Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 55




Một tuần trước khi lại đến nhà họ Chử ăn cơm, Lý Đài đã bắt đầu căng thẳng, biết thế chẳng bằng như lần trước trực tiếp 'không trâu bắt chó đi cày' còn thoải mái hơn.
Lý Đài chuẩn bị quà, nhưng không gọi Trương Hạo Linh. Quà không đắt tiền, ba mẹ Chử Huy không thiếu thứ gì, cô chỉ là tùy theo sở thích mà tặng vài món đồ nhỏ.
Hoa là đặt trước, không phải hoa cắt, mà là một chậu hoa nhỏ xinh, còn có một chai rượu là do Chử Huy chọn.
Không ngờ, thứ năm Chử Huy đột nhiên mất liên lạc.
Mãi đến nửa đêm, Lý Đài gọi điện cho anh cũng không ai nghe máy, cô thậm chí còn gọi cho cả thư ký Vương, cũng không ai nghe.
Lý Đài thấy gấp gáp nên hỏi đến chỗ Lâm Diệp Nhiên. Sau khi đi hỏi thăm, Lâm Diệp Nhiên gọi lại cho cô, chỉ nói để cô đừng hoảng, Chử Huy không xảy ra chuyện gì, nhưng quả thực không tiện liên lạc với cô, bảo cô ở nhà đợi là được.
Mấy ngày sau, Lý Đài đều không đến quầy tạp hóa. Đến tận ngày hẹn cuối tuần đến nhà họ Chử, Chử Huy vẫn chưa xuất hiện.
Lý Đài cầm theo phần quà mình đã chuẩn bị, tự mình bắt taxi đến nhà họ Chử.
Mẹ Chử Huy vẫn ôn nhu nhiệt tình, sau khi cảm ơn, bà chuyển chậu hoa nhỏ Lý Đài mang đến trồng vào vườn hoa.
Nhìn động tác thuần thục của mẹ Chử Huy, Lý Đài cứ suy tính phải nói thế nào mới khiến bà tin Chử Huy đột nhiên có việc không thể đến được.
Trồng xong hoa, mẹ Chử Huy nói với Lý Đài: "Đi thôi, đi ăn cơm thôi, chú con cũng không về đâu."
Nghe ra được ý trong đó, Lý Đài cũng an tâm cùng mẹ Chử Huy ăn cơm, trong bữa ăn chỉ hỏi tình hình sức khỏe của bà.
Không có đàn ông, hai người họ cũng ăn đơn giản, ăn xong, Lý Đài như thường lệ cùng mẹ Chử Huy đi dạo một vòng quanh khu nhà.
Tuy mẹ Chử Huy vẫn ôn nhu tao nhã như trước, nhưng Lý Đài nhìn ra, trong lòng bà thực ra cũng không yên bình như cô.
Sau đó, Lý Đài về Cảnh Viên, tiếp tục cuộc sống của mình.
Chử Huy trở về là một tuần sau đó.
Khi đó Lý Đài vừa ăn cơm xong, còn đang rửa bát.
Nghe thấy tiếng cửa, bọt xà phòng trên tay còn chưa kịp rửa cô đã chạy ra, nhìn thấy Chử Huy, cô cao giọng nói: "Về rồi à? Anh ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Vậy anh đi thay quần áo đi, để em nấu cho anh bát mì."
Cho dù Chử Huy trông cực kỳ mệt mỏi, nhưng chỉ cần người về rồi, trái tim treo lơ lửng của Lý Đài cũng hạ xuống.
Khi đang canh nồi nước sôi thì thân thể rắn chắc từ phía sau áp sát vào, mang theo hơi nước sau khi tắm.
Chử Huy ôm chặt Lý Đài vào lòng, vùi đầu vào cổ cô hít thở sâu.
Nước sôi ùng ục dữ dội, phun ra hơi nóng, Lý Đài cũng không động đậy, để mặc cho anh ôm.
Ăn mì xong, Lý Đài liền đi ngủ cùng Chử Huy.
Chử Huy như đang cai nghiện, dùng sức ôm chặt lấy Lý Đài, để hai người luôn duy trì diện tích tiếp xúc da thịt lớn nhất mà cọ xát.
Anh hôn Lý Đài, cắn Lý Đài, dùng sức xoa nắn cô đến mức da cô đau nhức. Hết dùng miệng rồi đến dùng tay đưa cô lên đỉnh của khoái cảm.
Tắm rửa cho cô xong, anh lại ôm chặt Lý Đài vào lòng như đang an ủi búp bê.
dương v*t của Chử Huy luôn đâm về phía cô, nhưng anh không làm gì cả, cứ thế mà ôm Lý Đài ngủ say.
Anh ngủ rất sâu, hơi thở sâu và chậm, trước kia Lý Đài chỉ cần động đậy một chút là anh sẽ tỉnh dậy, nhưng hôm nay, Lý Đài không nhịn được mà lén vuốt ve anh, anh cũng không tỉnh.
Chỉ là khi Lý Đài định động đậy, anh liền nhíu mày ôm chặt cô.
