Nơi Để Cất Lời

Chương 40: 40: Tôi Cũng Muốn Gặp




"Niên Niên, tôi đợi em ở cổng trường."

Tô Niên còn đang mơ hồ chưa tỉnh vừa nghe âm thanh này đã bật người dậy, mém chút là đụng đầu vào cạnh giường trên.

Nhưng mà cũng đá phải cái ghế xếp gần đó khiến cho bạn cùng phòng cũng giật mình tỉnh lại.

"Niên Niên, cậu cẩn thận chứ, tám giờ mới đi làm mà cậu gấp gáp gì vậy?"

Ngọc Trạch thấy cậu chạy vào nhà vệ sinh thì bất đắc dĩ nói.

Vừa định trùm chăn ngủ tiếp thì hắn nhớ ra cái gì mà bật người dậy, theo Tô Niên vào nhà vệ sinh đánh răng.

Tô Niên khó hiểu nhìn hắn.

"Người kia đến tìm cậu đúng không? Tôi cũng muốn gặp nữa."

Hắn kiên định nói.

Tô Niên bị hắn làm cho giật mình.

Cậu buồn cười, nhưng mà cũng không ngăn cản.

Ngọc Trạch đã chăm sóc cậu lâu nay, cũng có quen biết anh trong game, chắc Túc Thương sẽ chịu gặp hắn đi.

Tô Niên vừa đánh răng vừa chạy đi tìm điện thoại nhắn tin, Ngọc Trạch vừa nhìn đã biết cậu muốn làm gì, hắn bĩu môi nhưng cũng quyết tâm phải gặp cho bằng được.

Túc Thương đứng dưới gốc cây to gần cổng trường đọc tin nhắn của cậu thì hơi nhướng mày.

Sự xuất hiện của anh khiến cho sân trường đại học Tế Đông bỗng chốc nhốn nháo lên, dù không ai dám đến gần nhưng lại ở xa xa nhìn ngắm lại chụp lén không ngừng.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ bình thường, quần kaki đen cùng áo thun trắng, trong có vẻ gần gũi nhưng vẫn đẹp trai dã man, đặc biệt là áo thun làm hiện rõ đường cong cơ bắp săn chắc, eo thon hữu lực nam tính.

Đứng một lúc đã có nữ sinh kiềm lòng không đậu mà đánh bạo đến gần.

Nhưng Túc Thương chưa đợi người đến đã nhấc đôi chân dài lên hướng về góc cây gần đó đi tới.

Biểu hiện rõ ràng không muốn bị người làm phiền của anh làm cho cô gái kia xấu hổ, dù tiếc hận nhưng cũng không muốn mất mặt nên đã rút về bên cạnh bạn học của mình.

Dù vậy bọn họ cũng không rời đi, muốn nhìn xem nam nhân soái khí kia đang đợi ai.

Từ lúc Túc Thương gọi điện thoại cho Tô Niên đến mười lăm phút sau anh mới thấy đứa nhỏ nhà mình xuất hiện phía xa xa, bên cạnh là một thiếu niên cao lớn hơn một chút so với cậu, khá là năng động đáng tin.

Hình tượng cũng phù hợp với hiểu biết của anh về Ngọc Bồi Ngàn Năm trong game.

Bởi vì anh đứng sau gốc cây, từ gốc độ của Tô Niên chỉ nhìn thấy một góc bả vai của anh, mà Túc Thương cũng không lộ ra cho cậu thấy, vậy nên đợi đến khi Tô Niên sắp vượt qua mới bị người nắm tay kéo lại.

Tô Niên không kịp phòng bị mém thì nhào vào người anh, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn lên.

Ngọc Trạch cũng trợn mắt lên nhìn nam nhân đẹp trai cao còn hơn cả hắn, khoé miệng mang cười nắm tay bạn cùng phòng, trong lòng chỉ có mấy chữ "hồ ly giảo hoạt bá đạo thích đùa giỡn lưu manh".

Nam nhân làm mưa làm gió trên thương trường lần đầu gặp mặt bạn cùng phòng của đứa nhỏ đã đánh đổ hình tượng lạnh lùng soái khí của mình.

"Ra ngoài trước đã."

Túc Thương kéo tay đứa nhỏ nhà mình rời đi sân trường đang xôn xao.



Ba người nhanh chóng bước qua cổng trường, đến một tiệm bán đồ ăn sáng mà lúc đến đây anh có nhìn lướt qua thấy khá là sạch sẽ, mùi hương cũng thơm phứt.

Tìm một cái bàn trống nằm trong góc, để đứa nhỏ ngồi bên trong, mình ngồi bên ngoài gọi món, tránh có cậu bị người đến người đi va chạm.

Quán này không gian khá nhỏ, đường đi chật hẹp nhưng được cái khách nhân đều lịch sự, ăn nhỏ nói nhẹ.

Ngọc Trạch cảm thấy mình bị ăn bơ nhưng hắn mặt dày không ngại, ngồi ở đối diện quang minh chính đại quan sát "Thương Long đại thần".

Túc Thương cũng không chút nào mất tự nhiên, sau khi gọi thứ ăn mà anh cảm thấy ba người ăn đủ rồi mới đưa mắt lên nhìn hắn.

Ngọc Trạch sờ sờ cái mũi quay đầu đi, không nhìn thì thôi, nhìn thì... Khí tràng cũng mạnh à nha.

