Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 25




Nhớ không rõ đã bao nhiêu năm rồi không nghe được từ miệng người khác nhắc đến cái tên này, đại não của Tô Thố trong nháy mắt bị người khác làm nổ tung, sau đó hô hấp bị một người tàng hình lấy mất, những tháng ngày đau khổ không ngừng lại ùa về. Dưới bầu không khí im lặng cực độ, thậm chí là tiếng gió đập vào những chiếc lá va chạm với nhay hay tiếng côn trùng rả rích cũng không phá nổi sự yên tĩnh đó, trong sân vườn bất kì một chi tiết nhỏ nào cũng đều được điểm rõ, bao gồm cả những chi tiết nhỏ trên người Tô Thố. Mỗi người đều thấy được gương mặt cô dưới ánh trăng và ánh đèn chập chờn lung lay trong khu vườn gần như có cùng một màu trắng trong suốt, đến gần hơn có thể phân biệt được những mạch máu dưới làn da tái mét của cô, nhưng lại không nhìn thấy dòng máu lưu động.

“ Anh theo bọn họ phát điên gì chứ?” Ưng Thần tức giận đến phát run, rống lên với Tô Trí, “ Còn sợ không đủ phiền toái?”

Giọng rống lên này của cô nhắc nhở tất cả người ở đây, mọi người thay đổi tư thái, trợn mắt há hốc mồm chuyển hướng ánh mắt về chỗ Tô Trí. Động tác đồng nhất của mọi người rốt cuộc cũng tạo ra một loại âm thanh ầm ĩ.

Một trận gió đêm nhẹ nhàng mờ ảo thổi tới, tiếng chim hót theo cơn gió bay tới cũng mang theo hơi thở khác biệt, mơ hồ có thể nghe thấy, nhưng nếu chú ý nghe, thì cái gì cũng đều không thấy, giống như tiếng xì xào bàn tán của dị giới. Tóc Tô Thố bị trận gió này thổi rối tung lên, cô lẳng lặng nhìn ánh đèn trong sân vườn, nhưng ngay cả ánh đèn ấy cũng không cho cô nổi một chút ấm áp, sức lực của cả người cô từng chút từng chút một như bị rút đi.

“ Anh không điên, anh thanh tỉnh hơn bất kì ai ở đây,” Ánh mắt Tô Trí sáng đến mức dọa người, anh cầm cái chai đổ vào miệng mình một ngụm rượu, hung hăng quăng một tấm hình lên trên bàn, gây ra một tiếng động thanh thúy, “A Thố, em vì một người đã chết Giang Vi Chỉ, còn muốn đơn thân độc vãng đến bao giờ? Cậu ấy đã chết rồi a, cái loại chết mà không thể sống lại đó em biết không. Mấy năm trôi qua rồi, em có từng vì chính mình sống qua chưa? Vì sao em không thể suy nghĩ cho bản thân mình một chút? Em thay cậu ấy xếp thứ nhất, thay cậu ấy thi vào Hoa Đại, thay cậu ấy học hệ Vật lí công trình……”

Anh nói không nổi nữa, dựa vào tường trượt xuống: “ Anh vẫn tưởng sự ra đi của chú và thím khiến em không giải thoát được, nhưng anh rốt cuộc đã nghĩ sai rồi. Em giấu chúng tôi suốt ba năm, còn muốn giấu đến khi nào nữa hả? Những chuyện em thay Giang Vi Chỉ làm đã quá nhiều rồi, chẳng lẽ em còn định vì cậu ta mà cả cuộc đời này không yêu ai nữa? Vì một người đã chết mà em bất cần những người còn sống ? Mở to con mắt của em ra mà nhìn, mở to ra nhìn đi.”

Hứa Nhất Hạo cầm lấy bức ảnh trước tiên, sau đó tất cả mọi người đều vây quanh lại.

Ưng Thần vừa tức giận vừa gấp gáp chạy tới đỡ lấy Tô Trí – người đang ngồi dưới đất kia lên, đồng thời liếc mắt đến bức ảnh ấy, sắc mặt chợt biến, chính là tấm hính mà lần trước bọn họ đã nhìn thấy ở nhà bạn học của Tô Trí, cũng không biết Tô Trí đã xin được từ khi nào nữa.