Sáng hôm sau, Lý Đài giật mình tỉnh dậy, nhìn người từ phòng tắm bước ra, cô nhanh chóng cười, như thường lệ hỏi: "Tối về ăn cơm không?"
"Không về. Đến nhà ba mẹ ăn cơm, để anh đến quầy tạp hóa đón em nhé?"
"Không cần, em sẽ ở nhà đợi anh."
"Được."
Buổi tối họ đến nhà họ Chử, ba Chử Huy cũng ở đó, trông không có tinh thần như trước, mẹ Chử Huy thì khôi phục lại bình thường.
Bọn họ đến muộn, về đến nhà là ăn cơm.
Ăn xong, ba Chử Huy và Chử Huy vào phòng làm việc, Lý Đài cùng mẹ Chử Huy đi dạo.
Cha con họ nói chuyện rất lâu, trước khi ra khỏi phòng làm việc, ba Chử Huy lại dặn dò: "Tuy kết cục sự việc đã định, nhưng người không yên tâm vẫn còn nhiều, con chú ý đừng để người ta hỏi được lời của Lý Đài, sẽ hỏng việc."
"Vâng, con chưa nói gì cả."
"Con bé không hỏi gì à?"
"Không ạ."
Trước khi ngủ, ba Chử Huy nói với mẹ Chử Huy: "Khi nào rảnh em đi nói chuyện với Lý Đài đi."
Mẹ Chử Huy lộ vẻ mặt vui mừng, "Được, ngày mai em sẽ hẹn con bé, em cũng thấy đứa trẻ này không tệ."
Ba Chử Huy gật đầu, "Đúng là chịu được việc."
*
Ngày hôm sau, mẹ Chử Huy hẹn Lý Đài đi dạo vườn hoa, đó chỉ là một vườn hoa bình thường nhất.
Mẹ Chử Huy có lẽ thường đến đây, rất nhiều nhân viên đều rất thân thiết với bà, có người dẫn họ vào, rồi chỉ có mẹ Chử Huy dẫn Lý Đài đi dạo.
Sau đó, họ đến một căn phòng giống như phòng nghỉ của nhân viên, có người mang trà nước đến cho họ.
Đi dạo cả một buổi chiều, mẹ Chử Huy không hề thấy mệt mỏi, còn hỏi Lý Đài: "Con có thích hoa không?"
"Con cũng thích lắm, nhưng trước đây không tiếp xúc nhiều."
"Nếu con thích thì lưu số điện thoại của ông chủ Lưu, con cũng có thể thường xuyên đến một mình."
"Vâng ạ."
"Bình thường con có bận không?"
"Không bận ạ, quầy tạp hóa còn có anh trai con trông."
"Vậy con có thể làm nhiều hơn những việc con mà thích."
Lý Đài biết đây chắc chắn không phải trọng điểm, cô từ từ uống trà, đợi mẹ Chử Huy nói tiếp.
Mẹ Chử Huy uống một ngụm trà, nói: "Hồi mới cưới ba Chử Huy, ông ấy còn ở trong quân đội, còn cô làm kế toán ở một công ty nhỏ, sau đó vì công việc của ông ấy điều động, cô liền nghỉ việc."
"Cô là người không giỏi giao tiếp, thích yên tĩnh, Chử Huy lớn rồi, cô mới bắt đầu thích mấy thứ hoa cỏ này, mỗi ngày tự mình có chút việc làm, cũng coi như cuộc sống đầy đủ."
"Tiểu Đài, con và Chử Huy ở bên nhau bao lâu rồi?"
Lý Đài chọn một khoảng thời gian trung bình, "Khoảng 1 năm."
"Con là người đầu tiên nó dẫn về nhà. Tiểu Đài, dù nó hứa hẹn có thể cho con những gì, con phải biết, nếu con kết hôn với nó, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực khác với một người vợ bình thường. Về công việc, nó không thể giải thích gì cả, rất nhiều lúc, chúng ta chỉ có thể thông cảm, chỉ có thể đợi, đợi cái gì, đợi bao lâu cũng không biết."
Lý Đài nghĩ đến tuần vừa trôi qua, một tuần như vậy thậm chí thời gian còn có thể dài hơn, không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong cuộc sống của mẹ Chử Huy.
"Chức vị của Chử Huy càng cao, với con lựa chọn càng ít. Hoặc là từ bỏ cuộc sống của mình, hoàn toàn hòa nhập vào thế giới của nó, trở thành một phần của nó. Hoặc là sống cuộc sống của mình, không quản không hỏi bất cứ điều gì. Biết nửa vời càng dễ bị kẻ có lòng lợi dụng. Nên, cô hy vọng con có thể thận trọng đưa ra lựa chọn."
Lý Đài rất khó nói rõ tâm trạng của mình, cô không biết mình được công nhận như thế nào, cô vẫn luôn nghĩ, với điều kiện của mình, muốn có tương lai với Chử Huy, vượt qua cửa ải cha mẹ sẽ rất khó.
Không ngờ, lần đầu trò chuyện với mẹ Chử Huy lại không phải bị ép buộc chấp nhận điều kiện ra đi, mà là lời khuyên nhủ cuộc sống từ người lớn tuổi.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko