Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Chúc Cẩn Niên mở to mắt, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người bạn của hướng dẫn viên báo rằng sau khi đến địa điểm đã hẹn thì không nhìn thấy Sọc Trắng Đen và Tia Chớp, chúng tôi gọi điện thoại cho bọn họ cũng không liên lạc được. Hướng dẫn viên nói có thể bọn họ không kiên nhẫn chờ nữa, định dựa theo đường cũ trong trí nhớ quay về. Sông băng Nhã Long nhìn qua như một con đường thông đến tận cùng, nhưng hoàn toàn không giống như những gì cô chứng kiến, có nhiều chỗ không thể đi được, không có người dẫn đường, tự đi lung tung thì sẽ nhanh chóng lạc đường, khi chán nản mờ mịt và thị giác mệt mỏi, cô sẽ không chú ý đến một số nguy hiểm, hơn nữa còn có một số vết băng nứt được bao phủ bởi tuyết.” Kể tới đây, Khang Kiên Dương thở dài, “Chúng tôi cảm thấy không ổn nên lập tức quay về đường cũ, trời đã sáng, chỉ tìm được Sọc Trắng Đen, anh ta nói mình sắp chết cóng rồi, di động hết pin cũng không thể cầu cứu, còn Tia Chớp đã rơi xuống vết băng nứt mấy tiếng đồng hồ. Hướng dẫn viên bảo rằng ngã xuống thì chín phần chết một phần sống, không chết vì ngã thì cũng chết vì cóng!”
“Sau đó thì sao?”
“Đương nhiên là nhanh chóng gọi cứu viện! Nhưng trong chốc lát thì không đến kịp được. Hướng dẫn viên tương đối có kinh nghiệm, cô ấy tới gần quan sát, nói có người bị kẹt ở bên dưới nhưng mà gọi thì không đáp lại. Tất cả mọi người đều đi qua đó, cúi đầu xuống nhìn và gọi tên Tia Chớp. Tôi muốn biết người kẹt ở chỗ nào, còn cứu được không, kết quả không biết bị ai huých một cái mà mất thăng bằng, dưới chân trơn trượt, “vèo” một phát rơi xuống dưới. Khi đó tôi thật sự mẹ nó muốn đánh chết mình luôn, lần đầu tiên cận kề cái chết như vậy, may mà hướng dẫn viên nhanh tay lẹ mắt túm được tay áo của tôi, nhưng một người phụ nữ như cô ấy cũng không kéo nổi người đàn ông như tôi, bản thân cô ấy cũng sắp rơi xuống. Cô biết không, một đám Tây ba lô xưng anh gọi em trên đường với tôi, có mấy người đã từng cùng nhau đi đến những vùng không người lập tức giải tán, không có lấy một ai bước lên kéo tôi, tôi vừa tức giận vừa sợ hướng dẫn viên buông tay nên hét lên: “Ai kéo tôi, tôi cho người đó một trăm vạn, ai quay lại cứu tôi, tôi cũng cho một trăm vạn!”
Chúc Cẩn Niên nghe khá say mê, suýt thì bật ra câu hỏi ngu ngốc đại loại như “Vậy cuối cùng anh có lên được không?”, may mà kịp thời nuốt xuống.