"Ngọc Bồi Ngàn Năm?"

Giọng nói trầm thấp từ tính của Túc Thương vang lên.

"Anh có thể gọi tôi là Ngọc Trạch."

Ngọc Trạch bị anh dùng cái tên trong game mà gọi, tự nhiên có cảm giác như đang đi offline với bạn game.

À mà cũng đúng đi.

"Cậu rất giống với tưởng tượng của tôi."

Túc Thương cười mà không cười nhìn hắn.

"Giống nhau, giống nhau."

Ngọc Trạch cũng đá trở về.

Tô Niên ngồi ở trong mắt tròn xoe nhìn qua nhìn lại hai người, môi bất giác cong lên.

Túc Thương thấy đứa nhỏ vui vẻ thì nhướng mày kiếm lên.

"Cười cái gì?"

Anh nhẹ giọng hỏi.

Thế mà đứa nhỏ còn cười ngọt ngào hơn, lộ cả má lúng đồng tiền, đôi mắt hạnh cũng híp lại thành vầng trăng khuyết.

"Mấy giờ đi làm?"

Anh bất đắc dĩ cười hỏi.

Tô Niên đưa tám ngón tay lên với anh.

"Sao cậu không xin nghỉ một ngày đưa anh ta đi chơi, hôm nay hình như cũng không có tiết."

Ngọc Trạch nhìn hai người tương tác nhẹ nhàng như vậy lo lắng trong lòng cũng đặt xuống một nữa.

"Là tôi mang em ấy đi chơi mới đúng, Tế Đông tôi hiểu chắc phải rõ hơn em ấy."

Túc Thương sửa lại cho đúng.

Đứa nhỏ này hoàn toàn không biết gì về nơi này, so với anh lâu lâu sẽ đi công tác thật sự là không đáng nói.

"Ở đây có công ty con của Túc thị?"



Ngọc Trạch chỉ có thể nghĩ được như vậy.

"Ừm, trước đó tôi vừa công tác năm ngày ở đây, là năm ngày không online kia."

Túc Thương dùng khăn giấy lau đũa cùng muỗng cho đứa nhỏ.

Hai người kia nghe anh nói thì bất ngờ không thôi.

Ngọc Trạch ở trong lòng cảm khái vận mệnh trêu đùa, năm ngày đó Tô Niên còn buồn bã không thôi, đối phương lại đang ở cùng thành phố với họ.

Tô Niên ngơ ngác nhìn anh, đến khi thức ăn được mang ra cậu mới hoàn hồn.

Đây là một tiệm bán đồ ăn sáng điển hình có cháo cùng bánh bao xá xíu, tiểu lung bao, bánh quẩy, màn thầu.

Nhưng Túc thương chỉ gọi cháo thịt cùng tiểu lung bao.

"Cũng không cần em ấy nghỉ làm, đợi em ấy làm xong lại đi cũng được."

Túc Thương đặt cháo đến trước mặt đứa nhỏ, đưa muỗng cho cậu.

"Anh tính hôm nay cũng ngồi ở tiệm bánh?"

Túc Thương nghe hắn dùng từ "cũng" thì đoán ra đứa nhỏ đã cùng hắn nói chuyện hôm qua.

"Khó được có mấy ngày không phải đi làm, xem như thư giản thôi."

Anh gắp tiểu lung bao chấm nước tương rồi bỏ vào muỗng của đứa nhỏ đang cúi đầu ăn mà đôi mắt còn dõi theo hai người họ.

Ngọc Trạch nhìn Tô Niên thật tự nhiên lại ngốc ngốc mà nhận người phục vụ ăn uống, vừa bất lực vì cậu nhưng cũng phần nào yên tâm hơn.

Có người chăm sóc, vậy cũng tốt đi.

Sau khi ăn xong Ngọc Trạch cũng không cùng Tô Niên đến tiệm bánh, hôm nay hắn có tiết, còn có hoạt động câu lạc bộ.

Trên đường chỉ còn lại Tô Niên và Túc Thương.

Hạ Tình nhìn thấy hai người cùng nhau bước vào tiệm thì nhướng mày lên.

Xem ra mọi chuyện rất suôn sẻ nha.

Hôm nay Túc Thương vẫn chọn một cái bánh ngọt cùng một chai nước suối, đến cái bàn hôm qua anh vẫn ngồi mà tiếp tục cắm dùi ở đó.

"Anh ta vẫn tiếp tục chờ em?"

Hạ Tình nhỏ giọng hỏi Tô Niên.

Tô Niên gật đầu, ở trong tủ bánh chọn một cái mà bản thân chưa ăn bao giờ bỏ vào cái đĩa nhỏ.

"Anh ta không phải người ở đây đi? Sao em không dẫn anh ta đi chơi?"

Hạ Tình lại hỏi giống như Ngọc Trạch.

Tô Niên lắc đầu, ở trên notebook viết một câu giải thích rồi mang bánh ra ngoài, dù cái bánh này chắc chắn vào bụng cậu.

Hạ Tình sau đó cũng không hỏi nữa, giao lại tiệm cho Tô Niên rồi như thường lệ rời khỏi tiệm, cũng không biết cô đi đâu, Tô Niên cũng chưa từng hỏi Hạ Tình đã có gia đình hay chưa mà cậu cũng không thấy người thân của cô đến tiệm.