Nơi Ấy Có Anh

Chương 77





- Ngân Quỳnh cô ấy ra sao rồi?

- Tôi kịp thời phát hiện cho nên đã đưa nó vào bệnh viện rồi, nhưng tinh thần nó không ổn định, nó không ngừng tự trách bản thân nó, huhu – Bà Kim Lương bưng mặt khóc
Minh Nhật không nói không rằng chạy vội đi

Bệnh viện vào buổi ban trưa có phần buồn chán hơn rất nhiều, thậm chí nó yên tĩnh vô cùng bởi bệnh nhân đã chìm vào giấc ngủ. Minh Nhật hộc tốc bước vào bệnh viện đền quầy hướng dẫn hỏi thăm phòng bệnh của Ngân Quỳnh. Cô y tá sau khi nhìn cậu với ánh mắt hàm ý cũng nói số phòng của Ngân Quỳnh cho cậu.

Trên đường đến phòng bệnh, lòng Minh Nhật thấy khó thở vô cùng. Tất cả đều là lỗi tại cậu, là do cậu lợi dụng Ngân Quỳnh để phá hỏng công trình khiến các cổ đông nổi giận, mới nghe theo lời xúi giục của cậu và ba nuôi cậu. Để kế hoạch trả thù của họ thành công.

Chính ba nuôi cậu xúi giục Ngân Quỳnh tìm cách lén lút giấu đi một phần bản thiết kế chi tiết của công trình, rồi đưa ra bản sai lệch khiến công trình bị sập, tất cả mọi thiệt hại đều đổ lên Quang Khải, cho rằng khi Quang Khải thất thế thì sẽ không thể khống chế Ngân Hằng, bắt cô ở bên anh ta nữa. Điều không ngờ là làm ba công nhân thiết chút nữa là thiệt mạng, Ngân Quỳnh gần như tự trách bản thân rất nhiều. Bây giờ Ngân Quỳnh lại bị cướp mất công ty như thế dẫn đến việc cô quẫn trí mà tự tử. Tất cả đều là tại cậu và ba nuôi cậu, vậy mà Ngân Quỳnh lại phải chịu đựng thay.

Minh Nhật đẩy nhẹ cửa phòng bệnh , cậu nhẹ nhàng bước chân vào. Ngân Quỳnh đang ngồi trên giường, tay cô đang truyền nước, một bên cổ tay được băng bó cẩn thận, gương mặt cô tái mét, đầu tóc rũ rượi. Nhìn cô như một kẻ tâm thần miệng không ngừng lẩm nhẩm điều gì đó.

Minh Nhật chưa từng nhìn thấy một Ngân Quỳnh như thế, trước giờ cô luôn là một cô gái xinh xắn dịu dàng hay e thẹn, hay đỏ mặt xấu hổ mỗi khi chạm vào ánh nhìn của cậu, vậy mà giờ đây….

Minh Nhật đau lòng bước đến gần cô, tay cậu đưa lên vuốt mái tóc của cô cho thẳng lại, không ngờ hành động nhẹ nhàng của cậu cũng khiến Ngân Quỳnh giật mình sợ hãi, cô thu người lại, hoảng loạn hét lên:


- Không mà, tôi không muốn đâu. Tôi không cố ý đâu. Ông ta nói với tôi, ông ta tính toán kỹ lưỡng rồi, sẽ không ảnh hưởng gì hết. Ông ta gạt tôi, ông ta gạt tôi…huhu….Ông ta còn lấy mất công ty của tôi….con xin lỗi ba…con xin lỗi ba, con có lỗi với ba và chị rất nhiều. Con có lỗi với tất cả mọi người, huhu….Chị Ngân Hằng bị Lâm Phong cưỡng bức, rồi lại bị Quang Khải cưỡng hiếp đến nỗi phải bỏ đi mất.

