Nơi Đây Gió Yên Bão Lặng

Chương 9




 

 

Chiếc dù Tịch Việt mang theo rất lớn, dư dả che cho cả hai người.

Hoàng Hi Ngôn cố ý đi cách anh một chút. Nước mưa nhỏ từ rìa dù xuống, một nửa nhỏ trên vai cô, dù là thế thì cô vẫn không dịch sát lại phía anh.

Đường về mất nửa tiếng, hai người chọn quay lại trạm xe buýt họ vừa đứng.

Trong tay Hoàng Hi Ngôn cầm chiếc túi vải đựng hộp cơm. Cô cúi đầu nhìn xuống chân, chỉ cần dịch mắt sang chút là có thể trông thấy đôi giày thể thao màu đen của Tịch Việt. Anh đứng trên nền đất, bung chiếc dù nhọn màu đen, hạt mưa nhỏ xuống hết giọt này đến giọt khác.

Đúng lúc đó, tay Tịch Việt khẽ chạm và cánh tay cô, anh nhỏ giọng nhắc: “Xe tới rồi.”

Giờ tan tầm đã qua từ lâu, trong xe rất trống trải.

Cổ và vai áo Hoàng Hi Ngôn bị ướt, mỗi lần hơi lạnh xộc đến là cô lại rùng mình.

Trên xe có chỗ trống, nhưng không có chỗ kề nhau.

Hoàng Hi Ngôn ngồi xuống chiếc ghế trống hàng thứ ba cạnh lối đi, chỉ ra chỗ đằng sau, ý bảo Tịch Việt ngồi đấy.

Tịch Việt lại nói: “Không cần.”

Anh vươn cánh tay dài lên túm lấy vòng treo rồi cứ thế đứng bên cạnh cô.

Hoàng Hi Ngôn đặt chiếc túi vải lên chân, vô thức dùng hai tay ôm lấy nó. Xe buýt chuyển bánh, lắc lư một cái, bả vai cô đụng vào cánh tay Tịch Việt, cô bèn lẳng lặng ngồi dịch ra xa.

Chuyến xe yên ắng hầu như không có ai nói chuyện, bọn họ như bị nhốt trong một chiếc lon rỗng, thuận đà lăn xuống dốc, lộc cộc lăn mãi một mạch rồi chìm vào hồ nước hạnh.

Hoàng Hi Ngôn nhiều lần ngẩng lên nhìn tấm đèn báo tên trạm dừng trước mặt, cứ có ảo giác rằng mình đi sai chuyến. Tuyến đường vô cùng quen thuộc cô đi mỗi ngày, lúc này vì trời mưa mà cảnh đêm bên ngoài cửa sổ trở nên cực kỳ lạ lẫm.

Cuối cùng cũng tới trạm, Tịch Việt xuống trước cô. Anh bật dù lên, nghiêng về phía cửa xe để che cho cô.

Hoàng Hi Ngôn sải bước xuống, khẽ nói một câu “Cảm ơn.”

Hai người cứ thế sóng vai mà đi, Hoàng Hi Ngôn vẫn cố gắng giữ một chút khoảng cách với anh như cũ.

Vì trời đổ mưa nên hàng quán ăn uống khó mở bán, những tiệm ven đường chăng bạt xanh che mưa chỉ thắp một bóng đèn sợi tóc tỏa ánh sáng vàng nhạt lờ mờ phản chiếu trên nền gạch ướt sũng. Tiệm nào cũng kê ba bốn bàn, nhưng chỉ lác đác vài thực khách.

Hoàng Hi Ngôn thấp thỏm không yên, tuy dán mắt nhìn dưới chân nhưng lại chẳng hề chú tâm đi đường.

“Cẩn thận.”

Tịch Việt chợt nắm lấy cánh tay cô nhắc nhở, cô giật mình hoàn hồn mới phát hiện suýt nữa mình đã giẫm phải chỗ gạch vỡ. Chưa nói gì khác, nếu bị nước bùn bắn vào thì đôi bata cô đang đi chắc chắn sẽ hỏng.

Cô kiềm chế cảm xúc, dịch sang bên cạnh, lách qua chỗ gạch kia. Song đi chưa được mấy bước đã nghe tiếng gọi sau lưng cô, ngoảnh lại nhìn mới phát hiện họ đã đi ngang siêu thị nhà Hà Tiêu từ bao giờ.

Hà Tiêu mắc quần đùi áo thun, xỏ đôi dép lào, chẳng buồn bung dù mà cứ thế bước tới.

