Sau khi về nhà, Khương Niệm bắt đầu nấu thức ăn, thịt bò xào, tôm luộc, cộng thêm một bát canh trứng rong biển, vừa thanh đạm lại đơn giản, dễ làm.
Ngoài ra cô còn lấy ra hai cái bánh lá mà bà lão hàng xóm vừa cho, bánh lá được làm bằng bột nếp, buổi tối không thể ăn quá nhiều vì sẽ gây chướng bụng nên cô chỉ lấy ra hai cái.
"Xong rồi đây, ăn cơm thôi." Khương Niệm gọi Tiểu Nguyệt Nha sai đó bưng đồ ăn đặt lên bàn trà, đây là nơi duy nhất có thể ngồi ăn cơm trong nhà.
Sau khi dọn đồ ăn lên, hai mẹ con ngồi bên cạnh bàn trà ăn cơm chiều, với hai người hai món mặn một món canh đã đầy đủ.
Tiểu Nguyệt Nha ôm bát inox của mình, hai mắt sáng quắc nhìn thức ăn trên bàn, oa lên khen ngợi: "Thơm quá đi, thật ngon."
"Con còn chưa ăn mà đã biết là ngon rồi à." Khương Niệm lau tay rồi bắt đầu bóc tôm, bóc xong thì đặt trong đĩa cho Tiểu Nguyệt Nha từ từ ăn: "Bây giờ con nếm thử đi."
Tiểu Nguyệt Nha cầm một con tôm chấm gia vị rồi bỏ vào miệng: "Ui cha, ngon quá."
"Mẹ nấu cơm là ngon nhất." Tiểu Nguyệt Nha cũng cầm một miếng đút cho Khương Niệm: "Mẹ cũng ăn đi."
Khương Niệm chần chờ: "Vừa nãy con chưa rửa tay đúng không?"
Tiểu Nguyệt Nha nghĩ mãi mà không nhớ ra: "Hình như rửa rồi?"
Khương Niệm không nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha rửa tay: "... Bây giờ con đi rửa lại một lần nữa đi."
"Dạ." Tiểu Nguyệt Nha nhìn con tôm vẫn còn trên tay mình, do dự vài giây rồi nhét vào miệng mình.
Khương Niệm hít một hơi rồi tiếp tục bóc tôm.
Khi Tiểu Nguyệt Nha rửa tay xong quay lại, còn xoè bàn tay ướt sũng của mình cho Khương Niệm xem, tỏ ý bé đã rửa tay xong.
Khương Niệm gật đầu, tỏ vẻ mình đã thấy: "Được rồi, bây giờ ăn cơm đi."
"Mẹ ăn đi." Tiểu Nguyệt Nha lại lấy một con tôm đút cho mẹ.
Khương Niệm lau tay: "Mẹ tự lấy được."
Tiểu Nguyệt Nha cảm thấy mẹ vẫn chê mình, bé nhìn xuống bàn tay trắng trẻo nõn nà: "Con đã rửa tay rồi mà."
"Cảm ơn Tiểu Nguyệt Nha." Khương Niệm nhận lấy con tôm Tiểu Nguyệt Nha đưa và bỏ vào miệng, thịt tôm dày dặn, hương vị ngon ngọt, lại đầy đủ dinh dưỡng.
"Mẹ ăn tiếp đi." Tiểu Nguyệt Nha còn muốn đút cho Khương Niệm, nhưng Khương Niệm lại không muốn. Cô mua tôm để bổ sung dinh dưỡng cho Tiểu Nguyệt Nha: "Mẹ không ăn, con ăn đi."
Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu: "Tại sao mẹ không ăn?"
"Bởi vì cái này là mua cho Tiểu Nguyệt Nha." Khương Niệm không nói dối để dỗ con nít như mẹ không thích ăn món này: "Tiểu Nguyệt Nha còn nhớ hôm nay bác sĩ bảo con phải ăn nhiều tôm, thịt bò và canh xương không?"
Tiểu Nguyệt Nha nhớ lại.
"Cho nên con ăn nhiều một chút, lần sau bác sĩ kiểm tra lại cho con thì người mới khỏe mạnh được." Khương Niệm đẩy hết tôm đến trước mặt Tiểu Nguyệt Nha: "Ăn nhiều lên, lần sau kết quả kiểm tra sức khỏe của con mà không tốt là mẹ sẽ bị bắt và nhốt vào phòng tối đó."
Tiểu Nguyệt Nha không muốn mẹ bị nhốt vào phòng tối nên lập tức bưng bát inox của mình lên: "Mẹ ơi, con sẽ ăn thật nhiều để cao lên, mẹ sẽ không bị nhốt nữa."