Khang Kiên Dương tiếp tục: “Hướng dẫn viên không kéo được, tôi cực kỳ tuyệt vọng, lại trượt xuống chút nữa rồi giẫm được vào một tảng băng cứng nhỏ nhô lên, tạm thời ổn định, lúc này mới nhớ ra chúng tôi có mang theo dây leo núi, tôi dùng tất cả sức lực của bản thân báo với bọn họ dây thừng ở đâu, bọn họ mới tới cứu tôi. Lúc dây thừng được thả xuống, hướng dẫn viên đã kiệt sức, tôi lập tức trượt xuống, chân đụng phải cái gì đó, dùng hết sức túm được đoạn cuối dây thừng mới giữ được tính mạng. Cũng chính vào thời điểm đó, tôi nhìn xuống thì thấy Tia Chớp, cô ta mắc kẹt ở chỗ cách dưới chân tôi khoảng 2-3m, ngửa đầu, một bàn tay giơ lên cao, mắt và miệng đều mở rất lớn, tròng mắt tụ máu, nhìn qua không còn sống nữa, vừa cứng đờ vừa trắng bệch, tay tôi muốn kéo cô ta nhưng cô ta lại càng lúc càng cách xa tôi. Sau khi tôi lên thì thấy có người đang cất gậy tự sướng, nói cách khác lúc tôi suýt chết còn có người lo chụp ảnh! Tôi xông lên đánh tên đó một trận, nếu bọn họ mà không kéo tôi ra thì có thể tôi đã đánh chết anh ta rồi! Một lúc lâu sau, đội cứu viện đến, dựa theo vị trí mà tôi nói rồi đi xuống tìm nhưng không tìm được Tia Chớp, họ bảo rằng có lẽ bị tôi va vào nên trượt xuống chỗ càng sâu hơn, nghe nói độ sâu vết băng nứt có khi mấy trăm mét, có khi cả mấy ngàn mét, nếu rơi xuống đó chỉ có chờ một nghìn hoặc một vạn năm sau khoa học kỹ thuật tiến bộ, thế hệ sau đào cô ta ra làm hóa thạch, mà tôi con mẹ nó suýt nữa đã giống cô ta.”
Loading...
“Nguy hiểm quá…” Chúc Cẩn Niên lắc đầu, cô chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy toát mồ hôi lạnh, huống chi Khang Kiên Dương là người tự mình trải qua.
“Chỉ mất một phút từ lúc trượt xuống đến lúc leo lên, nguy hiểm là thứ yếu, chủ yếu là… lòng đã nguội lạnh.” Khang Kiên Dương vuốt mặt, nặng nề đập tay lên tay vịn, “Xảy ra chuyện như thế, chúng tôi cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục hành trình, giải tán ngay tại chỗ. Bọn họ mấy lần nói bóng gió với tôi về lời hứa một trăm vạn kia, tôi cũng không quan tâm, còn con mẹ nó để lại tiếng xấu qua cầu rút ván. Bọn họ còn bàn tán rằng là do tôi đạp Tia Chớp xuống, mẹ kiếp!.. Trái lại hướng dẫn viên kia lại rất chất phác, tôi muốn đưa tiền cho cô ấy, cô ấy nói mình ở trong thôn, có nhiều tiền như thế cũng không biết dùng vào đâu, có lẽ còn mang lại phiền phức, sợ bị người khác dòm ngó đến, cuối cùng cũng nhận một vạn tệ tượng trưng, bảo sẽ về đưa cho trường tiểu học trong thôn sử dụng. Cô ấy bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, đó là bản năng của con người, lúc tôi sắp rơi xuống thì cô ấy kéo tôi lại theo bản năng, nếu người khác cũng bước lên kéo thì có thể sẽ cùng nhau rơi xuống, thế nên người ta không làm là vì sợ chết, đổi lại là tôi, chưa chắc tôi đã bước lên (cứu người), đã thấy đó là một con đường chết, ai sẽ ngu xuẩn như thế chứ? Cô ấy còn hỏi tôi, vì sao những người chúng tôi lại đến khu vực nguy hiểm như thế, nếu là để trải nghiệm cái chết thì tôi coi như đã hoàn thành rồi, không tiếc nuối nữa, còn nếu là vì sống thì tại sao lại bước đi bên rìa ranh giới cái chết, tại sao muốn khiêu chiến thần chết? Cô ấy nói với tôi rằng, ở làng Ô Lai có một câu nói địa phương, đại khái hàm nghĩa là, lòng người là thứ minh bạch rõ ràng nhất, cũng là thứ nham hiểm hèn hạ nhất trên thế giới này.”
Chúc Cẩn Niên hiểu được mấy lời của hướng dẫn viên, cô cảm thán: “Rất triết lý… Không phải có câu nói như vậy sao… Trên thế giới có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.”
“Câu này cũng không hoàn toàn đúng.” Khang Kiên Dương nói đùa, “Không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người, ba là tia lửa khi hàn điện.”
Cô bật cười, lặng lẽ thề sau này sẽ không bao giờ nói những lời này nữa.
