Nơi Để Cất Lời

Chương 95: 95: Túc Thương!




Tô Niên ở trong tiếng xì xào bàn tán của đám sinh viên trong trường mà đi vào lớp học, nghiêm chỉnh ngồi ở đó, bên cạnh không có bạn bè, độc lai độc vãng.

Cũng không có ai đến quấy rầy cậu.

Nhiệt độ do trận come out kia của Túc Thương liên tục kéo dài trong nhiều ngày mới dần lắng đọng xuống.

Mà Tô Niên cũng đã bị nhìn ngó quen cảm thấy bản thân sắp miễn dịch được với ánh mắt của người xung quanh luôn rồi.

Sau hai tháng sống chung, cuối cùng Túc Thương cũng phải trở lại Mạc Bắc, Tô Niên lại trở về ký túc xá cùng Ngọc Trạch tiếp tục làm bạn cùng phòng.

Nhưng cậu phát hiện bạn cùng phòng thay đổi.

Cũng không phải đặc biệt thay đổi, chỉ là có những chuyện xuất hiện cùng cậu giống nhau đến không ngờ.

Ví như... Bạn cùng phòng sẽ nói chuyện với ai đó qua Q chat... Bạn cùng phòng sẽ giận dỗi với ai đó trong điện thoại... Trong game cũng sẽ đi chung với ai đó...

"Cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng có nhìn như vậy nữa được không?"

Ngọc Trạch bị cậu nhìn đến gai óc nổi đầy người, hắn nhịn không nổi nữa mà lên tiếng phá vỡ không khí quái dị trong phòng.

Cậu... Đang quen Lưu Hiển?

Tô Niên rụt rè dò hỏi.

"Ừm."

Vậy mà đối phương lại đáp rất gọn khiến Tô Niên tròn mắt.

Cậu cong rồi?

Ngọc Trạch nhìn cái câu này mà trong lòng khó chịu.

"Tôi bị người ta cường thế bẻ cong, cậu đừng có nhắc chuyện này nữa."

Hắn sửa lại cho đứng.

Tô Niên cố gắng không để cho bản thân nhếch lên khoé môi.

Vậy cậu... Nằm dưới...

"Niên Niên, cậu nên đi ngủ!"

Ngọc Trạch không để cho cậu viết hết đã ngắt lời.

Tô Niên bĩu môi, ngoan ngoãn leo lên giường.

Ngọc Trạch đuổi đi được bạn cùng phòng mà thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày tháng sau đó có thể nói là bình yên đến không ngờ khiến cho Tô Niên mém chút là quên mất còn có người ở nhớ thương mình.

Nhưng Tô Niên lại không luống cuống như trước nữa, cậu thật bình tĩnh mà đối với cô gái trước mặt đưa hai tay lên ngăn cản cô tới gần mình.

Cô muốn nói gì?

Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Hạ Văn Nhi, nhìn cô ta.

"Anh theo em về đi, anh là con cháu Hạ gia, anh..."

Hạ Văn Nhi còn chưa nói xong Tô Niên đã lắc đầu.

Về nói với ông ta, tôi họ Tô, dù sau này có đổi họ cũng là đổi qua họ Túc, kêu ông ta đừng suy nghĩ viễn vông muốn dùng tôi để bám lên Túc Thương nữa. Tôi đã lớn, không phải là con cờ của ông ta.

Tô Niên không quan tâm điệu bộ sững sờ của Hạ Văn Nhi, đợi cô đọc xong thì muốn đi.



"Nhưng anh vẫn là con trai của ba, trong người anh chảy dòng máu giống em!"

Nhưng Hạ Văn Nhi cũng không từ bỏ, không phải vì cô quyến luyến Tô Niên, mà là vì ba cô.

Ông ta cũng không nuôi tôi. Nói ra thì, ông ta còn là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nữa.

Tô Niên không muốn lại để cho cô ta tiếp tục đến làm phiền cậu, một lần nói hết cho xong.

Lần này Hạ Văn Nhi lại không phản bác được.

Tuy cô không biết chuyện trước đây cũng như quá khứ của Doãn Lệ người đàn bà kia, nhưng cô lại tin tưởng lời Tô Niên nói. Chỉ đơn giản vì cậu họ Tô mà không phải họ Doãn hay họ Hạ.

Cô dù có chút chua ngoa nhưng không có ngốc. Việc ba mình muốn nhận thiếu niên này về đều là vì lợi ích chứ không phải yêu thương gì anh ta cả.

Nếu trước đây có không thích người anh chưa từng gặp này nhưng bây giờ cô lại thấy bi ai cho anh ta, cha ruột không thương thì thôi còn xem mình như công cụ để lợi dụng, ai sẽ vui cho được.

Trong khi đối phương bây giờ có cuộc sống thật tốt, cũng chẳng có tình cảm gì với Hạ gia, với người nhà mình, sao phải trở về làm gì.

Nếu ông ta vẫn muốn dây dưa nữa, vậy thì bảo ông ta đợi mà nói chuyện với Túc Thương.

Tô Niên cho cô một lời cuối, sau đó trở về ký túc xá.