"Đúng vậy, đừng kén ăn." Khương Niệm thừa dịp gắp thêm một ít rau cho Tiểu Nguyệt Nha: "Ăn nhiều lên con, hết thì mai chúng ta sẽ đi mua cái khác."
Tiểu Nguyệt Nha ăn một miếng thật to, hôm nay bé phải chăm chỉ ăn cơm!
Ngày hôm sau.
Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi phỏng vấn ba trường học khác, phỏng vấn xong thì về nhà đợi thông báo, nếu trong vòng một tuần không nhận được thông báo thì cô sẽ chuẩn bị đưa Tiểu Nguyệt Nha đến những trường khác phỏng vấn.
Trong khi chờ đợi kết quả, Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha đi xem nhà, ngoài ra cô cũng xem mấy tin tức thử vai mà Tiểu Lưu đã gửi cho mình, rồi gửi tư liệu của mình đi để chờ người ta phỏng vấn sàng lọc.
Thời gian chờ đợi rảnh rỗi, mỗi sáng Khương Niệm đều dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến siêu thị mua đồ ăn, buổi chiều ở nhà đọc sách để chuẩn bị thi, hoặc đưa Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài hít thở không khí.
Cách nơi ở của cô hai km có một trung tâm thương mại tầm trung, các hoạt động ăn uống hay giải trí đều đủ cả. Nếu hôm nào trời mưa không thể chơi cầu trượt ngoài trời thì cô sẽ đưa Tiểu Nguyệt Nha đến khu giải trí của trung tâm thương mại. Khương Niệm đã chi 2000 nhân dân tệ để làm một cái thẻ hội viên hàng năm, có thể chơi không giới hạn số lần tại các khu giải trí trong nhà của chuỗi trung tâm thương mại này trên toàn quốc.
Khương Niệm ngồi ngoài hàng rào nhìn Tiểu Nguyệt Nha hưng phấn trượt từ cầu trượt bơm hơi và rơi xuống bể bóng, trong lòng thầm nghĩ: thẻ hội viên này còn được dùng nhiều lần hơn thẻ tập thể hình.
Chơi được hai ba tiếng, Khương Niệm gọi cô bé ra ngoài, hai mẹ con đến một nhà hàng trong trung tâm thương mại ăn cơm, ăn tối xong thì đi mua quần áo. Đã bước sang tháng 11, thời tiết càng ngày càng lạnh, có lẽ cuối tháng sẽ có tuyết rơi.
Khương Niệm mua ba chiếc áo khoác dày ở một cửa hàng quần áo trẻ em, còn mua ba bộ quần áo mặc bên trong với ba kiểu dáng khác nhau, một đôi bốt da nhỏ và một đôi giày lông xù đi tuyết.
Mua xong, Khương Niệm lại sang cửa hàng bên cạnh mua cho mình hai chiếc áo khoác lông, rồi nắm tay Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài bắt xe về nhà.
Hai người bắt taxi về đến khu nhà, khi lên lầu thì tình cờ gặp Lý Hạo đang ngồi ở cửa cầu thang tầng hai.
Tiểu Nguyệt Nha đi đằng trước vẫy tay với Lý Hạo: "Anh Lý Hạo."
Lý Hạo đã lâu không gặp Tiểu Nguyệt Nha, cũng rất nhớ cô em gái nhỏ hàng xóm này: "Tiểu Nguyệt Nha, rốt cuộc em cũng về."
Tiểu Nguyệt Nha đếm ngón tay: "Em về nhà được mấy ngày rồi."
Mấy hôm nay ngày nào Khương Niệm cũng đưa Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài, Lý Hạo không biết cũng là bình thường: "Anh không biết."
Tiểu Nguyệt Nha về rất đúng lúc, cuối cùng Lý Hạo cũng tìm được người để khoe khoang, cậu nhóc đứng lên khoa tay múa chân với cô bé: "Hôm trước anh vừa ăn rất nhiều xúc xích nướng đấy, ăn một lúc năm cái lận."
"Oa." Tiểu Nguyệt Nha phối hợp lên tiếng, sau đó lấy kẹo mút và sô-cô-la của mình ra: "Ngày nào em cũng ăn mười cái kẹo, anh cũng vậy sao?"
Lý Hạo nhìn kẹo và sô-cô-la trong túi đeo nhỏ của Tiểu Nguyệt Nha, đếm được hơn mười cái, mẹ chưa bao giờ cho cậu bé nhiều kẹo như vậy trong một lần, cậu nhóc hơi ghen tị: "Em ăn nhiều như vậy sẽ bị sâu răng đó."