Khang Kiên Dương tiếp tục: “Hướng dẫn viên còn nói với tôi một chuyện, giao thông ở làng Ô Lai bất tiện, mùa hè còn đỡ, đến hai tháng mùa mưa, đường ra vào làng đều không thông, không thể đi lại, cũng chỉ có thể đi bằng sông băng Nhã Long rồi vòng đến dưới chân núi. Lúc đầu dò đường thông thường là bố con hợp sức, nhất định người con phải nắm dây thừng đi đằng trước mở đường, người bố theo sát phía sau đứa con đi qua con đường an toàn. Cô có biết vì sao lại như thế không?”
Chúc Cẩn Niên không hề suy nghĩ đã đáp, “Vì đạo hiếu…”
Anh ta nở nụ cười, trong mắt lại không có ý khẳng định.
Cô chợt hít một hơi thật sâu, “Chẳng lẽ… chẳng lẽ là vì nếu người con bất ngờ rơi xuống, người bố nhất định sẽ giữ chặt đứa con, còn nếu người bố đi đằng trước bị ngã, chưa chắc người con sẽ cố hết sức kéo người bố lên ư?”
Khang Kiên Dương giơ ngón tay cái lên, “Cô cũng khiến tôi không thể nhìn thẳng đấy!”
“Đây là đang khen tôi hay tổn thương tôi thế?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Anh ta cười cho có lệ, “Chuyện lần đó trực tiếp khiến tôi mất hứng thú với thám hiểm. có câu thành ngữ như thế nào nhỉ... Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Đúng, chính là vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn. Nói thật, tôi cũng bắt đầu sợ chết, chiếc đồng hồ này là một lời nhắc nhở của tôi với bản thân. Sau khi trở về từ Xương Đóa, tôi gặp ác mộng mấy đêm liền, trong mơ nhìn thấy gương mặt cứng đờ trắng bệch và đôi mắt đỏ ngầu của Tia Chớp, mơ thấy cô ta tiếp tục kéo tôi xuống vết băng nứt, càng xuống sâu càng tối, mãi đến khi bật dậy mới chấm dứt. Như trước đó cô nói với tôi, ác mộng này có dấu vết để lần theo đó, cho dù bây giờ mỗi ngày tôi đều mơ thấy nó, tôi cũng sẽ không đến tư vấn tâm lý, hơn nữa chuyện đó không những không để lại bóng ma tâm lý cho tôi, ngược lại còn là một chuyện tốt, tôi có thể sống đến bây giờ nói không chừng là do nó ban tặng, nếu không tôi có thể sẽ chết trong một chuyến thám hiểm tiếp theo. Mà giấc mơ một năm nay tôi mơ thấy, tôi không cảm thấy nó liên quan đến chuyện này.”
“Đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt cứng đờ trắng bệch của người phụ nữ trên mạng có tên là “Gầy Thành Tia Chớp”, lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy thì cô ấy vẫn không nhúc nhích, cũng không nói câu nào.” Chúc Cẩn Niên nhắc nhở, “Những điều này trùng hợp với một số điểm trong giấc mơ của anh.”
“Tôi và cô ta không hề thân quen, ngay cả dáng vẻ cao thấp cụ thể của cô ta cũng đã quên rồi.” Khang Kiên Dương không hiểu lắm, anh ta nhún vai, “Cái chết của cô ta không phải chuyện gì đả kích đối với tôi, cũng không đến mức khó có thể quên, cô không hỏi tôi, tôi cũng sẽ không chủ động nghĩ đến, cho dù có nghĩ đến thì chỉ nhớ bản thân suýt thì chết thôi.”
Chúc Cẩn Niên cẩn thận ngẫm lại một lần nữa những lời anh ta nói, “Anh không cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ à?”
“Hả?” Anh ta sửng sốt, cực kỳ mờ mịt.
“Lúc các anh tìm được Sọc Trắng Đen thì anh ta thật sự đã nói với các anh như thế sao?” Chúc Cẩn Niên xác nhận lại, ““Tôi sắp chết cóng, di động hết pin nên không thể cầu cứu, vợ của tôi đã rơi xuống vết băng nứt mấy tiếng rồi!” Đã nói như thế à?”