Lâm Tranh giật mình: “Nam sinh này là ai? Là Nhất Hạo cậu ư?” Nói xong cô mới nhìn đến nét mặt của Hứa Nhất Hạo, trong lòng đã hiểu được đại khái, vội vã bổ sung một câu, “ A, không phải.”

Hứa Nhất Hạo giống như xương cốt tan rã đứng không nổi, anh giữ chiếc ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt bỗng nhiên tán loạn, sau đó liền cười. Anh nhẹ nhàng để bức hình đặt trên bàn trước mặt mình, chậm rãi gật đầu, thanh âm khàn khàn làm cho người ta không đành lòng nghe: “ Thì ra như thế. Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Tôi nên sớm hiểu ra mới đúng. Chiêu sinh ngày đó em đứng ở trước mặt tôi, nói với tôi rằng muốn gia nhập hội, chính là bởi vì khuôn mặt này đúng chứ. Tôi bị ngã gãy chân em đến bệnh viện thăm tôi, cũng là bởi vì khuôn mặt này, đúng không?”

Trần Tử Gia cầm bức ảnh đưa đến trước mặt Tô Thố, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô: “ Tô Thố, đúng không? Cậu ta có phải là Giang Vi Chỉ ?” Anh không biết chính mình vì sao cứ phải như vậy truy vấn, nhưng vẫn cố chấp hỏi tiếp. Anh nghe thấy có một thanh âm đang cười nhạo thật to ở trong lòng, nói lặp đi lặp lại, tất cả các người đều sai lầm rồi, các người đều bị cô ấy lừa rồi. Đây mới là chân tướng.

Cây Lê nở rộ trên bức hình đẹp xiết bao, giống tuyết mùa đông trắng xóa đến chói mắt, khuôn mặt kia dưới gốc cây nhiều năm chưa từng được gặp lại, sinh động và anh tuấn như thế, giống như còn đang ngày hôm qua vậy. Vết thương chưa từng đóng vảy lại một một lần nữa bị một góc sắc nhọn của tấm hình mỏng dính ấy cứa đứt. Cảm giác băng lãnh thuận theo mạch máu lưu chuyển qua xương cột sống leo lên trên, cuối cùng chuyển đến tim, nháy mắt kết thành băng, máu huyết không lưu thông. Tô Thố cảm nhận được sự khiếp đảm, ôm ngực nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Sau khi đứng vững, cô ngẩng mắt nhìn bầu trời. Ánh trăng chưa đi vào tầng mây dày u ám, không làm tan đi được sắc trời tối như mực từ trên trời giáng xuống, bao phủ lên hết thảy quanh cô. Ngẫu nhiên cũng có chú chim xuất hiện trong bầu trời sao yếu ớt sau đó biến mất ở trong bóng đêm xa xăm, ánh đèn không lí do bắt đầu chớp lóe, chiếu lên bóng dáng cô chợt sáng chợt tối, hình dáng lay động, chiếu vào bức tường màu trắng toát, như thành một người khác.

Tô Thố đứng đó, mặc cho sự khiếp đảm từng đợt từng đợt kích động đến từng bộ phận cơ quan trong cơ thể cô. Cả người cô không có một chỗ nào không đau, chỉ là cô không thể khống chế nổi. Tầm mắt buông xuống một lát sau đó, cô rốt cuộc cũng ngẩng mắt lên, rồi mỉm cười. Nụ cười của cô vẫn như trước đây, hơi giương khóe miệng, vô thanh vô tức khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Trần Tử Gia cách cô gần nhất, chỉ có anh nhìn thấy cô mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt rất sâu, trong mắt bị bịt kín một lớp sương mù, tầng tầng lớp lớp đem tất cả cảm xúc, ngay cả ánh sáng cũng ngăn lại, chỉ ở nơi sâu nhất trong mắt chảy ra lộ ra sự bi thương lạnh lẽo vô cùng yếu ớt, như ánh trăng giá buốt tê cóng. Cặp mắt ấy dường như đang ở trong thân thể anh, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.

Không ai biết nên làm gì bây giờ. Mọi người trợn mắt há miệng nhìn cô đi lên lầu, sau đó cầm theo túi xách xuống, đi xuyên qua hoa viên, từng bước từng bước đi hướng về cảnh cửa chính. Tất cả mọi người đứng thẳng tại chỗ, như thể đã quên mất hành động nhúc nhích phải như thế nào.

Đúng lúc tay cô chạm vào cảnh cửa chính, Trần Tử Gia bỗng nhiên như đang trong cơn mộng giật mình tỉnh dậy, anh lao thẳng về phía cô, ôm chặt eo cô từ phía sau, cằm để lên đầu vai cô một cách chặt chẽ. Anh cứ dùng sức ôm như vậy, giống như phải đem cô nhét vào cơ thể mình. Đến tận lúc này, anh mới phát hiện ra cô gái trong lồng ngực anh này mới gầy yếu ra sao.

“ Đã trễ thế này em còn muốn đi nữa sao!” Đôi tay Trần Tử Gia giống như chiếc gọng sắt, đang gầm lên giận dữ bên tai cô.

Tô Thố dùng tất cả sức lực trên người giãy dụa, chỉ là cô càng dùng sức giãy dụa, người phía sau ôm cô cũng càng chặt hơn, dù cho cô có dùng sức thế nào cũng đều là phí công. Trần Tử Gia không nói, cứ như vậy ôm cô, chờ cô hao hết tất cả sức lực.

Không biết Mễ Thi đã đi tới từ khi nào. Cô trừng mắt với Trần Tử Gia, trên mặt là một loại biểu tình gần như là sụp đổ hoàn toàn. Cô vươn tay tách cánh tay anh ra, đứt gan đứt ruột vừa khóc vừa nói: “ Anh buông cô ta ra, buông cô ta ra, buông cô ta ra đi! Anh thích cô ta như vậy làm gì hả? Ngay cả trái tim cô ta cũng không có a.”

Mễ Thi điên cuồngúm lấy cánh tay Trần Tử Gia, móng tay dài để lại vài đường dấu tích đỏ thẫm cào trên tay anh. Sự xuất hiện của Mễ Thi khiến Trần Tử Gia phân tâm, cánh tay bởi vì đau theo bản năng mà buông lỏng ra, Tô Thố nhân cơ hội liền giãy giụa, thoát khỏi lồng ngực anh, gần như đã chạy đến cửa trước, tách một tiếng chốt cửa đã bị mở.

Một trận ánh sáng trắng xóa của đèn xe chiếu vào trong sân. Mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, trước hết nghe thấy thanh âm dẫn kình tắt lửa. Một chiếc xe con màu trắng đã đậu ở cửa, Lưu Phỉ mở ra cửa xe bên trái.

Tuy rằng không biết nơi này đã phát sinh chuyện gì, Lưu Phỉ đứng ở cửa nhìn thấy sắc mặt của tất cả mọi người trong sân, cũng mơ hồ đoán được bảy tám phần. Cô cẩn thận quan sát Tô Thố, sắc mặt cô ấy trắng bệch, cánh môi dưới như bị cắn sắp chảy máu rồi. Từ trên người Tô Thố có thể nhận ra sự ẩn nhẫn đến cực độ và khốn khổ vô cùng. Lưu Phỉ không nói gì nhìn bốn phía, ôm cô một cách rất yêu thương rồi rời đi.

Sau khi lên xe Tô Thố ngoảnh đầu ra phía ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm, bóng cây lắc lư, ve kêu như xưa, ánh đèn xa xa chợt lóe rồi mất, không biết bao nhiêu người đang chìm sâu vào cơn mộng đẹp. Cô biết Lưu Phỉ đang nhìn cô, không quay đầu lại, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Cám ơn chị, sư tỷ. Phiền chị đưa em về trường.”

“ Về trường? Em còn sợ bọn họ tìm không thấy em sao?” Lưu Phỉ đạp một chân lên thắng xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Đi nhà chị nhé.”

“ Không cần, em về trường.” Tô Thố lắc đầu trong lặng lẽ.

Lưu Phỉ đậu xe ở ven đường, bắt lấy tay cô, cố gắng đem nhiệt độ truyền cho cô. Cô nhẹ giọng nói: “ A Thố, muốn khóc cứ khóc đi. Đừng nhẫn nhịn.”

“ Khóc? ” Tô Thố nghi hoặc, sau đó nhẹ nhàng nói: “ Em quên rồi.”

Cô không biết đã bao năm không khóc rồi, không chảy qua một giọt nước mắt. Cô không biết làm thế nào mới có thể khóc, ra sao mới có thể khóc. Cô quả thật hoàn toàn quên mất nó một cách triệt để.

Lưu Phỉ nhìn cô trong im lặng, cuối cùng rốt cuộc cũng khởi động ô tô.

Đêm đó Tô Thố ngủ thật sự không ngon. Lúc nửa đêm cô tỉnh lại, ngồi ôm đầu gối ở đầu giường, bắt đầu nhớ lại lần cuối cùng bản thân mình khóc là thời điểm nào. Cuối cùng cô đã nhớ được, đó là đêm giao thừa năm ấy khi cha mẹ qua đời. Cô ngồi trên băng ghế dài trong sân vườn nhà ông nội, dùng tay trái và tay phải chơi cờ vây với nhau. Tô Trí và mấy người anh em họ đang đốt pháo hoa, những đóa pháo hoa đủ màu sắc lộng lẫy phóng lên cao, biến mất phía chân trời đen kịt, giống như chưa từng tồn tại qua.

——-

Cô đứng dậy kéo ra bức màn, ánh sáng tờ mờ lúc tảng sáng phá cửa sổ mà ra.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, cô đánh thức Dương Tuyết dậy. Sau khi ăn xong điểm tâm, hai người mỗi người một ngả chia tay ở chỗ cửa Nhà ăn. Dương Tuyết hiện tại vì muốn thi nghiên cứu sinh mà như muốn mất nửa mạng, cả kì nghỉ ngoài trừ lúc lên lớp thì chính là đi tự học ở phòng tự học. Tô Thố thì đi phòng thí nghiệm.

Tuy rằng thời gian rất sớm, lúc Tô Thố đến trung tâm khoa học bốn tầng, vẫn như thường lệ nhìn thấy phòng của Giáo sư Triệu người phụ trách hạng mục này vẫn sáng đèn.

Giáo sư Triệu bà ấy là viện sĩ viện khoa học, ở trên lĩnh vực vật lí năng lượng cao và vật lí nguyên tử có vị trí cực cao, cũng là một trong số ít nữ viện sĩ trong nước. Ngoài trừ Tô Thố, bà ấy là người ở phòng thí nghiệm lâu nhất. Bà năm nay gần bảy mươi, tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, nhưng có lối suy nghĩ linh hoạt giống người trẻ tuổi. Bà không phải là giáo sư của Hoa Đại, mà là công tác ở một viện nghiên cứu ở Tây bộ, chỉ là bởi vì cái hạng mục này màđi đến Hoa Đại.

Bà không thích nói chuyện, vô cùng nghiêm khắc, thái độ công việc cẩn thận tỉ mỉ, có một chút sai liền phải làm lại từ đầu, cho nên có đôi khi có vẻ không hợp tình người. Tô Thố cũng không thích nghe người ta lời ra tiếng vào, những cũng dần dần nghe được tin đồn đãi nói bà lúc tuổi còn trẻ đã từng kết hôn, sau đó do quá chuyên chú khoa học xem nhẹ gia đình, chồng mình bị ung thư đến giai đoạn cuối cũng không biết, lúc chồng chết bà cũng ở tỉnh khác không có quay về; từ đó về sau, đứa con trai cũng không nhận bà mẹ ruột này. Hầu như là bị cô lập hoàn toàn, mấy chục năm nay vẫn như thế.

Vậy mà bà lại vô cùng thiên vị Tô Thố. Thiên vị đến nỗi tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng không ai thấy kỳ quái, ở trong lòng mọi người, Tô Thố thật sự là đáng giá để đặc biệt coi trọng.

Vừa mới ngồi xuống không lâu, Tô Thố liền bị gọi vào văn phòng của bà. Tô Thố cực kỳ tôn kính bà, đứng lễ phép một bên.

Bà nhìn Tô Thố từ sau cặp kính mắt, nói: “ Muốn làm nghiên cứu sinh của tôi không?”

Lòng Tô Thố nghi ngờ là mình đã nghe sai. Giáo sư Triệu đã nhiều năm này không dẫn dắt nghiên cứu sinh thạc sĩ, dưới bà chỉ có mấy tiến sĩ. Lặng lẽ đánh giá thần sắc của bà, Tô Thố rốt cục đã tin tưởng những lời bà vừa nãy nói ra, tức thời thật sự là mừng rỡ vô biên, hận không thể lập tức kéo bà viết chứng từ vĩnh viễn không đổi ý.

“ Thật tốt quá thật tốt quá.” Tô Thố cơ hồ là nhảy dựng lên, nụ cười tràn đầy ra khóe miệng trong đáy mắt, khuôn mặt sáng tỏ như trăng.

Giáo sư Triệu cũng cười, chậm rãi nói: “ Nhưng, em biết đấy, sở nghiên cứu ở Tây bộ, về sau sẽ rất vất vả.”

“ Em không sợ đâu cô.” Ánh mắt Tô Thố rạng rỡ tỏa sáng. Sở nghiên cứu đó vốn chính là nơi mà cô tâm niệm định thi cho bằng được, hiện giờ nếu có một cơ hội như vậy, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Giáo sư Triệu bị nụ cười của Tô Thố cuốn hút, cũng mỉm cười gật đầu, bà không có nhìn lầm người. Với tinh thần như vậy, dũng khí như vậy, giống hệt như chính mình của bốn mươi năm trước, đối với sự đam mê khoa học của bản thân có một loại hăng hái đi lên quyết liệt bất chấp hết thảy, có một loại nhiệt tình giống kiểu tín ngưỡng. Người như vậy sẽ làm ra thành tựu.

“Uhm.” Giáo sư Triệu cúi đầu xem một xấp số liệu thí nghiệm trong tay, lộ ra mái tóc hoa râm: “ Đúng rồi, hôm qua hiệu trưởng của các em có hỏi tôi về tình huống của em.”

Mát trái Tô Thố bị nháy: “ Là hiệu trưởng Hứa ạ?”

“Anh ta cũng không nói gì, chỉ tùy tiện hỏi vài câu.” Giáo sư Triệu có chút nghi hoặc nói. Giống Hoa Đại một trường đại học đứng đầu cả nước vậy, hiệu trưởng trường đại trường học sớm không chỉ có là một hiệu trưởng đơn giản như vậy. Mỗi ngày ngoài họp hành ra thì chính là xử lý sự vụ, sẽ đặc biệt hỏi thăm tin tức về một em sinh viên cử nhân nhỏ nhoi trong trường, loại chuyện này quả thực là không thể tin được.

Trong lòng Tô Thố vướng mắc. Tính huống nào thế này, cô chỉ chạm mặt với hiệu trưởng có một lần kia ở bệnh viện thôi, đó cũng là chuyện rất lâu lúc trước rồi, nhưng vì sao còn nhớ rõ cô vậy?

Cũng may Giáo sư Triệu không tiếp tục đề tại này nữa. Tuổi của bà đã lớn, đặt mình trong khoa học đã quá lâu, ngoài vật lí ra thì những chuyện khác bà cũng không quá quan tâm, cũng chính là nhớ tới thì mới thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Giữa trưa Tô Thố xin phép nghỉ, trước tiên rời khỏi phòng thí nghiệm đi đến sân bay, khi đó đúng là một ngày có nhiệt độ nóng nhất, thời tiết nóng bức, ve cơ hồ như không kêu. Tô Trí và Trần Tử Gia đều là hôm nay xuất ngoại. Mấy ngày nay cô cũng không có tránh né, chỉ là bọn anh giống như mai danh ẩn tích vậy, đến ngay cả chuyện các anh ấy phải đi cũng không gọi điện thoại chào cô.

Tô Thố không biết thời gian cất cánh cụ thể, đến sân bay thì thấy, mới biết được chuyến bay là sáu giờ và tám giờ buổi tối mới cất cánh. Cô tới vẫn là quá sớm.

Sân bay thủ đô là sân bay quốc nội lớn nhất, hầu như mỗi phút đều có máy bay hạ cánh và cất cánh. Tô Thố tìm một góc trong phòng chờ của khu vực bay quốc tế ngồi xuống, mở ra cuốn sách tùy thân cầm theo. Ngồi bên cạnh cô có một nhóm du khách không biết của quốc gia nào, nói chuyện với nhau bằng giọng nói rất cao, nói loại ngôn ngữ xa lạ mà Tô Thố hoàn toàn nghe không hiểu.

Khi cuốn quyển sách kia đã được xem mất ba lần, cô rốt cuộc đã nhìn thấy được các anh đi vào đại sảnh.

Người đưa tiễn thật ra không nhiều lắm, là nhóm phụ huynh của Trần Tử Gia và Ưng Thần. Ít nhất đối với Ưng Thần cùng Trần Tử Gia mà nói, xuất ngoại là chuyện thường, ở nước ngoài cũng đều có thân nhân, đi đến đó cũng sẽ không thấy xa lạ.

Chỉ là không có Tô Trí. Bọn họ gửi hành lý xong rồi phân chia ra tâm sự, Tô Trí tạm thời bị cho ra rìa đứng một bên. Tô Thố biết, tất cả người nhà của anh đều không có đến. Cô đứng lên, lặng lẽ lôi kéo anh đi vào phía bên kia đại sảnh.

Tô Trí từ đầu không nghĩ tới Tô Thố sẽ đến, kinh ngạc nhìn cô em gái. Chuyện đêm đó còn ở trước mắt, bất chợt anh không biết phải nói bắt đầu từ đâu.

“ Cư nhiên không nói cho em nghe hôm nay bay chuyến mấy giờ.” Tô Thố hừ một tiếng, “ Em đã đợi ở sân bay ít nhất ba tiếng rồi đó.”

Tô Trí cười khổ “Anh sợ em không muốn thấy anh…… Mà anh cũng không dám gặp em.”

Vài ngày không gặp, tóc anh dài hơn một ít, che mất nửa cái lỗ tai. Tô Thố giúp anh chỉnh lại bụi bặm trên tóc, vẫn cười như cũ, thanh âm mất tự nhiên như thấp lại: “ Anh là anh trai của em a, chuyện khi còn bé anh dẫn em đi xuyên qua lỗ chó đi chơi nặn tượng đất em chưa từng quên. Có năm về quê anh còn dẫn theo em đi ăn trộm cam ở vườn nhà người ta, làm hại em bị chó cắn.”

“ Con chó đó hình như rất bự, thấp hơn chúng ta cũng không bao nhiêu.” Tô Trí bình luận nói.

“ Còn nói nữa hả,” Tô Thố trừng mắt liếc anh một cái, “ Cho nên em đến bây giờ đều không thích chó.”

Tô Trí mở rộng đôi tay, giống y như hồi còn bé ôm cô: “Chăm sóc tốt chính mình.”

“ Em sẽ.”

Anh muốn, thời gian như nước chảy, bọn họ so với khi bé thơ đã cao đã lớn rồi, hiện giờ đều có cuộc sống riêng. Sự gian nan khốn khổ trong đó, làm sao có khả năng nên nói cho người khác nghe chứ? Từ nhỏ đến lớn, Tô Thố không giống với những cô em gái khác. Không biết làm nũng, không biết bám dính lấy anh trai, sẽ không tìm anh trai hỗ trợ. Cô thậm chí cho tới bây giờ đều chưa gây ra phiền toái nào. Khi còn bé Tô Trí đã từng tưởng tượng ra cảnh Tô Thố lộ ra vẻ đáng thương đi tìm anh giúp đỡ, còn anh thì sẽ diễn cảnh nam tử hán khí phách bảo vệ cô em gái, đáng tiếc cái loại tình tiết này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua.

Người đi đường tới lui cứ nghĩ rằng đây là một đôi uyên ương, không khỏi nhìn thêm một vài cái. Chờ anh buông tay ra, Tô Thố từ trong cặp sách lấy ra hai thứ đưa cho anh, cười nói: “ Các anh phải đi, em cũng không có gì để tặng cả. Một phần này là tặng cho anh và Ưng sư tỷ, phần này là tặng cho Trần sư huynh. Vài năm đại học này, em thiếu anh ấy không ít ân tình, chỉ có thể lấy phần quà này biểu đạt một chút tâm ý. Oh, em đi rồi lúc sau anh mới mở đi nhé.”

“ Là cái gì?” Tô Trí trầm ngâm nói, “ Vì sao không tự mình đưa?”

Tô Thố nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: “ Anh trai, em mệt rồi.”

Nói xong cô nhoẻn miệng cười, nắm chặt tay anh, đi theo đám người vừa mới hạ cánh rời đi. Cô mặc chiếc váy liền thân màu nâu nhạt, biến mất trong ánh tà dương chói lọi.

Khi Tô Trí trở lại giữa đại sảnh, Trần Tử Gia và Ưng Thần đang tìm anh. Vốn định nói cho anh biết đã đến lúc phải qua hải quan rồi, nhưng khi nhìn thấy anh cầm cuộn giấy, Ưng Thần thay đổi chủ ý, hỏi: “ Đây là cái gì?”

“ Vừa mới rồi A Thố có đến đây, nói tặng cho nhóm mình.”

Vừa nói, anh vừa đem một cuộn giấy đưa cho Trần Tử Gia.

“ A Thố có đến ư?” Cả người Trần Tử Gia run lên, vội vàng nhìn khắp bốn phía, anh mong muốn biết bao trước khi đi có thể nhìn cô thêm vài cái. Cho dù thị lực của anh cực tốt, cũng không có nhìn thấy nửa bóng người.

Ưng Thần cởi bỏ sợi dây hồng buộc gói giấy ra, đem một trang giấy Tuyên Thành rất dài mở ra, dài khoảng một mét, trên giấy dùng loại thể chữ Nhan vuông vắn chép lại một bài thơ trong Kinh Thư, nét bút rắn rỏi mười phần. Cô thấp giọng đọc vài câu ra khỏi miệng: “Yến yến vu phi, hạ thượng kỳ âm. Chi tử vu quy, viễn tống vu nam. Chiêm vọng phất cập, thực lao ngã tâm.”( dịch nghĩa: chim Yến chim Yến bay a bay, trên trên dưới dưới nhỏ nhẹ trách móc, cô nương sắp gả tới phía Nam, nhìn xa không thấy bóng dáng cô nương, trong lòng bi thương như đứt từng khúc ruột)

Trần Tử Gia mở ra giấy Tuyên Thành, tờ giấy kia một mét vuông, ba người mỗi người cầm một đầu mới có thể nhìn toàn diện. Bên trên giống nhau là một bài thơ cổ, khí vũ hiên ngang: Thành đầu họa giác tam tứ thanh, hạp lý bảo đao trú dạ minh. Ý khí năng cam vạn lý khứ, tân cần phán tác nhất niên hành.

Kiểu chữ hùng hồn không mất linh động, dẫn dắt hành khách qua lại sôi nổi nghỉ chân tham quan. Trần Tử Gia di động ánh mắt đến chỗ đề tên, nơi đó đề, chí hữu Tô Thố tặng.

“ Khó được con bé nhớ tới món kĩ thuật này, tớ thiếu chút nữa quên mất con bé đã từng học qua,” Tô Trí lắc đầu cười khổ, “Vốn tưởng rằng nếu con bé đã học vật lí, thư pháp gì gì đó sẽ sớm quên sạch sẽ thôi.”

“ Em nhìn không ra chữ viết đẹp hay xấu, nhưng nhìn qua thật sự là viết rất đẹp,” Ưng Thần thẩm tra đánh giá đề tài thơ, cảm khái nói: “ A Thố viết chúng khi nào? Khẳng định phí không ít thời gian.”

Trần Tử Gia yên lặng nhìn bức tự đó, hốc mắt cay xè. Anh không thể nào nói chuyện, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Anh thật cẩn thận đem bức họa cuốn lại, để bên trong túi áo tùy thân, cảm giác được hương thơm giấy mức nhẹ nhàng tràn ra.