"Em đánh răng mà." Tiểu Nguyệt Nha há miệng để lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng: "Răng của em rất trắng."
Lý Hạo nghẹn họng: "Sâu thường âm thầm mọc lên mà em không biết."
"Thật sao?" Tiểu Nguyệt Nha nghi ngờ.
Lý Hạo nói: "Cứ giao hết cho anh."
Khương Niệm đang xách túi lớn túi nhỏ đi lên lầu, nghe vậy không khỏi nhướng mày, thằng nhóc nhà họ Lý này đúng là giỏi lừa người, không biết bé con ngốc nhà cô có bị lừa không đây.
Tiểu Nguyệt Nha mở túi đeo ra nhìn, do dự một lúc rồi lấy ra một cái kẹo mút đưa cho Lý Hạo: "Em mời anh ăn nè."
Lý Hạo thích sô-cô-la bên trong hơn là kẹo mút: "Anh muốn ăn cái kia."
"Cái này em không thể cho anh được." Tiểu Nguyệt Nha vội vàng bảo vệ chiếc túi nhỏ của mình, bé chỉ có hai thanh sô-cô-la thôi, một cái cho mẹ và một cái của bé.
Lý Hạo bất mãn lẩm bẩm: "Đồ keo kiệt."
Tiểu Nguyệt Nha không keo kiệt, bé chỉ có hai thanh.
Lý Hạo vốn muốn tiếp tục dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nha thì thấy Khương Niệm đi lên, cậu khóc giật mình lùi lại vài bước, lưng đụng vào vách tường tróc sơn.
"Cẩn thận." Khương Niệm nhìn Lý Hạo, thằng nhóc này sợ cô, nhưng thấy cô không nổi giận nên nó lại nhìn chằm chằm thanh sô-cô-la trên tay Tiểu Nguyệt Nha.
Nghĩ đến chuyện gia đình Lý Hạo, mẹ thằng bé chắc cũng đang căng thẳng nên Khương Niệm nói: "Cho anh Lý Hạo một cái, lần sau mẹ sẽ mua cho con cái khác."
Tiểu Nguyệt Nha hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhịn đau đưa cho Lý Hạo một cái: "Bạn nhỏ phải biết chia sẻ với mọi người, em cho anh một cái nè."
"Sau này anh cũng phải chia sẻ với em đó."
Lý Hạo nhận lấy lập tức xé vỏ, gật đầu cho có lệ.
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha mở to, hơi bất mãn.
"Về nhà thôi." Khương Niệm đẩy Tiểu Nguyệt Nha lên lầu, đồng thời nói với Lý Hạo: "Bên ngoài lạnh lắm đấy, cháu về nhà sớm đi."
Khi hai mẹ con lên lầu, gặp một người đàn ông dáng dấp xấu xí đang chạy xuống, cả người anh ta toàn mùi rượu, bước chân loạng choạng nhưng lại đi rất nhanh và đụng rơi mấy cái túi quần áo trên tay Khương Niệm, cô nhíu mày: "Anh đi đường kiểu gì vậy?"
Người đàn ông nhìn thoáng qua logo của mấy cái túi rơi trên đất, rồi lại nhìn Khương Niệm, đôi mắt đục ngầu men say hiện lên chút kinh ngạc.
Khương Niệm chán ghét cau mày, không để ý đến đối phương, cô khom lưng nhặt túi lên rồi tiếp tục cùng Tiểu Nguyệt Nha lên lầu, sau khi vào nhà lập tức đóng chặt cửa lại.
Người đàn ông sờ cằm, sau đó xoay người đi xuống lầu, gặp Lý Hạo đang đi lên.
Lý Hạo rụt rè giấu sô-cô-la ra sau lưng: "Ba."
"Mày ăn cái gì mà mồm đen vậy." Người đàn ông không đợi Lý Hạo trả lời, lại hỏi tiếp: "Người xách nhiều đồ vừa đi lên là ai? Cô ta sống ở tòa nhà này à?"
Lý Hạo không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Tiểu Nguyệt Nha ở phòng số 5 cùng tầng với chúng ta."
Người đàn ông sờ cằm, thật không ngờ trong tòa nhà tồi tàn này lại có người giàu ở?
Lý Hạo sợ hãi dựa vào vách tường, không dám nói gì nữa.
