Tôi vừa nghe vừa âm thầm tưởng tượng ra dáng vẻ ngày bé của Tống Thận.
Chắc cũng giống như hiện tại, rất đẹp trai và lạnh lùng.
Không một ai biết, khi chúng tôi ở riêng với nhau anh có thể dịu dàng đến nhường nào.
12
Tan cuộc trời cũng đã muộn, chúng tôi chào tạm biệt chú Viên rồi chậm rãi quay về khách sạn.
Trong sân có đặt những chậu hoa tôi không biết gọi tên.
Tôi rất tò mò, vào tiết trời này ở miền Bắc sẽ không còn hoa nở ở bên ngoài nữa
Tống Thận kéo ghế tới, bảo tôi ngồi xuống từ từ ngắm.
Tự dưng tôi lại nổi hứng, nắm tay anh rồi nói: “Anh có thấy mình rất giống hoa hồng không?”
Anh hỏi vặn lại: “Hoa hồng?”
Tôi gật gật như g à mổ thóc: “Lần đầu trông thấy sẽ thấy rất đẹp, muốn giơ tay ra hái nhưng lại bị g ai đ â m vào tay.”
Anh nhìn tôi, hơi do dự: “Xin lỗi em.”
Tôi ôm Tống Thận, cọ mặt vào cổ anh làm nũng.
“Đừng nói xin lỗi, vẫn còn nửa câu sau nữa. Tống Thận, khi anh thật sự bằng lòng đến gần một người, anh sẽ tự tay bẻ hết gai trên người mình xuống, thế là chỉ còn lại vẻ đẹp thôi. Ha ha ha, trông em có giống nhà thơ không?”
Tống Thận im lặng, nhưng anh lại siết chặt bàn tay đang ôm tôi.
Tôi cố gắng ngồi thẳng để tiện cho việc kề sát vào tai anh.
Nhỏ giọng: “Tống Thận, em thật sự rất yêu anh. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội đến gần anh, anh không biết đâu, ở bên anh em đã hạnh phúc nhường nào.”
13
Sau khi vào phòng tôi mới biết Tống Thận đã đặt một phòng tiêu chuẩn.
Hai chiếc giường như cách nhau cả con sông.
Tôi nhìn anh, anh lại lảng tránh ánh mắt tôi.
Tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường, càng nghĩ tôi càng tức.
Tống Thận nằm trên chiếc giường còn lại, hơi thở đều đều như thể đã say ngủ.
Sao anh có thể! Sao anh có thể!
Tôi không có một xíu hấp dẫn nào sao?
Tôi xuống giường, sau đó lại leo lên giường, bò lên giường của anh.
Anh mở choàng mắt.
Ánh trăng mờ chiếu vào trong phòng, tôi có thể thấy được sự hoài nghi trong đôi mắt anh.
Vén chăn, chui vào trong, tôi rất bình tĩnh nói: “Ôi chao, cũng lâu lắm rồi em không mộng du, em thấy hôm nay rất thích hợp.”
Tống Thận chẳng nói chẳng rằng, anh trở mình xuống giường, đi sang chiếc giường vốn thuộc về tôi rồi nằm xuống.
Tôi khó chịu, ngồi dậy rồi đi đến chỗ anh.
Rồi ôm chặt anh qua lớp chăn.
“Em đáng ghét vậy sao? Bạn trai nhà người ta ai cũng muốn bám lấy bạn gái, tại sao anh lại không muốn.”
Tống Thận cố nén, né tránh ánh mắt tôi: “Em bỏ ra trước đi.”
Tôi muốn khóc: “Em không muốn.”
Anh nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ: “Nhiệt độ thấp, em sẽ bị lạnh đấy.”
Tôi chui vào trong chăn, ôm chặt cánh tay anh.
Trong lúc anh đang hết sức bất ngờ, tôi mỉm cười ngọt ngào nói: “Thế này sẽ không lạnh nữa.”
Trông Tống Thận có vẻ như không muốn nói chuyện lắm.
Tôi lại an ủi anh: “Anh không cần lo em sẽ làm gì anh đâu. Dù gì em cũng không đánh lại anh, nếu em muốn phạm pháp, anh cứ trói em lại là được.
Anh thở dài, cuối cùng nói: “Ngủ thôi.”
14
Tôi không biết anh có ngủ được không, tóm lại tôi không ngủ được.
Do ôm tay Tống Thận trước n g ự c nên tôi cũng chẳng dám động đậy.
Sợ… đè vào anh.
Lại chẳng dám buông tay, sợ anh đi.
Không ngủ được, tôi chỉ đành ngắm anh.
Lông mi của anh rất dài, làn da trắng, tôi thật sự không biết sao nó lại dài như thế.
Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi phòng bên cạnh vang lên những tiếng kêu đứt quãng.
Tôi bỗng ý thức được điều gì đó, đỏ mặt cuộn mình trong chăn.
Giường đơn quá chật nên khó tránh được việc đụng phải người anh.
Tôi hoảng hốt rụt chân về, sợ anh bị lạnh.
Vừa vào đông cái tay chân tôi đã lạnh toát, tối nay không ngâm chân nên đến giờ chân vẫn còn rất lạnh.
