Hôm nay đánh dấu sự khởi đầu của lễ hội văn hóa học đường được chờ đợi từ lâu của Học viện A-10.
Mặc dù vẫn là ngày đầu tiên nhưng ngay từ đầu đã có một vấn đề nhỏ nảy sinh.
Chủ yếu, ngôi trường rộng rãi tràn ngập du khách mong được gặp Uta Miyako và Kureha Shun.
Ngày thứ hai của lễ hội chỉ dành riêng cho học sinh khối A-10 nên người ngoài chỉ có cơ hội được tham quan trường vào ngày đầu tiên. Tuy nhiên, Haruka và những người khác không thể không quan sát đám đông với vẻ mặt kinh ngạc.
Theo bảng tin, lượng du khách đến tham dự lễ hội trường đã tăng hơn 400% so với năm trước. Dữ liệu có chính xác hay không vẫn chưa rõ ràng. Điều duy nhất có thể khẳng định là không gian rộng lớn của trường, trái ngược với số lượng học sinh của trường, cuối cùng đã được sử dụng vì nó có thể chứa được số lượng lớn du khách.
Haruka và Ria tay trong tay đi dạo quanh trường, đảm bảo rằng họ sẽ không bị tách rời. Những người yêu khác của anh đã rời đi trước đó để tham gia các hoạt động câu lạc bộ hoặc đề nghị hỗ trợ họ trong những vấn đề khác.
Cả Yunika và Shinku đều bị coi là chướng mắt trong lớp học. Tuy nhiên, có vẻ như họ vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiện trong câu lạc bộ của mình, điều này khiến Haruka cảm thấy nhẹ nhõm trong thâm tâm.
Haruka thật khó chịu khi chứng kiến những cô gái anh quan tâm bị ngược đãi vì mình. Tuy nhiên, chia tay với họ không phải là một lựa chọn; anh vẫn kiên quyết cam kết với họ trong suốt quãng đời còn lại của mình.
"Hãy ghé qua chỗ của Sumireko-san trước khi chúng ta đi xem những nơi khác."
"Okay."
Haruka và Ria trong giây lát buông tay ra rồi ngay lập tức đan ngón tay vào nhau. Cặp đôi đi dạo xung quanh khi họ băng qua đám đông nhộn nhịp.
Du khách bị hớp hồn bởi mái tóc vàng bồng bềnh của Ria cũng như bị mê hoặc bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Một số người trong số họ không khỏi đưa mắt dõi theo Ria.
Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều choáng váng ngay khi nhận ra sự hiện diện của Ria, như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó khó tin.
Mặc dù có thể nhìn thấy cấp bậc công dân của Ria, nhưng không ai trong đám đông cau mày hay tỏ ra nghiêm khắc.
Đó là bởi vì Ria đơn giản là quá tuyệt vời.
Nắm tay người mình yêu, Ria mang vẻ mặt vui vẻ và tươi sáng. Mọi người đều bị quyến rũ.
Đúng như dự đoán, Haruka cũng nhận thấy Ria đã thu hút được sự chú ý của đám đông.
Cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt của những người đàn ông lạ mặt xung quanh Ria, anh theo phản xạ tăng tốc độ bước đi.
"Thật chán mà. Anh ghét những nơi đông đúc như thế này."
"Thật là sảng khoái vì thường không có nhiều người ở đây ~ "
Ria vẫn vô tư, không để ý đến hoàn cảnh khó khăn của Haruka.
Ria chưa từng tham gia bất kỳ sự kiện nào của trường trong suốt cuộc đời mình. Cô đã đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc khi có thể trải qua khoảng thời gian như vậy bên người mình yêu.
Cô luôn mỉm cười, trông vui vẻ và mềm mại hơn bình thường. Cô đã đạt đến trạng thái như vậy dù chỉ mới 30 phút trôi qua kể từ khi lễ hội trường bắt đầu.
Ngôi trường thường vắng vẻ nơi câu lạc bộ của Sumireko tọa lạc giờ đây đã đông đúc du khách.
"Chị có ở đây không, Sumireko-san ~?"
Trước phòng Câu Lạc Bộ Khoa Học của Sumireko là một vài vị khách có tính cách mờ ám.
Trong số đó nổi bật là một người đàn ông mặc áo khoác dài đeo mặt nạ phòng dịch, một người trông giống Android hơn là người thật, một cô hầu gái với ánh mắt đầy sát khí và người phụ nữ gothic lolita được trang bị dao khắp cơ thể.
Các bức tường của một số phòng học xung quanh phòng Câu Lạc Bộ Khoa Học đã được dỡ bỏ, tạo thành một phòng trưng bày lớn trưng bày một số thiết bị mà Sumireko đã phát triển.
"Nó không phải để bán."
"Ồ, thôi nào... tôi sẽ trả cho cô 50 triệu yên..."
Đứng trước vật trưng bày giống như một khẩu đại bác khổng lồ là Sumireko, người đang mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng thông thường của mình. Cô đang bị trả giá bởi một người đàn ông đeo kính bảo hộ cơ khí.