Cậu ta liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn, buông một câu đùa: “Chị hứa sẽ phụ đạo tiếng Anh cho em mà sao chẳng thấy bóng chị đâu thế.”

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Chắc cuối tuần này chị có thời gian đấy.”

“Chắc chứ ạ? Vậy đến lúc đó em nhắn Wechat cho chị nhé.” Đoạn, cậu ta liếc nhìn Tịch Việt, “Anh Việt, bệnh viêm dạ dày của anh đã khỏi chưa? Bố em nói ông ấy có người quen làm trong bệnh viện, nếu không ổn có thể giới thiệu anh qua đấy khám.”

Tịch Việt đáp với giọng bình thản, “Cũng ổn rồi.”

Hà Tiêu nhìn lướt qua mặt cả hai người họ, tuy thấy nực cười nhưng cố nhịn, “Trời mưa to thế mà hai người lại đi dạo à?”

Hoàng Hi Ngôn nghe ra ý mỉa mai trong câu nói của Hà Tiêu, cô thoáng xấu hổ, mỉm cười nhưng không đáp.

Song Tịch Việt lại ừ một tiếng.

Sắc mặt Hà Tiêu bỗng trở nên rất khó coi, cậu ta nhịn một hồi mới nhìn sang Hoàng Hi Ngôn nói: “Cuối tuần này là sinh nhật em, em mời đám bạn đi ăn cơm và hát karaoke, chị có muốn đi chung không?”

“Em đi với bạn em, chị đâu quen mấy em ấy, đi chung không tự nhiên đâu.”

“Không sao, em sẽ săn sóc chị suốt buổi được không? Lúc hát karaoke chị tới một chút nhé? Dù sao cũng là sinh nhật em mà.” Câu cuối hoàn toàn nói bằng giọng năn nỉ.

Hoàng Hi Ngôn hết cách, đành cười bảo: “Nếu hôm đó chị không tăng ca.”

Mặt Hà Tiêu thoắt cái đã tươi tỉnh, cậu hướng mắt sang Tịch Việt, đút hai tay vào túi quần, lùi về sau một bước, nói với Hoàng Hi Ngôn, “Thế là chị hứa rồi đấy.” Đoạn, xoay người về tiệm.

Sau khi bị Hà Tiêu quấy rầy một lúc, Hoàng Hi Ngôn cảm thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người đã tan biến không sót gì. Cô thầm thở phào.

Hai người về đến dưới lầu, Tịch Việt cụp dù xuống, một trước một sau lên lầu.

Đến cửa nhà mình, Hoàng Hi Ngôn dừng bước, ngoảnh lại nhìn Tịch Việt, thoáng do dự rồi nói, “Anh Tịch Việt, mấy ngày sau em phải theo thầy ra ngoài phỏng vấn, thời gian nghỉ trưa không cố định, cũng không thể nhờ đồng nghiệp mua hộ mãi được, nên…”

Tịch Việt nói: “Không sao đâu.”

“Anh sẽ ăn cơm đàng hoàng chứ?”

“…Không biết.”

Câu đáp này khiến Hoàng Hi Ngôn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Cô vô thức dùng tay siết chặt dây đeo chiếc túi vải, xoắn xuýt một lúc mới hạ quyết tâm.

Tới đây giữa cô và Tịch Việt đã thanh toán xong.

Không cần dây dưa thêm nữa.

Cô móc chìa khóa nhà ra, cười nói: “Thế em vào nhà đấy, có chuyện gì anh cứ nhắn Wechat cho em nhé.”

Vặn chìa, dừng một chốc, cô đẩy cửa ra, lúc đi vào không quay đầu lại.

Tịch Việt đợi cô đóng cửa lại mới cất bước lên lầu.

Thứ mùi ẩm ướt sau mưa dường như đã tràn khắp mọi ngóc ngách trong nhà. Anh đi tới nằm xuống ghế sô pha, châm điếu thuốc, cảm thấy làn khói thoảng vị đắng chát của nước mưa tối nay.



Anh bị sặc phải ho khan một tiếng, đưa một tay vuốt tóc ra sau, tay còn lại đỡ trán, rời mắt qua, trông thấy pho tượng đã đóng gói xong xuôi đặt trên tủ ti-vi mà Hoàng Hi Ngôn chưa cầm đi.

*

Cuộc trò chuyện đêm mưa ấy cứ như chưa từng xảy ra, Hoàng Hi Ngôn lại quay về cuộc sống không chạm mặt Tịch Việt.

