Tôi có chút không rõ.
Nếu như Bộ Phàm có bạn gái cũ…
Vậy thì khuynh hướng của anh ta đâu có vấn đề.
Vậy tại sao ông chủ lại nói với tôi…
Bộ Phàm là gay.
Có lẽ vấn đề ở đây là…
Tại sao ông chủ lại cho rằng Bộ Phàm là gay.
Đương nhiên rồi, điều này cũng không có quan hệ gì với tôi, mấy người cũng biết đấy, từ đầu tôi chỉ muốn phát ‘uy’ thôi mà.
Liveshow chính thức bắt đầu, tôi hát hai bài…
Hát đến khó nghe muốn chết…
Lúc trước tôi hát còn êm tai hơn rất nhiều…
Cô gái mặc áo màu đen ngồi hàng đầu à, cô làm ơn hảo hảo nghe hát đi có được không, đừng có như giết người vậy chứ?
Coi như cô là bạn gái cũ của Bộ Phàm đi, nhưng cô đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi cũng sẽ không vui đâu.
Sau khi xuống sân khấu, tiểu bàn Hàm Ân hỏi tôi “Cậu ở trên sân khấu gào khóc thảm thiết như vầy làm gì?”
Tôi: “Không phải cậu nói khi hát phải có lực sao?”
Tiển bàn Hàm Ân vỗ vai tôi: “Bọn họ đã chia tay rồi, cậu đừng khó chịu nữa.”
Tôi khó chịu?
Tôi tại sao phải..khó chịu.
Bộ Phàm không phải gay, tôi so với các người còn vui hơn đấy, được không! Tôi có thể phát uy rồi nha!
Rốt cục thì tôi có thể làm một việc chân chính mà ca sĩ nên làm không?
Tôi bỏ qua tay tiểu bàn Hàm Ân, cầm đàn ghi ta lên, đi…
Tôi vẫn muốn tiếp tục đi trên con đường âm nhạc của mình.
Tôi…
Tính tình tôi chính là như vậy.
Tôi trở về ký túc xá sáng tác bài hát.
Tôi vò giấy vứt thành đống.
Viết cái gì cũng đều thấy không hài lòng.
Tôi cũng không bất ngờ lắm khi Bộ Phàm tìm được ký túc xá của mình.
Dù sao đây cũng là tài sản của nhà anh ta.
Tôi hỏi: “Anh tìm tôi có việc?”
Bộ Phàm: “Xin lỗi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Ế?
Người anh em, não anh có bị gì không, cái gì gọi là bắt đầu lại từ đầu?