Sumireko chú ý đến Haruka và ngay lập tức bước tới chỗ anh, ra hiệu kết thúc cuộc trò chuyện của cô với người đàn ông.
"Chào buổi sáng, Sumireko-san."
"À, Haruka. Chào buổi sáng. Ise Ria ở cùng em nhỉ?"
"Em ấy ở đây."
Sumireko nhìn Ria, cô ấy mỉm cười chào lại.
"Chắc chắn có rất nhiều người ở đây."
"Hầu hết họ đều là những Sabage Players (game sinh tồn)."
"Em tưởng game sinh tồn sẽ chỉ sử dụng súng."
"Nó phụ thuộc vào các quy định."
Mặc dù có súng trong số các vật trưng bày trong phòng trưng bày, nhưng phần lớn chúng là những cỗ máy có hình dạng và kích thước khó hiểu.
Các video trình diễn được cung cấp cùng với các cuộc triển lãm. Có một loại vũ khí trên không có tính cơ động cao có thể phân tán chùm tia và thay đổi hình dạng, các xúc tu cơ học có thể được điều khiển tự do như đuôi của Sumireko, một tháp pháo tự động tấn công tự động và nhiều thứ khác.
"Tại sao chị không bán món hàng đó sớm hơn?"
"Chị không bán tác phẩm của mình."
"Và đó là lý do tại sao cậu luôn ngập trong đống nợ nần đấy."
Một giọng nói quen thuộc xen vào phía sau Haruka và Ria.
Họ quay lại và nhìn thấy Yuzurika, người dường như không biết từ đâu xuất hiện.
"Tớ đã nhận được giải thưởng từ việc thắng một trận Sabage gần đây."
"Tiền thắng như vậy sẽ chỉ làm giảm bớt khoản nợ của cậu."
"Tớ đã kiếm được lợi nhuận."
"Mặc dù vậy, khoản nợ của cậu vẫn không tới được âm."
"Im đi nhé."
Nguồn thu nhập của Sumireko là giành được giải thưởng từ các game sinh tồn.
Cô được ca ngợi là một thiên tài lập dị trong số các Senpai trong trường. Cô sở hữu một địa vị xứng đáng với danh tiếng của mình.
Tuy nhiên, dù tài giỏi đến đâu, cô cũng không phải là bất khả chiến bại. Vì không phải lúc nào cô cũng có thể giành được số tiền thưởng nên chắc chắn cô sẽ mắc nợ.
Haruka không thể không nghĩ rằng cô nên giảm bớt việc chế tạo các thiết bị mới trong thời gian cô không thể giành được bất kỳ giải thưởng nào. Tuy nhiên, đó vẫn được coi là một phần sức hấp dẫn của Sumireko.
"Àー, phải rồi. Em đã gửi tin nhắn trước đó nhưng em có một vở kịch sẽ biểu diễn vào khoảng 14:30 chiều. Xin hãy đến xem nó."
"Chị sẽ đi. Em không cần phải đến tận đây để nhắc nhở chị đâu."
"Em hơi lo lắng đấy."
"Đừng lo lắng, Haru. Chị sẽ mang cậu ấy theo, ngay cả khi chị phải lôi cậu ấy đến đó."
Yuzurika cười toe toét trấn an khi cô đập vào cánh tay máy của Sumireko.
"Được rồi. Em còn nhiều nơi khác để đi nên tụi em sẽ khởi hành ngay bây giờ."
"Xin thứ lỗi."
Ria nhẹ nhàng cúi đầu và đi theo Haruka khi anh bước đi. Sumireko nhanh chóng bước vào.
Cô nhẹ nhàng ôm Haruka từ phía sau và thì thầm vào tai anh.
"Chúc em may mắn trên sân khấu nhé."
"Okay. Xin hãy đến và chiêm ngưỡng."
Sau khi nghe câu trả lời của Haruka, Sumireko bước đi.
Nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ria và Yuzurika, Sumireko lúng túng quay đầu sang một bên, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Sumireko và Yuzurika đứng cạnh nhau nhìn hai người rời đi.
"Tớ không hiểu nổi em ấy."
"Phần nào?"
"Nếu là tớ, tớ sẽ không muốn bạn bè và gia đình xem tớ biểu diễn."
"Hởー, vậy à? Em ấy đó khá vui khi biết Okaa-san sẽ đến xem vở kịch của mình."
"Tớ không hiểu nổi chị em cậu..."
Sumireko tự hỏi liệu đó có phải là sự khác biệt giữa một người hướng ngoại và một người hướng nội hay không.
Sau đó, cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Haruka 6 tháng trước. Lúc đó tâm trạng anh có chút ảm đạm. Nhưng bây giờ, Haruka thật rực rỡ.
Trước khi cô biết điều đó, cô đã hình thành một mối liên hệ sâu sắc với một người như vậy. Việc Haruka đến gặp cô đủ để khiến cô nhận ra mình bị anh thu hút đến mức nào.
"Trông cậu bây giờ thực sự rất sống động."
"Hả? Dù vậy, tớ vẫn giống như thường lệ."
Bị Yuzurika gọi, biểu hiện của Sumireko ngay lập tức trở lại trạng thái ngơ ngác.