Mấy hôm nay cô còn bận rộn hơn trước đây, vì nội dung công việc đã thay đổi. Để lần chào mừng kỷ niệm ba mươi năm phát hành tờ báo chiều có mẫu in thật đẹp, trước đó toà soạn đã hoãn việc truyền thông một lần, giờ lại tiếp tục, chủ biên chỉ định một biên tập và Hoàng Hi Ngôn phụ trách chuyện này.

Tòa soạn có số điện thoại và weibo, nhưng mấy trăm năm chẳng ai quản lý sắp mọc cỏ đến nơi, mật khẩu phải xin lại qua thư.

Công việc quan trọng đầu tiên sau khi tiếp quản là biên tập một đoạn phim liệt kê mười tin tức nổi bật nhất kể từ lúc tờ báo ra đời đến nay.

Thầy Trịnh cấp quyền truy cập kho tài liệu để cô có thể sử dụng bất cứ đoạn phim cũ nào.

Vì đoạn phim này, dạo gần đây Hoàng Hi Ngôn đã phải tăng ca không ít, rốt cuộc đến sát hạn nộp mới biên tập xong.

Hôm ấy vừa lúc Hà Tiêu muốn mở tiệc sinh nhật đãi khách, cô tăng ca xong thì tới chỗ hẹn luôn, cuối cùng không để Hà Tiêu leo cây.

Trong phòng karaoke, đám bạn học của cậu ta đang chơi rất hăng.

Chỉ có mình Hà Tiêu vốn là nhân vật chính lại đứng ngồi không yên, mãi đến khi Hoàng Hi Ngôn báo cho cậu ta qua điện thoại là cô đã đến dưới lầu, cậu ta mới bật dậy khỏi sô pha, đi xuống đón người.

Vừa xuống cầu thang, Hà Tiêu đã trông thấy Hoàng Hi Ngôn. Cậu ta không kìm được mà cười nói: “Em cứ tưởng chị không tới.”

“Dù sao chị cũng hứa với em rồi mà.”

Hà Tiêu đi trước mở cửa cho cô, Hoàng Hi Ngôn lùi lại một chút, vì cô không ngờ bên trong ồn ào như vậy. Mấy bài hát mà đám học sinh cấp Ba nhỏ hơn cô mấy tuổi đang gào thét cô chưa từng nghe qua.

Hà Tiêu đặt tay lên vai cô, vừa đẩy cô vào trong vừa nói: “Chị muốn hát bài nào? Để em bấm giúp chị.”

“Không cần không cần.” Hoàng Hi Ngôn vội nói, “Nhạc nhẽo của chị chán lắm, chị nghe mọi người hát được rồi.”

Cô theo Hà Tiêu ngồi xuống sô pha, cởi ba lô ra, không thoải mái mà nhìn quanh.

Có mấy người chú ý đến cô bỗng bu lại, trong đó có một nữ sinh cười hỏi: “Có phải chị là chị sinh viên mà Hà Tiêu nhắc tới không?”

Tuy Hoàng Hi Ngôn đang rất mất tự nhiên nhưng vẫn không quên mỉm cười, “Hà Tiêu nói xấu gì chị à?”

Một nam sinh kêu lên: “Hà Tiêu khen chị đáng yêu.”

Hà Tiêu lập tức chối bay, “Tao nói thế bao giờ!”

Nam sinh kia trêu cậu ta, “Nói mà không dám nhận, hèn thế mày!”

Hà Tiêu gãi gãi đầu, liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn, cố chống chế cho bản thân, “Em chỉ kể chuyện hay thôi.”

Mọi người đồng loạt hứ một tiếng, rồi lại có người hỏi: “Chị có bạn trai chưa ạ?”

“Chưa.”

Hà Tiêu nhoẻn môi cười, kế đó cậu ta bị bạn học đẩy một cái, mọi người đều “ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý.

Ở phương diện chú ý đến cảm xúc người khác, Hoàng Hi Ngôn rất nhạy cảm, có điều chuyện liên quan tới Hà Tiêu trước giờ cô chưa từng nghĩ theo hướng kia, bây giờ mới giật mình hiểu ra, nhất thời thấp thỏm không yên.

Cô đành gắng gượng mỉm cười, làm bộ nghe không hiểu mấy lời trêu đùa của đám trẻ này.

Hà Tiêu cũng sợ Hoàng Hi Ngôn thấy bối rối bèn dỗ đám người đang xúm lại tản đi, còn cậu ta thì bê khay đựng trái cây tới rồi đưa cho Hoàng Hi Ngôn một chiếc nĩa nhựa.