- Ngân Quỳnh là anh đây – Minh Nhật đau lòng khôn xiết, cậu nắm chặt lấy vai của Ngân Quỳnh siết chặt rồi gọi thức tỉnh cô.

Ngân Quỳnh bị siết chặt, cô không còn nói nhảm nữa, ngẩng đầu nhìn Minh Nhật bằng đôi mắt vô hồn ngơ ngác, giống như đang nhìn một người xa lạ. Minh Nhật đau đớn, một cô gái đang yên đang lành lại bị cậu làm cho ra bộ dạng này, cậu choàng tay ôm lấy Ngân Quỳnh miệng thều thào:

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Minh Nhật khẽ vuốt tóc Ngân Quỳnh, cậu nhắm mắt lại trong lòng tự hỏi, bản thân cậu trả thù là đúng hay là sai. Đã có quá nhiều người bị hại trong công cuộc trả thù của cậu. Cả Ngân Hằng và Ngân Quỳnh đều cùng lúc bị hại bởi cậu. Rõ ràng cậu muốn bảo vệ Ngân Hằng, cuối cùng cô lại bị chính tay cậu hại thảm thương bị người ta lần lượt làm nhục như thế.

Ông Hoàng Nam đang nằm dưỡng bệnh trên giường, Lâm phong phải quay lại công ty để thu xếp công việc, bà Ngọc lan vì sợ ba chồng biết được tình hình rối ren của công ty lúc này mà lại kích động nên vội vã quay về nhà chăm sóc ông.
Cánh cửa bật mở khiến ông mở mắt, người bước vào chính là ba nuôi của Minh Nhật, ông Nhật Tuyên.

- Ông còn mặt mũi nào đến đây à – Ông Hoàng Nam bực tức cố gắng ngồi dậy.


- Tôi đến để nhìn xem bộ dạng thảm hại của ông như thế nào – Ba nuôi Minh Nhật cười nhạt đáp.

- Ông….

- Thế nào, ông không ngờ mình cũng có ngày này đúng không ? – Ba nuôi Minh Nhật nhếch môi cười đắc ý vô cùng, ông ta kéo một chiếc ghế đến gần giường của ông Hoàng Nam giương giương ngồi xuống.

- Nhật Tuyên, tôi có chỗ nào không phải với anh chứ, vì sao lãi đối xử với tôi như vậy – Ông Hoàng Nam nhìn ba nuôi
Minh Nhật cố gắng dồn nén sự tức giận hỏi.

- Chính các người đã đưa tôi vào tù mà còn dám nói không có lỗi với tôi sao – Ông Nhật Tuyên gầm lên.

- Là chính anh tự chuốc lấy còn trách ai nữa cơ chứ – Ông hoàng nam bất lực đáp.

- Tôi tự chuốc lấy ư, đó chẳng qua là tôi muốn lấy những thứ mình đáng có mà thôi. Tôi làm trâu làm ngựa cho nhà các người như vậy, vậy mà ông lại quyến rũ người yêu của tôi làm cô ấy mang thai, cho nên cái tôi lấy được là thứ xứng đáng thuộc về tôi mà thôi.


- Anh cho rằng anh làm điều đúng hay sao. Năm xưa, vì vợ tôi sức khỏe yếu, e là không thể sinh đẻ được nữa, trong khi tôi là con trai duy nhất trong nhà không thể không có người thừa kế. Tôi cho anh là bạn thân để tâm sự, chính anh chuốc rượu tôi và bạn gái anh rồi đưa chúng tôi cùng vào khách sạn, anh tưởng tôi không biết hay sao. Chính từ lần đó mà cô ấy đã mang thai, tôi đã bù đắp cho hai người rất nhiều tiền và yêu cầu cô ấy phá bỏ bởi vì tôi yêu vợ của mình. Anh chính là muốn dùng đứa bé để sau này uy hiếp moi tiền tôi cho nên mới đồng ý với cô ấy giữ lại cái thai. Nhưng khi anh biết tôi không đá động gì đến đứa con, anh liền chuyển đổi mục tiêu, lợi dụng sự tin tưởng của ba tôi mà tham ô của công cuối cùng bị phát giác và bị bắt vào tù, khiến cô ấy vì lo lắng chạy vạy cứu anh mà kiệt sức chết. Anh còn trách ai được cơ chứ.

