Nơi Để Cất Lời

Chương 43





Tô Niên tỉnh lại khi căn phòng đã tối hù, cậu mờ mịt đưa mắt nhìn xung quanh, nhất thời không nhớ được bản thân đang ở nơi nào.
Nhưng bên cạnh có một ấm lô nóng hừng hực như lửa đang không ngừng thể hiện sự tồn tại với Tô Niên khiến cậu theo bản năng đưa tay đi sờ soạn.
Sờ đến...!Một thân thể ấm nóng còn cứng rắn lại săn chắc, cảm xúc...!Ừm thì rất tuyệt...
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp, Tô Niên đỏ mặt rút tay về.
Nhưng cậu phát hiện bản thân cùng người kia dán sát vào nhau, ngăn cách duy nhất là áo choàng tắm trên người cậu, chân cậu còn quấn chặt lấy chân người ta, dù cái tay có rút về thì làm sao...
Tô Niên đầu cũng không dám ngẩng lên, muốn nhích người ra lại phát hiện đối phương đã ôm lấy mình...
"Muốn chạy?"
Túc Thương nổi cơn muốn trêu đùa cậu, nguy hiểm nói.
Vậy mà đứa nhỏ lại lắc đầu, cứ thế đơn giản lấy lòng anh đến rối tinh rối mù.
Túc Thương hung hăng mà hôn lên đỉ.nh đầu của cậu một cái, lúc này mới buông cậu ra ngồi dậy.
Bởi vì đi ngủ nên anh để trần thân trên, thân d.ưới chỉ mặc một cái quần ship chữ nhật màu đen nam tính bao lấy bờ m.ông săn chắc cùng vật tượng trưng cho nam nhân.
Anh vừa đứng lên Tô Niên đã lấy chăn trùm kín đầu.
Tô Niên lúc này đã hiểu lời nói trước kia của Ngọc Trạch.
Bởi vì chưa gặp đúng người thôi...
Cậu có thể nhìn Ngọc Trạch ở trần chạy nhông nhưng lại đối với thân thể như tượng thần của người kia xấu hổ tim đập loạn không ngừng.

Túc Thương cười nhẹ nhìn cục tròn nhỏ trên giường, rất muốn xông lên ôm lấy nó lăn lộn đã đời mới thôi.
Nhưng anh biết lúc này chưa được, dù cậu không bài xích anh đụng chạm thì lúc này cũng còn quá sớm, anh còn chưa bồi bổ lại cho cậu, làm tì.nh bây giờ không tốt cho Tô Niên, không cẩn thận lại tạo ra tổn thương không nên có.
Xỏ vào quần dài rồi anh mới đi lật chăn của đứa nhỏ.
"Thay đồ, tôi mang em đi ăn."
Anh cầm đồ đưa cho cậu, đối với chất liệu đã sờn đến mỏng manh của nó không chút hài lòng.
Xem ra cần mua sắm cho cậu ít đồ, thời tiết đã dần lạnh lên rồi, dù Tế Đông so với Mạc Bắc nóng bức hơn nhưng đêm về vẫn rất lạnh nếu ăn mặc không đầy đủ.
Đứa nhỏ buổi sáng đi cũng không mặc áo khoác, chỉ có một lớp áo thun trắng.
Đồ của anh cậu đảm bảo là mặc không vừa.
Cuối cùng Túc Thương phải dùng áo sơ mi làm áo khoác cho cậu mặc ở bên ngoài, dù khiến cậu trong thật nhỏ nhắn nhưng vẫn tốt hơn bị lạnh.
Tô Niên rút đầu trong tay áo sơ mi dài quá cổ tay, hít vào mấy hơi mùi hương của anh, cả khuôn mặt đều là thoả mãn.
Túc Thương cảm thấy đứa nhỏ này làm gì cũng vô tình cố ý trêu chọc anh, rất đáng đánh đòn.
Để lại đó, sau này anh tính sổ với cậu một lần luôn.
"Đi thôi!"
Anh nắm tay cậu rời khỏi phòng, đứa nhỏ bị anh kéo đi cười đến là ngọt ngào.
Lần này Túc Thương lái xe đưa cậu đi.
Ngồi ở ghế phụ, Tô Niên cảm thấy đặc biệt mới lạ, đối với nam nhân ngồi ở ghế lái hai mắt sáng như sao, có chút không biết đủ mà liên tục nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
Túc Thương vừa bẻ lái vào đường lớn, đưa tay vò vò mái tóc xoăn của cậu loạn cả lên.
Tô Niên cười lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người anh, cảm thấy anh lái xe quá đẹp trai.
Lần này anh vẫn đưa cậu đến nhà hàng kia, cho cậu ăn no rồi mang Tô Niên đi xem phim.
"Chưa đi bao giờ đúng không?"
Túc Thương nhìn đứa nhỏ hết ngó đông rồi lại ngó tây, ánh mắt thì sáng rực như sao thì đáy lòng mềm mại.

