, chỉ muốn làm mặt.

Cô chọn dịch vụ rất nhanh, lời giới thiệu cao siêu với Lý Đài không mấy quan trọng, cô trực tiếp chọn cái đắt nhất, cho dù không phải Chử Huy trả tiền cũng đáng để anh ta nợ người ta ơn huệ này.

Bối Kiều do dự một lát rồi cũng chọn dịch vụ giống Lý Đài.

Tuy ở cùng phòng nhưng nguyên liệu cao cấp và thiết bị quá nhiều, hai người dừng nói chuyện, mắt cũng chẳng mở được mấy lần.

Bị đùa nghịch cả một buổi trưa, Lý Đài cảm thấy rất tận hưởng, trong lúc đó còn ngủ gà ngủ gật một lúc.

Khi kết thúc, hai người uống trà ở khu nghỉ ngơi, Bối Kiều khen Lý Đài một hồi, khen đến mức cô thấy ngượng cả người.

"Cô Lý, sao lâu rồi không thấy Chử cục vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, ăn trưa cũng không thấy anh ấy."

Bối Kiều trông rất ngạc nhiên, "Ơ, anh ấy không ăn trưa cùng cô à?"

Tim Lý Đài thắt lại, cảm thấy mình có lẽ đã nói sai rồi.

"Tôi dậy muộn, không biết anh ấy đi đâu rồi."

"Anh ấy không nói với cô là anh ấy đi đâu à?"

"Không nói."

"Cũng không bảo cô đợi anh ấy tối cùng ăn cơm?"

Lý Đài uống một ngụm trà hoa, từ từ đặt tách trà xuống bàn rồi mới nói: "Tôi tự ăn được, không cần anh ấy đút."

"Ha ha, cô Lý thật hay nói đùa." Bối Kiều cười yểu điệu như cái tên của cô vậy, "Tôi chỉ cảm thấy rất có duyên với cô, vừa gặp cô đã muốn nói chuyện với cô."

"Chúng ta lần sau nói chuyện đi, tôi phải đi về rồi."

Lần này Bối Kiều rất sảng khoái, "Được, cô cứ từ từ về, tối lại gặp lúc ăn cơm."

Lúc ra khỏi tiệm spa, Vương Nhạc Chi đã đợi trên xe điện.

Về đến biệt thự, Lý Đài muốn nhắn tin cho Chử Huy nói chuyện của Bối Kiều rồi lại cảm thấy mình quá tự cho là đúng.

Biệt thự sang trọng xa hoa, lớn hơn quầy tạp hóa mấy lần, đủ để Lý Đài đi loanh quanh cả nửa ngày, chỉ là ngôi nhà dù hào nhoáng đến đâu nếu không thuộc về mình cũng chỉ là cái vỏ rỗng, nhìn nhiều chỉ thấy mệt mỏi.

Mãi đến hơn 6 giờ tối, Vương Nhạc Chi lại bấm chuông cửa, nói Chử tiên sinh bảo cô ấy đến đón Lý Đài đi ăn cơm.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko