Nôi Bất Hạnh

Chương 7: Đừng khóc, đánh! (7)




"Lau vết thương của cậu đi, từ giờ cậu phải học cách giữ gìn vẻ ngoài của bản thân, ta không muốn đứa nhóc của mình trông giống như mới lăn ra từ ổ chuột." Bạch Trường Châu cau mày nhìn Quý Sương lại bắt đầu nước mắt, thầm nghĩ nhóc con này thật phiền.

Quý Sương nói thế nào cũng không chịu dùng chiếc khăn tay Bạch Trường Châu đã tặng để lau máu, cậu nhóc chạy đến trên bàn, tấy một tờ giấy rồi cẩn thận xử lí qua vết thương.

Như lời ngài Bạch đã nói, ít nhất khi ra ngoài kia cũng không được trông qua mức thảm hại làm mất mặt ngài ấy.

Nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ "đứa nhóc nhà tôi", Quý Sương nghĩ, có phải lần này cậu cuối cùng cũng có một vị trưởng bối thực thụ rồi hay không?

Bạch Trường Châu nhìn hành động ngốc nghếch của Quý Sương, anh xoa trán, cuối cùng nhìn nụ nười ngu ngơ của thằng nhóc không nói gì.

Coi như nuôi một đứa trẻ vô tri.

Đợi đến khi Quý Sương sửa soạn bản thân xong rồi, một người một ác ma mới cẩn thận ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại, chờ đến khi nhân viên phát hiện không ổn chạy đến kiểm tra thì thủ phạm cũng đã chạy mất dạng.

Bạch Trường Châu lại một lần nữa trở về căn nhà nhỏ hẹp của Quý Sương, anh ngồi trên sô pha, nửa tiếng sau một Quý Sương sạch sẽ tươm tất với miệng vết thương xử được lý gọn gàng đã ra lò.

Cậu nhóc đã quen với sự có mặt của Bạch Trường Châu hơn, ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn lên chờ anh lên tiếng.

Bạch Trường Châu thầm nghĩ giờ thì Quý Sương trông giống chó con hơn là thỏ trắng rồi.

Anh lấy ra một ly sữa cho Quý Sương, còn mình thì chuyển sang uống cà phê, sau khi chờ cậu nhóc uống hết ly sữa mới bắt đầu mở miệng.

"Ta có chuyện muốn nói với cậu."

"Quý Sương, ta nghĩ cậu cũng đã nhận thức rõ, trận chiến hôm qua, phân nửa là nhờ ta chỉ huy nên cậu mới có thể đánh ngang với bọn chúng. Nhưng trên đời này còn rất nhiều người mạnh hơn những con gà còi đó, ví như Trương Lập Thành, tuy nhân phẩm có thối nát đến đâu, hắn ta vẫn là thiên tài trẻ tuổi của dòng họ Trương, là người mà dù cậu có sự phản xạ lanh lẹ cũng không thể chống chọi được."

Quý Sương khi nghe đến tên Trương Lập Thành vẫn bị giật mình trong giây lát, phản ứng này không phải điều chỉnh trong một sớm một chiều là được, nhưng tin tức tốt là trong đầu cậu lúc này chẳng nảy lên bất kì một cảm xúc lãng mạn nào, chỉ có sự thất vọng và chán ghét tột cùng.

Bạch Trường Châu rất vừa lòng với phản ứng của Quý Sương, điều này chứng tỏ cậu nhóc cũng không mê mệt Trương Lập Thành đến nỗi như trong sách, vẫn còn cứu chữa được.



"Vì vậy, chúng ta cần thiết phải làm cậu mạnh lên."

Một tấm bảng trắng xuất hiện, trong tay anh là một cây thước kẻ kim loại bóng loáng như dao, còn Quý Sương thì ngồi ngoan ngoãn dưới đất.

Giống như đang dạy học vậy.

Gõ lên tấm bảng, Bạch Trường Châu đanh giọng, đó là giọng điệu mà các ác ma phục tùng dưới trướng anh vô cùng quen thuộc, là giọng điệu răn dạy của một trưởng bối.

"Ta biết thế giới này của cậu có một thứ gọi là máy đo lường thiên phú, cá nhân ta cảm thấy, nó vô cùng non nớt và buồn cười." anh thẳng tay trỉ trích cỗ máy mà biết bao nhiêu người phải kính nể:"Thứ đó tất nhiên có thể phần nào đo đạc được sức mạnh trong tương lai, nhưng những chuyện xảy ra sau đó không phải là thứ nó có thể nắm rõ."

"Giống như khi nó phán định cậu là một kẻ vô dụng, Quý Sương, nó hoàn toàn không ngờ được rằng tương lai ta sẽ ở đây, đem đến cho cậu thứ sức mạnh vượt bậc."