Có điều lúc này, tôi thấy anh mở mắt.
Tống Thận rút tay, trở mình, thế là chân của tôi dán chặt vào đùi anh.
Rất ấm áp… tôi có thể tưởng tượng được, anh sẽ lạnh nhường nào.
Tôi vội vàng muốn vùng ra nhưng lại không cử động được.
“Đừng động đậy.” Giọng anh hơi khàn.
Tôi không dám nhìn anh, vùi đầu vào trong gối.
Bầu không khí dần trở nên kỳ quái, tôi hơi xấu hổ, len lén nhìn Tống Thận.
Thấy anh nằm im, ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Thì ra người xấu hổ đâu chỉ có một mình tôi…
Buổi đêm dần trở nên yên tĩnh, tự dưng tôi lại có một suy nghĩ khác.
Tôi sáp lại bên tai anh rồi hỏi: “Anh có biết sự khác nhau giữa thơm và hôn không?”
Tống Thận như bừng tỉnh, anh không nói gì mà chỉ dịch người ra phía ngoài, bình tĩnh kéo dài khoảng cách với tôi.
Sao tôi có thể tha cho anh, vươn tay nắm lấy vai anh rồi u y h i ế p: “Anh mà còn dịch nữa, em sẽ nằm lên người anh đấy.”
Tống Thận sắp bị tôi chọc giận thật rồi, anh kìm chế nhìn tôi: “Em muốn làm gì?”
Có một đáp án rất không nên bỗng loé lên trong tâm trí tôi
Tôi bất ngờ trước độ mặt dày của bản thân, tựa trán lên vai anh rồi cười không ngừng.
Cười chán rồi tôi mới nghiêm túc ngẩng đầu lên nói: “Em không muốn làm gì cả, em chỉ muốn hỏi anh, anh có biết sự khác nhau giữa thơm và hôn không thôi?”
Tống Thận im lặng.
Ngoài cửa sổ có cơn gió lộng, bóng cây đung đưa.
Tôi chậm rãi dịch sát lại gần anh: “Anh không nói là em coi như anh không biết đấy nhé, để em dạy anh…”
Tôi cúi đầu hôn lên môi anh.
Anh bỗng trợn tròn mắt, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
Tuy mặt có hơi đỏ nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh đừng có nhìn em, em đang dạy anh kiến thức đấy.”
Chống tay, nhắm mắt lại, tự cổ vũ cho mình.
Nhưng Tống Thận lại không chịu phối hợp.
Tôi hôn một cách vụng về, toát cả mồ hôi nhưng vẫn không tìm ra đường.
Tôi tức giận, mở choàng mắt ra nhìn anh: “Sao anh lại như thế?”
Sau đó nghe thấy tiếng anh cười.
Ngay giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Tầm nhìn bị anh chiếm giữ, đôi mắt đen láy ấy giống như có xoáy nước hút sạch lý trí của tôi.
Tôi có cảm giác mình sẽ c h ế t chìm trong đôi mắt anh.
Tống Thận cúi người, anh không hề gấp gáp mà rất chậm rãi, kiên nhẫn dẫn dắt tôi.
Thì ra chỉ như thế chân tôi đã nhũn cả ra rồi
Cuối cùng anh cũng buông tôi ra, tôi như sắp không còn là tôi nữa, ôm cánh tay anh, thở hổn hển.
Tống Thận giơ tay, như vuốt ve chú mèo nhỏ, dịu dàng xoa đầu tôi.
Sau đó anh cúi đầu hôn lên trán tôi rồi nói: “Ngủ thôi.”
15
Vào ngày cuối cùng trong chuyến hành trình, Tống Thận nói anh muốn đi đến một nơi, bảo tôi ở khách sạn đợi anh.
Như thể không yên tâm, anh lại dặn dò, nếu tôi muốn ra ngoài thì phải chú ý an toàn.
Suốt cả chuyến đi, tôi luôn bám lấy anh không rời nửa bước, tự dưng sắp phải xa nhau tôi lại thấy không nỡ.
Tôi nắm vạt áo anh rồi nhỏ giọng: “Nơi nào vậy? Anh không thể dẫn em theo được sao?”
Anh quay người lại, nhất thời im lặng.
Tôi lại nói thêm: “Em sẽ đứng ở bên ngoài, sẽ không làm phiền đến anh được không? Em muốn đi với anh.”
Tống Thận mím môi, cuối cùng nói: “Được.”
Xe bus dừng lại, anh nắm tay tôi đi về phía trước, không ngờ lại dừng chân trước quán bán đồ th ờ c úng.
Trước quán có bày hoa cúc vàng hoa cúc trắng, có hoa thật, cũng có hoa giải.
Có biệt thự giấy, kiệu giấy, quần áo giấy, đủ mọi màu sắc, không hề u ám mà trông giống một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Tống Thận nhanh chóng đi ra, anh xách theo một túi tiền giấy và nhang, không nói gì mà nắm tay tôi đi về phía trước.
Bấy giờ tôi mới nhận ra hôm nay anh mặc một cây đen.