Hoàng Hi Ngôn xiên một miếng dưa hấu, bỏ vào miệng, nói “Cảm ơn” với tâm trạng phức tạp.

Hà Tiêu nhìn cô hỏi: “Chị không hát thật à?”

Hoàng Hi Ngôn lắc đầu.

“Vậy để em hát một bài nhé.”

Đoạn, cậu ta đứng dậy đi lên chọn bài. Cậu ta chọn bài, chuyển thứ tự ưu tiên hàng đầu, không quan tâm ai đang hát lúc này mà cắt ngang luôn.

Người bạn đang hát cười mắng cậu ta một câu, song không so đo gì mà đưa mic cho cậu ta.

Hoàng Hi Ngôn nhìn lên màn hình, đó là một bài hát cũ của Trương Quốc Vinh có tựa đề Trách em quá xinh đẹp. Nhạc dạo vừa dứt, Hà Tiêu cất giọng, bắt chước giọng Quảng Đông rất ra dáng, màu giọng cũng không kém.

Cô cảm thấy Hà Tiêu đang nhìn mình, bèn cúi đầu ăn trái cây.

Hà Tiêu hát xong thì tới ngồi xuống cạnh cô, cũng không nhiều lời mà cầm cái nĩa nhỏ lên, cùng cô ăn trái cây tiếp.

Mới đầu Hoàng Hi Ngôn định lấy cớ về sớm, không ngờ thật ra đến 0 giờ sáng mới là sinh nhật Hà Tiêu, mọi người đang đợi tới lúc đó xem cậu ta thổi nến, cô không muốn làm cậu ta mất hứng bèn quyết định nán lại thêm một chút.

Có người rủ cô và Hà Tiêu chơi bài, vì cô không biết chơi nên từ chối khéo, Hà Tiêu cũng không đi mà ngồi lại với cô.

Hoàng Hi Ngôn vội nói: “Em chơi với mấy bạn đi, đừng để ý đến chị, chị ngồi lướt điện thoại được rồi.”

“Em đã nói là sẽ lo cho chị mà.”

Hai người lúng ta lúng túng ngồi một lát thì Hà Tiêu hỏi cô, “Chị có chơi game điện thoại không? Vinh Giả Vinh Diệu? Mình ghép đôi chơi nhé.”

“Không chơi.”

“PUBG thì sao?”

“Cũng không chơi…”

Hà Tiêu gãi gãi đâu, “Vậy bình thường chị làm gì thế?”

“Chị đọc sách khá nhiều.”

“Em vừa đụng tới sách là nhức đầu…” Hà Tiêu buồn rầu than.

“Thế nên chị mới nói em không cần để ý tới chị đâu, chị lớn hơn em nên lối sống cũng khác. Bình thường chị là một người khá nhàm chán…” Hoàng Hi Ngôn thừa nhận cô đang nói chuyện hàm ý.

“Đâu lớn hơn mấy tuổi.” Hà Tiêu ngắt lời cô.



Lúc này, bạn của Hà Tiêu gọi cậu ta, “Ê Hà, tới đánh bài nào!”

“Không tới.”

“Đệt, thiếu người mà mày! Tới lẹ đi! Hay mày sợ thua tiền?!”

Mặt Hà Tiêu hiện vẻ khó xử.

Hoàng Hi Ngôn vội khuyên cậu ta: “Em đi chơi đi. Chị phải trả lời tin nhắn Wechat của cấp trên.”

“Thế để em đánh vài ván rồi về.”

Hoàng Hi Ngôn gật đầu, “Mau đi đi, đừng lo cho chị.”

Đợi Hà Tiêu đi tới đầu kia của ghế sô pha, Hoàng Hi Ngôn không khỏi thở hắt ra.

Lướt điện thoại chưa được bao lâu thì đã tới nửa đêm.

Bạn Hà Tiêu lấy bánh sinh nhật ra, đốt nến, ấn công tắc tắt đèn đi.

Một đám người đẩy Hà Tiêu vào giữa, để cậu ta thổi nến và ước nguyện.

Thổi nến xong, mọi người chia bánh, ăn chưa được hai miếng thì trò chơi truyền thống lại bắt đầu. Không biết ai quẹt kem lên mặt Hà Tiêu trước, Hà Tiêu không chịu thua cũng quẹt lại, thế là chẳng bao lâu sau mọi người đều nhốn nháo hết cả, không một ai may mắn trốn thoát.

Hoàng Hi Ngôn đứng ngoài, không hề bị cuộc chiến ảnh hưởng, nhưng có một nữ sinh đang bị mọi người “bắt nạt” tinh mắt trông thấy Hoàng Hi Ngôn, bèn dời lửa chiến trường bằng cách trét cả bàn tay đầy kem lên mặt Hoàng Hi Ngôn.