"Kết quả nửa vời mà nó đưa ra đó, lại dễ dàng định đoạt cuộc đời của một con người có tri giác có trí tuệ, quả là không hề xứng đáng."

Trên thực tế, không chỉ Quý Sương, trong xã hội này cũng có vô số người chỉ vì một câu không có thiên phú mà bị vùi dập thành hòn đá ven đường, chỉ có nước chọn một công việc đủ sống để nuôi gia đình.

Họ sẽ không bao giờ chờ đến được vinh quang, bởi vì xã hội kẻ mạnh được trọng vọng này đã dán cho họ cái mác bất tài.

Trong thế giới này, không thể học võ thì chỉ có thể ngụp lặn dưới đáy sâu.

Thiên phú, đó là thứ có thể đưa một kẻ ăn mày đáng thương lên đỉnh vinh quang, cũng có thể đẩy một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng xuống mặt đất.

"Quý Sương, cậu có hiểu thiên phú mà thứ đó đo ra được nghĩa là gì không?" anh hỏi, đáp lại là cái lắc đầu mê man của Quý Sương.

Cậu nhóc cũng không biết, chỉ là khi còn nhỏ được cho đi đo lường, sau khi một màu xám hiện lên, từ đó Quý Sương hoàn toàn bị ngó lơ không một chút thương tiếc.

Giống như đùng một cái, thế giới này quay lưng với cậu.

Thật ra, thứ đè nặng lên Quý Sương không chỉ có nỗi đau mất cha mẹ ruột hay sự thiếu thốn về vật chất, mà còn là định kiến kẻ yếu mà xã hội và những người xung quanh đã áp đặt lên cậu nhóc.

"Đó là giới hạn, thứ thiên phú đó là giới hạn sức mạnh trong tương lai mà cậu sẽ đạt được, chỉ cần nó lớn, nghĩa là sức mạnh của cậu sẽ không ngừng tăng lên cho đến khi chạm đỉnh."

"Thiên phú của cậu kém cỏi, nghĩa là cậu đã sắp đến giới hạn rồi."

Bạch Trường Châu đột nhiên không nói, anh nhìn Quý Sương thật sâu, đột ngột dịu dàng:"Vì thế nên ta sẽ cần giúp cậu một chút."

Choang.

Ly sữa trong tay Quý Sương rơi xuống sàn, vỡ nát, thật may mắn là nó trống không.

Bạch Trường Châu thản nhiên nhìn Quý Sương đau đớn đến lăn lộn trên đất, khuôn mặt nhăn nhó dữ rợn chưa từng thấy, móng tay cào cấu khắp người nhưng vẫn đau đến nỗi thở không ra hơi.

Nhưng trong ánh mắt Quý Sương vẫn không có một chút căm hận với người rõ ràng là chủ mưu kia, chỉ thắc mắc mở miệng muốn một câu trả lời.

Chỉ tiếc cậu nhóc không nói được câu nào ra hồn, há miệng cũng chỉ có âm thanh thở dốc.

Hộc một tiếng, Quý Sương nhổ ra một ngụm máu xen lẫn đen đỏ, mũi cũng chảy máu, mắt đỏ như quỷ, gân xanh cũng nổi lên cuồn cuộn.

Dạ dày cậu nhóc như đang quay cuồng, trái tim bị bóp nghẹt, thở không ta hơi nữa.

Mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, miệng vết thương nứt ra đổ máu, thấm cả băng gạt.

Anh thấy Quý Sương cũng không có căm hận gì với mình, trong lòng mặc dù có hơi vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn miễn cưỡng từ bi với cậu nhóc.

"Cậu sẽ ngất đi sớm thôi, chỉ là một loại thuốc giúp cậu phá vỡ giới hạn của mình." anh không nhịn được nói:"Nó tốn của ta một chiếc vòng tay, coi như cho cậu nợ."

Quý Sương mím môi, cũng không thắc mắc gì nữa.

Rất nhanh cậu nhóc đã đến giới hạn, hộc ra hai bãi máu rồi cứ thế nhắm chặt mắt lại, trước khi ngất lịm cũng chỉ ghi nhớ món nợ này trong lòng.

Cuối cùng cậu nhóc cũng không giãy giụa nữa, lần này Bạch Trường Châu không để Quý Sương nằm trên giường, một chút nữa cơ thể nhóc con sẽ rất nóng, nằm trên sàn hạ hỏa tốt hơn.

Một chiếc khăn lông thấm nước bay chậm tới, phủ lên trán Quý Sương.

Trong lúc chờ Quý Sương tỉnh lại, Bạch Trường Châu quyết định vạch một chút kế hoạch về tương lai của Quý Sương.

