Giang Doãn Chính bước ra khỏi thang máy, dừng lại nhìn người phía trước đon đả lại gần, gật đầu: “Cậu Chính”.
Cánh của phòng hé mở, anh liếc nhìn người đến thăm bệnh, lại nhìn sang gian phòng phụ, điềm tĩnh tiến vào trong.
Giang Tu ngồi trên sofa mềm mại, khẽ ngước mắt lên, nói: “À, con đến rồi”, giọng ông trầm thấp toát lên vẻ uy nghiêm.
Giang Doãn Chính bước đến đầu giường, hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?”.
“Cũng tạm”, Chương Vân Như nói rồi nắm lấy cổ tay anh. Bàn tay bà hơi lạnh vì phải thường xuyên truyền dịch, mu bàn tay vết kim tiêm hiện lên mờ mờ, lộ ra đường gân tím xanh mảnh mai.
Bà cười nói: “Mẹ và bố cùng đi ăn tối, món cháo trứng ở Lý Ký vẫn đậm đà như xưa, mười mấy năm rồi mà hương vị vẫn chẳng đổi, gia truyền vẫn mãi là gia truyền, nghe nói cả đầu bếp cũng không đổi”.
Giang Doãn Chính nhìn mẹ đáp “Vâng” một tiếng, lòng không thoải mái nhưng khuôn mặt chẳng biểu hiện gì.
Chương Vân Như từ sau khi bị bệnh, rất hiếm khi bà vui vẻ như lúc này, khuôn mặt trang điểm tươi cười rạng rỡ được ánh sáng chiếu vào lại càng thêm rực rỡ.
Nhưng trong suy nghĩ của anh, nụ cười mang vẻ bất an ấy khiến anh chẳng thấy thoải mái chút nào.
Chương Vân Như nói: “Con ăn cơm chưa? Hay là ra ngoài ăn chút gì với bố đi, một chút xíu cháo thì ‘thấm’ vào đâu chứ”, rồi bà đưa mắt nhìn sang Giang Tu ngồi ngay cạnh như dò hỏi ý kiến của ông.
Giang Doãn Chính vỗ vỗ bàn tay mẹ, nói: “Con vừa ăn xong”, rồi nhìn đi hướng khác chẳng nói lời nào.
Giang Tu đặt tờ tạp chí Kinh tế xuống, đẩy gọng kính trên sống mũi, đứng dậy thuận tay vuốt nếp nhăn li ti trên quần rồi nói: “Anh phải đi đây. Con xuống dưới với bố nhé!”.
Chương Vân Như thất vọng, không kiềm được hỏi: “Không ngồi thêm một lát sao?”. Rồi bà xoay sang Giang Doãn Chính: “Lát nữa con có lên đây không?”.
Vừa đúng tám giờ, thời gian vẫn còn sớm, y tá vẫn chưa đến nhắc nhở uống thuốc nghỉ ngơi, Giang Doãn Chính gật đầu: “Con sẽ lên ngay”.
Trong một thoáng anh như trông thấy sự trống trải trong đôi mắt của mẹ, anh mím chặt môi, khuôn mặt càng ủ dột, chẳng nói lời nào rời khỏi phòng bệnh.
Thật ra, không phải anh không biết Giang Tu ngồi trong bệnh viện đến tận giờ này chỉ vì ông biết hôm nay anh sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, ở trong thang máy cả hai chẳng ai nói gì với nhau, ra đến bãi đỗ xe thì Giang Tu vẫy tay gọi anh vào trong xe.
Khoang xe sang trọng thoải mái chỉ có hai cha con, Giang Tu hỏi: “Gần đây tình hình công ty thế nào?”.
“Mọi thứ vẫn như cũ”, Giang Doãn Chính đáp với giọng điệu lời ít ý nhiều cũng bởi anh biết rõ ý ông không phải hỏi chuyện này.
Giang Tu gật đầu, trầm ngâm hồi lâu, lại như vô tình khơi chuyện: “Gần đây Doãn Bình rất có hứng thú với thị trường bất động sản trong nước, trước đó còn soạn thảo một bản kế hoạch chi tiết fax từ Mỹ về, bố đã xem qua, có vài chỗ rất hay”.
Giang Doãn Chính khẽ nhíu mày, khóe môi nhướn lên: “Ý của anh ấy là muốn về nước phải không?”
Giang Tu cũng chẳng giấu giếm gì, khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm thấp thoáng hàm ý sâu xa.
Giang Doãn Chính vờ như không trông thấy, chỉ hỏi: “Vậy công ty đầu tư bên Mỹ sẽ ra sao?”.
Ai cũng biết rằng Tập đoàn Dung Giang ban đầu chỉ dựa vào thương mại nhưng hiện giờ lĩnh vực kinh doanh chủ yếu lại là bất động sản, doanh thu ở mảng này chiếm gần 70% doanh thu hàng năm của tổng công ty. Từ sau khi Giang Doãn Chính gia nhập vào Tập đoàn Dung Giang thì mọi chuyện đều do anh quyết định, còn công ty đầu tư bên Mỹ tuy rằng cũng sinh lợi nhưng so ra vẫn có khoảng cách nhất định.
Ngay từ tháng Bảy, tháng Tám khi Giang Doãn Bình theo Giang Tu về nước, hai người đã tranh cãi hai lần về vấn đề này, chẳng qua lúc đó mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ, ý đồ của Doãn Bình cũng chưa rõ ràng, vì thế mà “tay trắng ra về” không thu được kết quả gì.
Giờ đây chính thức đề cập đến, chắc anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, muốn chen chân vào vị trí hiện tại của Giang Doãn Chính.
Không phải Giang Doãn Chính không biết những việc này, chỉ là chẳng ngờ rằng đối phương lại hành động nhanh đến vậy.
Bị anh hỏi Giang Tu ngừng lại suy ngẫm, Giang Doãn Chính tiếp lời: “Nếu anh ấy muốn tiếp quản mảng bất động sản của tập đoàn, bố và các cổ đông không phản đối thì con cũng chẳng có ý kiến gì”, giọng ngắt quãng, anh cười nhạt: “Dù sao thì chuyên ngành của con cũng là tài chính, môi trường làm việc ở nước ngoài con đã quen rồi. Nếu anh muốn về nước thì chi bằng điều con sang tiếp quản công việc của anh, dù sao công ty đầu tư bên New York cũng là do con đề nghị thành lập”.
Giang Tu giật mình, chẳng ngờ anh lại có dự định này.
Ông có ba người con trai, từ nhỏ đến lớn, cá tính và năng lực của mỗi người ông hiểu rất rõ. Ban đầu, quyết định để Giang Doãn Chính ở lại trong nước nắm toàn quyền quyết định, việc này chẳng phải là không có lý.
Còn chuyện Giang Doãn Bình muốn về nước vốn dĩ vẫn phải xem xét lại. Hôm nay đặt vấn đề trước chỉ vì ông có mục đích khác mà thôi, nhưng chẳng ngờ Giang Doãn Chính còn điềm tĩnh hơn so với tưởng tượng của ông.
Rốt cuộc Giang Doãn Chính thực sự có ý định này từ lâu hay chỉ nhất thời nghĩ ra để ứng phó thăm dò?
Giang Tu nhìn gương mặt thanh tú, trầm tĩnh của cậu con trai trước mặt mình, chợt trào dâng một cảm giác xa lạ. Ông lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, trong người Giang Doãn Chính lại mang dòng máu của ông nhưng giờ phút này, ông chẳng thể nào nhìn thấu được tâm tư của anh.
Bên ngoài mọi người đều khen Giang Doãn Chính là truyền nhân đích thực của ông, thừa hưởng năng lực chinh phạt, quyết đoán trên thương trường cùng khuôn mặt bình tĩnh điềm đạm, thậm chí còn là “trò hơn thầy, con hơn cha” nữa.
Có lẽ đó mới chính là bản chất của người làm ăn, luôn muốn mọi việc đều phải nằm trong tầm kiểm soát. Vì vậy nhìn thấy sự sắc sảo của Giang Doãn Chính tựa như “tằm phá kén” lại tỏa sáng rực rỡ, vui vẻ tự hào ông có thừa nhưng bỗng dưng trong ông lại xuất hiện thứ cảm giác lực bất tòng tâm.
Ông trầm ngâm nói: “Chẳng cần thiết phải thế. Việc của Doãn Bình không gấp gáp gì, vả lại cứ cho là nó về nước đi chăng nữa thì con cũng không thể bỏ đi được, đám cổ đông ấy làm sao dễ dàng để con đi”. Nói xong, ông nở nụ cười nhạt liếc nhìn Giang Doãn Chính, khuôn mặt tuy chẳng biểu hiện nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, lòng ông hơi chùng xuống. Quả nhiên, ông nghe thấy Giang Doãn Chính dửng dưng nói: “Vậy thì chuyện này tạm thời chẳng cần thiết phải bàn luận nữa”.
Ông chợt cảm thấy vừa rồi hệt như đang ở chiến trường, đối phương vờ chao đảo, ông lại ngỡ đã trúng kế, phòng vệ đồng thời né tránh, khiến ông vuột mất thời cơ.
Giang Doãn Chính đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói, “Thời gian cũng tương đối rồi, con phải lên trên xem sao”, ra vẻ chỉ vô tình nán lại trong chốc lát.
Anh đưa ta mở cửa, Giang Tu lại nói: “Con và Hi Ương thế nào rồi?”.
Lòng vòng một hồi rốt cuộc cũng đi thẳng vào vấn đề, Giang Doãn Chính chỉ cảm thấy buồn cười, Giang Tu tự cảm thấy mình thất bại thê thảm trong câu chuyện “rào trước đón sau” vừa rồi nhưng việc cần nói thì vẫn phải nói nên tiếp tục: “Mấy hôm trước bố uống trà cùng bố cô ấy, có nhắc đến chuyện của hai đứa. Xem ra, Diệp gia có ý muốn làm thông gia với chúng ta, dù gì việc làm ăn của hai nhà cũng liên quan hỗ trợ lẫn nhau, nếu chuyện hai đứa mà thành thì sau này…”.
“Chuyện này hiện giờ con vẫn chưa nghĩ đến”, Giang Doãn Chính ngắt lời ông, vẻ mặt lạnh lùng, tay đẩy cửa, ngoái đầu nhìn Giang Tu đang chau mày, sắc mặt không vui. Anh chẳng để tâm, ngừng một lát rồi nói: “Nếu được, lần sau đến, hãy nán lại một lát, con muốn người ấy vui”.
Giang Tu giật mình đương nhiên hiểu từ “người ấy” là nói đến ai, khẽ chạnh lòng, cơn giận dữ vừa rồi dần nguôi đi biểu cảm trên mặt cũng dịu lại.
Nhưng cũng đúng lúc đó, bóng dáng Giang Doãn Chính đã dần dần xa khuất.
Đến khi công ty chính thức có công văn bổ nhiệm thì khó tránh khỏi xuất hiện những lời bàn ra tán vào, chẳng qua làm việc trong tòa cao ốc này chí ít mọi người đều hiểu rằng nên giữ một thái độ ôn hòa lịch thiệp, vài lời đàm tiếu trong lúc trà dư tửu hậu thì chỉ cần cố gắng tránh đi thì ít nhiều sẽ đỡ bị tổn thương.
Ban đầu, Lâm Nặc rất không thoải mái, ngồi ăn cơm cùng đồng nghiệp cô nhận được không ít ánh mắt khác thường nhưng về sau cô cũng suy nghĩ thông suốt, chẳng quan tâm đến lời dị nghị của mọi người chỉ tập trung làm tốt công việc được giao.
Ngày tháng dần trôi, dẫu cho những đả kích có lớn đến đâu cũng đều lắng dịu, huống hồ chỉ là vị trí trợ lý nhân sự nhỏ nhoi của cô.
Cuối năm, lại đến đợt tuyển dụng tại các trường đại học, Lâm Nặc nghiễm nhiên trở thành một trong những người tham dự. Tài liệu thuyết trình của các trường đại học đều được in ra. Cô xem xong không khỏi bồi hồi, thấm thoắt đã một năm trôi qua, quang cảnh hôm tuyển dụng dạo ấy vẫn hiện lên trước mắt cô tựa như mới ngày hôm qua.
Đại học Z dĩ nhiên cũng nằm trong danh sách, hơn nữa còn là điểm đến thứ hai ở thành phố C.
Khi quay về trường cũ tuyển dụng, giảng đường chật kín người, lại thuyết trình nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nặc từ trên bục giảng nhìn xuống lòng tràn ngập cảm giác thân thương.
Sau khi hoàn tất thủ tục, cô nán lại cùng đồng nghiệp trả lời thắc mắc của một số sinh viên. Một sinh viên nữ chạy ùa đến trước mặt cô, gọi to, chất trong trẻo giòn tan.
“Sư tỷ”.