"Lần sau ba sẽ đến thăm con, mua sô-cô-la cho con." Người đàn ông xoa đầu Lý Hạo rồi đi xuống lầu.
Lý Hạo kháng cự nhìn bóng lưng người đàn ông, cậu không thích ba mình chút nào, mỗi lần ba đến đều làm mẹ khóc, cậu không muốn ba lại đến nữa.
Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha về nhà, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô cùng Tiểu Nguyệt Nha ngồi trên sofa đọc sách và xem tivi một lúc rồi đi ngủ.
Mùa đông càng về đêm càng lạnh, trong phòng không có máy sưởi hay điều hòa, nơi duy nhất thích hợp để giữ ấm chính là trên giường.
Khương Niệm vốn định chia giường ngủ riêng, nhưng bé con quá bám người, lại thêm thời tiết quá lạnh, người Tiểu Nguyệt Nha giống như một cái lò sưởi nhỏ, ngủ chung sẽ ấm hơn nên mấy ngày nay hai mẹ con vẫn ngủ cùng nhau.
Ngày hôm sau không có việc gì làm, hai mẹ con nằm lì trên giường không muốn dậy, nhưng lại không ngủ được nên Khương Niệm lấy một cuốn truyện tranh đọc chuyện cho Tiểu Nguyệt Nha nghe, giọng của cô rất dịu dàng êm tai, Tiểu Nguyệt Nha nghe mà như bị mê hoặc.
Cô vừa kể xong một câu chuyện thì điện thoại reo lên.
"Mẹ nghe điện thoại đi." Tiểu Nguyệt Nha lập tức ngồi dậy khiến cho hơi nóng trong chăn giảm đi.
"Đừng chạy lung tung, cẩn thận bị cảm lạnh." Khương Niệm nhét Tiểu Nguyệt Nha vào lại ổ chăn và giém góc cẩn thận, sau đó mới đi nghe điện thoại: "Xin chào?"
"Mẹ ơi, ai thế?" Tiểu Nguyệt Nha như con côn trùng nhỏ lăn đến gần chỗ Khương Niệm nghe điện thoại.
"Hiệu trưởng trường mẫu giáo." Khương Niệm nhẹ nhàng đẩy Tiểu Nguyệt ra, tiếp tục thấp giọng nói chuyện với hiệu trưởng: "Cảm ơn, tuần sau chúng tôi sẽ thu xếp đến làm thủ tục nhập học."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nguyệt Nha lại thân thiết sáp đến, không còn sợ hãi như ngày trước: "Mẹ? Hiệu trưởng trường mẫu giáo nói gì thế?"
Chuyện nhà trẻ đã ổn định, Khương Niệm có thể quyết định chọn một căn nhà thích hợp: "Thông báo tuần sau con có thể đi học."
Tiểu Nguyệt Nha không nhịn được hỏi: "Trường nào vậy mẹ?"
"Trường mà con thích nhất." Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi phỏng vấn tổng cộng năm trường, nhưng Tiểu Nguyệt Nha thích nhất là trường thứ hai, mà trường vừa liên hệ với cô cũng là trường thứ hai.
Trong bốn trường còn lại đã có hai trường gửi email từ chối, còn hai trường vẫn chưa có tin tức gì, Khương Niệm không muốn tiếp tục đợi nữa nên trực tiếp hẹn với hiệu trưởng vào tuần sau.
"Con thích trường đó." Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ nhảy lên làm chiếc giường cũ phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Bé thích quần áo đồng phục, cặp sách và khu vui chơi của trường đó nhất: "Hôm nay chúng ta đến trường hả mẹ?"
Khương Niệm vội vàng nhét cô nhóc vào chăn để tránh bị cảm lạnh, cô nhìn đứa nhỏ đang hưng phấn: "Bây giờ con muốn đi nhà trẻ à?"
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu chắc nịch: "Ở đó có một tấm bạt lò xo rất lớn."
"..." Khương Niệm nghĩ thầm, đúng là con nít! Cô không định nói đi nhà trẻ để học, để cho con bé tự mình cảm nhận vậy: "Hôm nay là thứ năm, thứ hai tuần sau chúng ta sẽ đến trường nhập học."
Tiểu Nguyệt Nha giơ tay lên đếm, vẫn còn nhiều ngày nữa mới đến thứ hai: "Con muốn thời gian trôi qua thật nhanh."
"Sớm thôi." Sau khi xác định được trường học, Khương Niệm liền gọi điện cho người môi giới nhà đất để hẹn trước, cuối tuần này chủ nhà rảnh nên có thể đến ký hợp đồng và chuyển vào ở luôn.