Hà Tiêu vội chạy đến cản nhưng đã không kịp, cậu ta trơ mắt nhìn Hoàng Hi Ngôn bị trét đầy đầu kem.

Cậu ta bất giác vén tóc Hoàng Hi Ngôn lên, lấy ống tay áo mình lau cho cô.

Hoàng Hi Ngôn trước đó đã ngây như phỗng vì bị nữ sinh kia “đánh lén” nên không kịp phản ứng lại hành động của Hà Tiêu nên động tác ngăn cản chậm một bước.

Khoảnh khắc tóc cô bị Hà Tiêu nắm lấy, những ánh mắt đang đổ về phía họ bỗng ngơ ra hết.

Khoảng lặng kỳ lạ này khiến nhiều người ngoảnh đầu lại, tất cả đồng loạt sửng sốt, dồn mắt vào cô.

Hoàng Hi Ngôn nở một nụ cười theo bản năng, sau đó giật tóc mà Hà Tiêu đang nắm trong tay về, cười nói: “Chị đi rửa mặt một chút.”

Cầm lấy ba lô của mình, đi ra ngoài cửa.

Hà Tiêu mở cửa đuổi theo, bắt được cánh tay cô trong hành lang, quýnh quáng xin lỗi cô, “Em, em xin lỗi… Bọn em không cố ý…”

Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Em để chị đi rửa mặt chút nha.”

Mặt Hà Tiêu đầy vẻ luống cuống, buông lỏng tay ra.

Kem bơ rất khó rửa sạch, Hoàng Hi Ngôn dùng nước thử một chút bèn bỏ cuộc.

Tay cô bóng nhẫy cực kỳ khó chịu, dùng nước không rửa sạch được. Cô lấy một tờ khăn giấy lau khô, đành vậy.

Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên nhìn gương, thoáng khựng người, vén tóc ra, nghiêng mặt qua nhìn một chút, hơi nhíu mày lại rồi thả tóc xuống.

Đang định ra ngoài thì có điện thoại.

Là biên tập phụ trách nhiệm vụ tuyên truyền cùng cô gọi tới, bảo chủ biên xem lại đoạn phim một lần thấy có một tin tức trong đó không phù hợp, phải thay.

“Khi nào cần ạ?”

“Ngày mai chủ biên muốn gửi cho cấp trên xem. Hi Ngôn, có thể phiền em tối nay thay tin khác không? Vốn chị nên làm cùng em nhưng con chị lại phát sốt, giờ chị đang ở trong viện với nó.”

Hoàng Hi Ngôn nói: “Không sao ạ, để em thay tin khác.”

Nghe điện thoại xong, cô đi ra cửa, Hà Tiêu còn đang đứng lóng ngóng chờ bên ngoài.

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Chị phải về đây, có việc cần tăng ca.”

“Để em tiễn chị.”

“Không cần đâu.”

“Để em đưa chị về nhé?”

Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Từ đây về nhà không xa, không cần đưa đâu, bạn em đang chờ em đấy.”

Hà Tiêu không đoán được Hoàng Hi Ngôn có mất hứng hay không, bởi vì đến giờ cô vẫn luôn tươi cười khiến cậu ta không rõ mình có nên xin lỗi cô hay không.

Nhưng có thể khẳng định một điều, thái độ của cô khi từ chối lời đề nghị đưa về của cậu ta rất kiên quyết, mặc dù giọng điệu trước sau luôn ôn hoà.

Vậy nên cậu ta không nài thêm, “Thế… Chị chú ý an toàn nhé, tới nhà thì gửi tin nhắn Wechat cho em.”

“OK.”

Gọi xe từ quán karaoke về đến nhà chỉ mất không đến mười phút.

Nhưng Hoàng Hi Ngôn thấy cực kỳ sốt ruột, cô gấp gáp muốn gội sạch cái đầu toàn kem.

Xe dừng ở ngõ, sau khi xuống xe cô vội vã đi vào trong.

Đến cửa, vừa định kéo cánh cửa sắt đã bị hư khóa ra thì nghe thấy tiếng người gọi cô cách đó không xa: “Hi Ngôn.”

Cô thoáng sửng sốt, ngoảnh lại, mới phát hiện Tịch Việt đang đứng trong ngõ tối phía bên phải, tay anh kẹp điếu thuốc, đốm đỏ lúc sáng lúc tắt.

 

 

------oOo------