Cô tròn mắt, kinh ngạc chỉ vì vừa rồi cô không hề nhắc đến hoàn cảnh của mình.
Cô bé với gương mặt trái xoan, mỗi khi cười lại lộ ra hai má lúm đồng tiền vừa nhỏ vừa sâu, trông rất ngọt ngào.
Lâm Nặc không kìm được hỏi: “Sao em biết chị cũng học trường này?”.
Đối phương vẫn mỉm cười, hàm răng trắng khẽ cắn môi ngại ngùng. “Vừa rồi em thấy chị trông quen quen nên gọi thử, ai ngờ đúng thế thật”, rồi mạnh dạn hỏi, “Xác suất Công ty Xây dựng Dung Giang tuyển nhân viên nữ cao không hả chị?”.
Cô là sinh viên năm cuối, tính ra chỉ thua Lâm Nặc một khóa, huống hồ sinh viên hai khóa ở cùng một khu ký túc xá, trước đây từng gặp mặt nhau có ấn tượng cũng là chuyện thường tình. Lâm Nặc gật đầu, suy ngẫm rồi hỏi lại: “Em học chuyên ngành gì?”.
“Xây dựng”, thế nên được vào Công ty Xây dựng Dung Giang chính là ước mơ của cô ấy.
Lâm Nặc ngẩn người, hóa ra cô ấy chính là đàn em của Từ Chỉ An.
“Xác suất tuyển nữ hơi thấp một chút”, cô nói chân thành rồi mỉm cười khích lệ: “Nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực thôi, chỉ cần thực sự có tài, công ty bọn chị sẽ không bỏ qua đâu”.
Lúc này còn có vài sinh viên khác vây quanh muốn đặt câu hỏi, cô định quay lại đáp thì nghe thấy nữ sinh ấy nói: “Khoa em có một anh, năm ngoái cũng vào làm ở Công ty Xây dựng Dung Giang, anh ấy mạnh mẽ lắm”, giọng điệu tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Trong lòng Lâm Nặc như nghe thấy “bịch” một tiếng. Quả nhiên, trong tích tắc cô đã nghe thấy cái tên quen thuộc.
“…Anh ấy là Từ Chỉ An, chị quen anh ấy chứ?”.
“Ừ”, cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Quen chứ”, khẽ mỉm cười đặt tay lên vai đối phương, cô điềm đạm nói, “Anh ấy thực sự rất giỏi, hy vọng sau này hai người có dịp cộng tác với nhau”.
Dường như, một lời trúng cả tâm tư, cô bé mỉm cười ngượng ngùng, gật đầu rất trẻ con, khao khát nói: “Mong là thế ạ”.
Lúc ra về, Lâm Nặc đưa mắt nhìn về phía nhóm người đang dần tản ra nhưng chẳng trông thấy nụ cười má lúm đồng tiền ấy đâu nữa cả.
Ánh nắng chiều thu hắt tia nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ, giày cao gót nện trên nền đá hoa cương phát ra âm thanh giòn tan, cô bỗng thấy hụt hẫng, trở về nơi xưa chốn cũ nhưng người đã chẳng còn nữa.
Có những thứ khi đã bị ngăn cách, dần phai nhạt đi thì cũng tựa như lưỡi dao cắt đứt những sợi dây liên kết giữa quá khứ và tương lai. Như cô và Từ Chỉ An, rõ ràng cả hai cùng làm chung một tập đoàn nhưng mấy tháng trời chẳng hề biết chút tin tức gì của nhau.
Sau khi lên xe, cô rút điện thoại ra, số điện thoại đó cô vẫn chưa xóa, mà dù có xóa đi chăng nữa cô cũng vẫn nhớ.
Cô nhắn tin, hỏi: Gần đây anh có khỏe không?
Hòa mình trong dòng xe qua lại tấp nập, hàng cây long não vút qua bên ngoài cửa sổ. Bảy, tám phút sau, Từ Chỉ An mới hồi âm, dòng chữ ngắn ngủi hệt như giọng điệu thường ngày của anh: Vẫn khỏe.
Cô gấp điện thoại lại, bỏ vào túi áo, hơi ấm còn sót lại trên điện thoại lan tỏa trên da qua lớp vải mỏng.
Thật ra, chẳng cần phải lo lắng, anh sẽ sống tốt thôi.
Cả cô cũng vậy, cuộc sống vẫn tiếp tục hướng về phía trước.