Đứa nhỏ gật đầu như mỏ thóc.
Trong rạp chiếu phim cũng không quá đông người, ít nhất cũng không phải đi ba bước đụng trúng một người nên Túc Thương cho cậu thử xếp hàng cùng anh đi mua vé xem phim chứ không để cậu ngồi đợi.
"Ăn bắp rang bơ?"
Anh hỏi cậu, cũng không thèm để ý những ánh mắt xung quanh mà xoa mái tóc xoăn của đứa nhỏ.
Tô Niên đôi mắt tròn xoe mở to nhìn anh, đủ thấy có bao nhiêu muốn mà không nói được.

Túc Thương nhạy bén phát hiện có người chụp lén họ nên nhìn qua, đối phương là hai cô gái cùng đi xem phim chung với nhau, thấy anh nhìn thì vội vàng giấu điện thoại đi.
Anh cũng không nói gì, để cho cậu tự ôm bắp, bản thân thì cầm nước ngọt có ga cùng vé xem phim, nắm tay đứa nhỏ kéo đi.
Lúc này còn cách thời gian chiếu phim còn nữa tiếng nên hai người ngồi đợi ở gần phòng chiếu.
Túc Thương vậy mà chọn một bộ phim hoạt hình của Disney, tựa là Loại Vào Xứ Sở Màu Xanh Lá, rất cổ tích.
Lúc Tô Niên nhìn thấy anh chọn cũng tròn mắt, khoé môi thì cong lên.
Thật ra Túc Thương cũng không phải vì thích mới chọn nó, mà trong đám phim được chiếu hôm nay đa phần là kinh dị và hành động, có cả tình cảm xã hội nhưng anh không muốn cho đứa nhỏ xem, vậy nên anh chọn luôn bộ phim hoạt hình duy nhất trong rạp.
Cũng không phải vì nó là duy nhất nên anh chọn bậy, phim của Disney chất lượng đều rất tốt, ngày trước đứa em gái nhỏ của anh rất hay xem, trong nhà còn giữ rất nhiều tựa phim của Disney gần hai mươi năm trước đến giờ.
Đợi được mười phút thì đứa nhỏ nắm tay anh viết vài chữ.
Chỉ khi nói chuyện với Túc Thương cậu mới dùng cách viết chữ lên tay gần gũi lại thân mật như này, Túc Thương đối với cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay cũng yêu thích nên toàn cùng cậu giao lưu như vậy.
Bao giờ anh về?
Tô Niên có vẻ rất để ý vấn đề này.
"Chuyện lớn tôi đều giải quyết cả, nếu có họp thì trực tuyến, có phê duyệt cũng thông qua mạng để làm, nhưng cũng không thể nhiều ngày không đến công ty, nên tôi sẽ ở đây đến cuối tuần này thôi."
Anh vuốt lọn tóc bởi vì cúi đầu mà rơi xuống của cậu lên, đứa nhỏ hơi hơi nheo mắt lại nhìn anh.
Tô Niên ôm túi bắp trong ngực đưa tay lên tính tính, nay là thứ năm...!Vậy là còn ba ngày nữa.
Túc Thương đối với đứa nhỏ đang giương đôi mắt không nỡ nhìn mình mà thở dài.
"Mỗi ngày sẽ cùng em chat video được không?"
Anh nhéo má cậu nói.
Chat video?
Tô Niên mới nghe lần đầu.
"Chính là em có thể nhìn thấy tôi khi đang Q chat, đồng thời tôi cũng nhìn thấy em."

Túc Thương đối với đứa nhỏ không biết gì này tận tình giải thích.
Đứa nhỏ vừa nghe đã gật đầu, chỉ thiếu nước cùng anh về thử xem.
Túc Thương búng vào trán cậu một cái, sủng nịnh không thôi.
Hai người lại đợi thêm một chút thì đến giờ vào rạp.
Người vào xem bộ phim này cũng khá đông, đến khi phim bắt đầu chiếu thì trong rạp đã có hơn hai phần ba ghế có người ngồi.

Cũng không phải đều là con nít, sinh viên học sinh cũng sẽ xem.

Những thể loại như này rất thích hợp để giải trí.
Ghế của hai người nằm ở vị trí cũng khá tốt, không phải ở giữa nhưng chếch lên một chút, đối với màn hình lớp trong rạp không gần cũng chẳng xa, rất dễ xem.
Tô Niên vừa ngồi xuống đã dán chặt mắt vào màn hình lớn.
Cậu đã từng xem phim trên tivi, nhưng xem rạp như này là lần đầu, còn là thể loại xem trong mấy tiếng đồng hồ rồi kết thúc mà người ta gọi là phim lẻ.
Phim nói về một chuyến phiêu lưu trong rừng của một đứa bé gái, con của một nhà sinh vật học, vì tình cờ mà lạc vào xứ sở của tinh linh rừng rậm.

Phim có thể mang đến tiếng cười nhưng cũng lấy đi ít nước mắt của người xem..