Anh đã chủ động bước vào thế giới này, đến bên cạnh Quý Sương, phá vỡ quy luật vốn có vậy nên theo lẽ thường, Bạch Trường Châu cũng có một phần trách nhiệm với cuộc đời cậu nhóc.

Chỉ là Bạch Trường Châu cho rằng, Quý Sương là một con người có nhận thức, anh không thể mượn danh nghĩa cứu vớt để ép buộc cậu nhóc.

Nhưng trong thế giới coi trọng sức mạnh này, lẽ phải và luật pháp đã bị hạ thấp rất nhiều, những tình huống vây đánh như vừa rồi rất thường xuyên xảy ra, vậy nên đôi lúc bắt buộc phải dùng đến bạo lực.

Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, Bạch Trường Châu để Quý Sương đi theo con đường võ thuật hoàn toàn là vì để phòng thân thôi sao?

Không, anh cố ý, anh biết Quý Sương nhát gan và yếu ớt nên mới cố tình để cậu nhóc chọn con đường sức mạnh này.

Không có lý do đặc biệt gì, đó chỉ là bản tính ác liệt đã ăn sâu vào trong máu của Bạch Trường Châu mà thôi. Quý Sương càng nhát gan yếu đuối bao nhiêu, anh lại càng phải cho cậu ta đi con đường chông gai và lao lực này.

Nếu không với đầu óc đó của Quý Sương, cậu nhóc hoàn toàn có thể chọn công việc giấy bút rồi có một cuộc sống ổn định.

Thế nhưng trong một xã hội mà tri thức không quá được trọng dụng, dù Quý Sương có cố gắng trở thành một giáo sư thì xem ra vẫn thua một thiên tài học võ.

Vậy thì cả đời này, Quý Sương cũng sẽ không bao giờ trả lại được những tổn thương người khác gây ra cho cậu nhóc.

Lúc đó, sẽ chỉ có một Quý Sương ẩn nhẫn, le lói mà sống đến cuối đời.

Đó đã là kết quả tốt nhất rồi, nếu Trương Lập Thành đột nhiên phát điên vì bị ánh trăng sáng từ chối, không biết sẽ còn dày vò cậu nhóc đến thế nào.

Vậy nên Bạch Trường Châu sẽ dạy dỗ Quý Sương, đưa cậu nhóc đến vinh quang bằng võ thuật-thứ mà Trương Lập Thành được gọi là thiên tài.

Anh sẽ để chính tay Quý Sương dạy dỗ lại Trương Lập Thành, đánh cho hắn ta không nhấc nổi người.

Đó mới là ác liệt.

Hiện tại, nhóc Quý cũng mới chỉ bắt đầu mà thôi, vẫn còn một hành trình dài phía trước.

Nếu bạn hỏi Bạch Trường Châu có từng lo lắng Quý Sương sẽ bỏ gánh giữa chợ hay không? Đáp án là không, bởi vì người anh nhìn trúng, đã trải qua rèn giũa tinh thần của Bạch Trường Châu, không phải là hạng người sẽ bỏ cuộc chỉ vì vài đau đớn cỏn con.

Đó là sự tự tin của một ác ma có đôi mắt tinh tường.

Lật giở lại cuốn sách, nói thật, đa phần con chữ bên trong đều dành để miêu tả tình yêu đẹp đẽ tận cùng mà lại không kém đáng thương của Trương Lập Thành, còn thứ gọi là võ thuật chỉ như là bức nền lãng mạn cho tình yêu cao quý của hắn ta.

Từ một vài chi tiết ít ỏi cho thấy, võ thuật trong thế giới này cũng không đơn thuần là võ thuật, đồng thời cũng chẳng phức tạp và thâm sâu như những môn phái võ công như trong các thế giới chính kịch khác.

Chỉ bằng vài nét bút, thế giới xung quanh Trương Lập Thành và ánh trăng sáng được khắc họa rất hời hợt, những chiêu thức hay các trận đánh nếu không có sự xuất hiện của Trương Lập Thành thì cũng chỉ như cơn gió thoảng qua.

Võ thuật ở đây chính là tay không đánh nhau, không hơn không kém, ai sức khỏe hơn, tốc độ nhanh hơn thì thắng, thế nhưng để nói về chiêu thức cụ thể thì lại không rõ ràng.

Để một ác ma đã từng luyện võ như Bạch Trường Châu đánh giá thì là, quá non nớt.

Mấy tên gọi là cao thủ đó, thậm chí còn không bằng nổi một thuộc hạ cấp thấp dưới trướng của anh.

Nhưng có một sự kiện liên quan đến võ thuật được tác giả khắc họa rất chi tiết, đó chính là Đại hội võ thuật Quý Thu sẽ được tổ chức trong vài tháng sắp tới.