Lúc xuống xe lần nữa, chúng tôi đã đứng trước cổng n g h ĩ a t r a n g l i ệ t s ĩ.
Vị trí của n g h ĩ a t r a n g này rất bí mật, vào cổng cần phải làm rất nhiều thủ tục.
Tống Thận làm xong thủ tục, bảo vệ mở cửa rồi ra hiệu cho chúng tôi có thể đi trong.
Có lẽ đã đoán ra được Tống Thận định dắt mình đi đâu, tôi bèn nhìn đôi giày màu đỏ của mình, hơi do dự.
Màu sắc… quá chói.
Tống Thận đi được vài bước thấy tôi không đi theo thì chau màu.
Là ánh mắt hoài nghi.
Tôi nói: “Anh đợi em chút được không, để em cởi giày ra đã.”
Anh không hiểu, nhíu mày nói: “Em sẽ bị lạnh đấy, hơn nữa đường ở đây toàn sỏi đá, em sẽ bị đau.”
Nhưng tôi đã nhanh chóng cởi giày ra rồi nhét vào trong túi xách, sau đó cười hì hì nói với anh: “Em không lạnh, đi thôi.”
Bảo vệ bật cười: “Em gái à, nơi này toàn là l i ệ t s ĩ, bọn họ sẽ không để ý đến mấy cái này đây.”
Bấy giờ Tống Thận mới vỡ lẽ, ánh mắt anh bỗng trở nên buồn bã.
Anh bỏ cái túi trong tay mình xuống rồi bước lại chỗ tôi.
“Em đến đây, nhất định họ sẽ rất vui.” Anh đã nói như thế đó.
Sau đó anh kéo khoá túi xách lấy đôi giày của tôi ra, để chân tôi lên đầu gối của anh rồi buộc lại dây giày cho tôi.
Anh làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.
Bảo vệ tươi cười đứng bên cạnh, không nói gì.
Còn mặt tôi lại nóng ran.
Nhìn ngón tay thon dài của anh, tự dưng tôi ngẩn người.
Nhớ lại lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, anh cũng như thế, nắm lấy mắt cá chân của tôi rồi bôi thuốc.
Cuối cùng cũng buộc xong.
Tống Thận nắm tay tôi rồi dịu dàng xoa đầu tôi.
16
Đi qua con đường sỏi đá, ngang qua cây tùng, chúng tôi dừng trước một tấm bia mộ.
Là ngôi mộ chung của bố mẹ Tống Thận.
Họ hi sinh hơn mười năm trước, khi ấy Tống Thận mới có sáu tuổi.
Trên bia mộ, chỗ lẽ ra nên đề họ tên của con trai lại để trống.
Trên đó không có tên của Tống Thận.
Hình như nhân viên ở n g h ĩ a t r a n g rất chăm chỉ quét tước, nơi này rất sạch sẽ, không có lá rụng.
Tống Thận lấy khăn trong túi ra, nhẹ nhàng lau bức ảnh trên bia mộ.
Hai người trong bức ảnh mỉm cười rạng rỡ, tôi có thể lờ mờ thấy được cái bóng của Tống Thận trong đó.
Tống Thận đứng dậy, đốt nhang rồi đưa một ít cho tôi.
Tôi vội vàng cầm lấy, vái lạy
Vái lạy xong, tôi cầm nhang đợi Tống Thận.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người vái lạy.
Rất lâu, có thể anh đang nói chuyện với bố mẹ của mình.
Tôi lại bất giác nhìn bức ảnh trên bia mộ.
Tống Thận cắm hương vào trong bùn, tôi cũng làm theo.
Tàn hương để lâu, hơi mạnh tay một chút là rơi xuống, rơi trên mu bàn tay tôi.
Nóng.
Tống Thận phản ứng nhanh hơn tôi nhiều, anh cầm cổ tay tôi, mở nắp chai nước rồi đổ lên mu bàn tay tôi.
Thật ra tôi chỉ đau trong chốc lát, chẳng mấy chốc là khỏi.
Tôi chuyện bé xé ra to, thấy có chút xấu hổ.
Còn anh trông như đang thất thần vậy.
Tôi nhỏ giọng gọi anh: “Tống Thận? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh cười nói: “Nghĩ đến hồi nhỏ anh cũng từng bị bỏng giống như em. Mẹ cũng y như anh của bây giờ, nhanh chóng mở nắp chai nước rồi đổ lên vết thương.”
Anh kể lại chuyện ngày trước bằng giọng điệu bình thường nhưng tôi lại rất muốn ôm lấy anh.
Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như thế cũng có thể khắc sâu trong lòng anh.
Vậy thì tôi không biết suốt ngần ấy năm qua anh đã g ặ m nhấm những ký ức thuộc về mình và bố mẹ biết bao nhiêu lần?
17
Tuy tôi và Tống Thận cách nhau hai tuổi nhưng sinh nhật của hai đứa lại chỉ cách nhau một ngày.
Tôi hỏi anh đón sinh nhật thế nào, anh nhớ lại: “Bắt đầu từ năm lên bảy anh đã không còn đón sinh nhật nữa.”
…