Hạ Văn Nhi đứng đó nhìn theo bóng lưng của Tô Niên thật lâu mới chịu trở về.

Thật lâu sau đó Tô Niên cũng không nhìn thấy người nhà Hạ gia nào nữa.

Túc Thương đã nói gì với Hạ Duẫn, đôi bên lại thương lượng chuyện gì cậu cũng chưa từng hỏi anh, chỉ chú tâm vào học tập.

Việc điều trị diễn ra rất suôn sẻ. Đến hiện tại, dây thanh quản của cậu đã giản nở ra rất nhiều. Bác sĩ nói chỉ cần thêm vài lần dùng thuốc nữa là có thể trở lại như thường.

Nhưng để nói được trở lại cũng không phải là việc nói là được.

Có lẽ đến cuối đời cũng không thể cất lời...

Nhưng không sao, Tô Niên không buồn, ở bên cạnh cậu có những người đối với cậu thật tốt, cũng không chê bai cậu bị câm.

Năm học đầu tiên kết thúc, Tô Niên theo Túc Thương trở lại Túc gia trải qua mùa hè này.

Tô Niên đã ngừng không điều trị nữa, cứ thế phó mặc cho số phận.

"Con trai, đón được Niên Niên chưa?"

Mẹ Túc ở trong điện thoại hỏi.

"Đón được rồi, chúng con đang trên đường về."

Bên trong điện thoại vang lên giọng nói của anh.

"Vậy con..."

Ầm!

Hai người già bị âm thanh bất ngờ vang lên kia làm cho giật bắn mình.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, từ trong bàng hoàng tỉnh lại, tiếp đó là hoảng sợ tràn khắp trái tim.

"Túc Thương! Con trai! Con..."

"Túc... Túc Thương... Anh đừng doạ em... Hu hu... Mẹ ơi... Cứu..."

Hai ông bà chỉ kịp nghe âm thanh khàn khàn, mềm mại, lại tràn ngập hoảng sợ mà trước giờ mình chưa từng nghe thấy, sau đó mọi thứ đều im lìm.



Í ò í e...

Tiếng xe cấp cứu vang lên ing ỏi...

...

"Túc Thương anh đâu rồi?"

"Túc Thương anh ở đâu vậy?"

"Túc Thương anh ra đây đi!"

"Túc Thương..."

"Niên Niên! Niên Niên!"

"Túc Thương!"

Tô Niên mở choàng mắt ra, cổ họng khô khốc vẫn còn liên tục lẩm nhẩm hai chữ "Túc Thương" khiến người bên giường vừa mừng vừa đau lòng.

Mừng vì con dâu đã tỉnh, còn biết gọi "Túc Thương".

Đau lòng vì con trai vẫn còn dạo chơi ở quỷ môn quan chưa về, cũng nghe không được tiếng gọi này của con dâu...

"Mẹ ơi Túc Thương..."

"Niên Niên đừng gấp con ơi..."

Mẹ Túc rớn nước mắt giữ lại đứa nhỏ đang hoảng loạn muốn tìm con trai.

"Mẹ, Túc Thương ở đâu rồi?"

Tô Niên đưa mắt nhìn xung quanh, phòng bệnh có chút quen thuộc nhưng người cậu muốn tìm lại không thấy.

"A! Túc Thương!"

Bỗng nhiên ký ức về vụ tai nạn giao thông kia tràn ra, Tô Niên ôm đầu khóc rống lên khiến Mẹ Túc hoảng sợ vô cùng, vội vàng bấm cái nút bên giường.

"Niên Niên, bình tĩnh! Túc Thương nó không sao, con đừng khóc mẹ đưa con đi gặp nó được không?"

Bà chỉ còn biết dùng đứa con chưa tỉnh kia đến dỗ dành đứa nhỏ của nó.

Bác sĩ lập tức chạy đến, đối với Tô Niên kiểm tra sơ bộ.

"Mẹ, cho con gặp Túc Thương, con muốn gặp Túc Thương, mẹ..."

"Được, mẹ cho con gặp Túc Thương, nhưng con không được khóc. Con khóc nó sẽ lo lắng, biết không?"

Mẹ Túc khổ sở nói, vỗ nhẹ mu bàn tay đứa nhỏ trấn an.

"Con không khóc, không khóc..."

Tô Niên cố nén nước mắt, vươn chân muốn trèo khỏi giường.

"Khoan đã con ơi... Có thể lấy giúp tôi một chiếc xe lăn không?"

Bà ngăn lại cậu, đưa mắt nhìn y tá hỏi.

Y tá gật đầu chạy ra ngoài lấy xe lăn đến.

Mẹ Túc đẩy Tô Niên cùng cây truyền dịch đi về phía phòng bệnh mà Túc Thương đang nằm.

Trận tai nạn đó Túc Thương vì tránh cho Tô Niên bị thương mà xoay bánh lái, để cho hai chiếc xe vốn là sẽ trực tiếp đâm đầu vào nhau, lại thành đầu xe kia đâm vào bên hông xe hai người, khiến cho xe bị lật một vòng rồi rớt xuống.