Khang Kiên Dương suy nghĩ, nhíu mày đáp: "Đúng vậy! Tôi nhớ rõ lúc ấy khi anh ta nói câu đầu tiên thì trong lòng tôi cực kỳ không vui, rất muốn đánh anh ta, ông đây tìm kiếm hai người mấy tiếng cũng chưa kêu lạnh, mày lại còn lải nhải cơ đấy. Sau đó anh ta lại nói Tia Chớp rơi xuống nên tôi hết hồn, chỉ nghĩ tới sống chết của cô ta mới kiềm chế không đánh anh ta.”
“Tôi hỏi anh một câu nhé.” Cô hít một hơi thật sâu, trình bày lại đề bài “Bạn trai và bạn thân ai là ma?” mà Nhiếp Vũ Tranh đã làm khó rất nhiều thí sinh: “Khi anh rơi vào thế khó cả đôi đường thì nên tin ai?”
Khang Kiên Dương ngạc nhiên, “Tôi cũng không yêu đương đồng tính, sao tôi biết được?”
Cô dở khóc dở cười, “Giả thiết anh là nữ.”
“Vậy… cô bạn thân kia có xinh không?” Anh ta nhướng mày, không đứng đắn hỏi, “Xinh thì tin cô ta. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Chúc Cẩn Niên mím môi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nói thật, tính cách kiểu này của Khang Kiên Dương thật sự không giống người cần phải khơi thông tâm lý, từng trải qua kiếp nạn sống chết nên mọi việc đều có thể suy nghĩ rất thoáng.
Khang Kiên Dương tùy tiện phẩy tay, “Được rồi được rồi, tôi không biết. Cô nói cho tôi biết đi.”
“Phải tin tưởng bạn thân, bởi vì điều đầu tiên cô ấy nói với anh là chuyện sống chết. Không biết anh có từng nghe một câu nói: ngoại trừ sống chết, những thứ khác đều là việc nhỏ.” Trước kia không biết Nhiếp Vũ Tranh ra đề thi có ý nghĩa thực tế gì, bây giờ gặp phải mới nhận ra không phải anh cố ý gây khó khăn cho thí sinh. Vừa nghĩ tới anh, Chúc Cẩn Niên có phần ngây người
Khang Kiên Dương nghe xong, hình như đã được gợi ý, thấp giọng chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
“Nếu như tôi là Sọc Trắng Đen, vào thời điểm đó thấy có người đến, trước hết phải nói chuyện Tia Chớp, sao có thể nói chuyện điện thoại hết pin trước chứ…”
“Giả thiết người đi cùng với Tia Chớp là anh, sau khi cô ấy rơi xuống, trước tiên anh sẽ vội vã báo chuyện này với người cứu viện, huống chi là chồng cô ấy.” Chúc Cẩn Niên hoàn hồn, nghiêm túc nói, “Nếu tất cả chi tiết đều do anh tận mắt nhìn thấy thì có rất nhiều điểm không thích hợp. Nhiều lúc, người trong cuộc thì không nhìn ra nhưng người ngoài cuộc lại thấy rõ ràng, anh cảm thấy chuyện mà bản thân nhớ rõ là suýt thì mất mạng, mà người đứng xem là tôi đây, quan sát được nhiều điểm hơn anh thì không cho rằng như vậy. Sau khi từ Xương Đóa trở về, cho dù có gặp ác mộng thì anh cũng chỉ nên mơ thấy mình rơi xuống vết băng nứt, nhưng vì sao lại đồng thời mơ thấy Tia Chớp? Một số chi tiết anh cho là để lại ấn tượng sâu sắc quả thật đã được anh nhớ kỹ, còn những chi tiết khác khắc sâu vào tiềm thức của anh. Có lẽ trong tiềm thức anh vẫn rối rắm về sự cố lần đó, nhưng thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, chết không đối chứng, anh cũng bất lực.”
Khang Kiên Dương ngồi thẳng người, “Lại nói tiếp, sau khi tôi lên bờ, thái độ của Sọc Trắng Đen quả thật có phần không bình thường, chẳng qua lúc ấy tâm trạng của tôi quá tệ, không rảnh rỗi để ý đến bọn họ.”
“Anh ta có thái độ gì?”