- Cho là như vậy thì sao? Còn Minh Nhật? Các người cũng phụ bỏ thằng bé, khiến cho nó căm giận các người và thực hiện kế hoạch báo thù này.

- Tôi thừa nhận, tôi có lỗi với Minh Nhật. Nhưng năm xưa, tôi đã đến gặp cô ấy, chính cô ấy bảo với tôi rằng đứa bé không phải là con tôi mà là con anh, cho nên bao năm nay tôi mới không để ý đến. Bây giờ tôi đã biết nó là con của tôi, tôi đã hết lòng bù đắp cho nó tất cả. Chỉ vì một kẻ tham vọng như anh, che dấu sai lầm của bản thân, đỗ hết trách nhiệm cho người khác, lôi kéo thằng bé vào con đường tội lỗi . Vậy mà thằng bé luôn hết mực kính trọng anh, anh không thấy là mình đã phụ tấm lòng của nó hay sao.

- Haha, phụ lòng ư. Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi rất ghét thằng nhóc. Tôi hận nó vì nó có dòng máu của các người, rất nhiều lần tôi muốn làm cho nó chết đi, chỉ tiếc rằng mạng nó quá tốt mà thôi.

- Anh…- Ông Hoàng Nam không ngờ ông Nhật Tuyên lại dám nói ra những lời như thế , trợn mắt kinh hoàng nhìn gã đàn ông đê hèn kia.

- Tôi lừa gạt nó giống như tôi từng lừa gạt các người vậy. Minh Nhật rất là tin tôi, nó cứ tưởng trên thế gian này, người thương nó nhất chính là tôi, chứ không phải các người. Cho nên lần này họp cổ đông, nó sẽ đem số cổ phần mà các người cho nó chuyển sang cho tôi. Những cổ đông khác cũng nhất trí ủng hộ tôi lên làm chủ tịch, các người nên chuẩn bị tinh thần là vừa, haha…..

Ông Nhật Tuyên vừa về đến nhà đã nhìn thấy Minh Nhật uống rượu trong phòng khách, nét mặt cậu sầu thảm vô cùng.

- Con trai, con sao vậy – Ông Nhật Tuyên tỏ vẻ thương yêu hỏi Minh Nhật.

- Ba…ba có biết Ngân Quỳnh đã tử tự hay không? – Minh Nhật nói giọng ngà ngà say.


- Có, ba có nghe nói, ba cũng thấy tiếc vì điều đó – Ông giả vờ buồn bã đáp.

- Vì sao vậy ba, công ty nhà họ Lâm không đủ hay sao mà ba còn cướp đi công ty của người khác như thế chứ?

- Minh Nhật, ba cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Con cũng biết để mua chuộc các cổ đông khác, mua lại cổ phần của họ, chúng ta cần phải có tiền. Muốn như vậy chúng ta cần người tài trợ giúp đỡ cho chúng ta. Con còn nhớ tên Hào chứ. Ba của hắn ta, ông giám đốc ngân hàng, chính là người tài trợ vốn lớn nhật của chúng ta. Chính ông ta yêu cầu phải chiếm luôn công ty nhà Ngân Hằng, để thay con trai ông ta trả thù rửa hận.

- Ba…tên Hào là do ba sai người đánh hắn tàn phế kia mà – Minh Nhật quay phắt lại chất vấn.

- Ba biết điều đó chứ. Minh Nhật, con nghe lời ba nói, chỉ cần hôm họp cổ đông, chúng ta có thể lấy được đề cử từ tay các lão già kia, công ty của bọn họ thuộc về chúng ta rồi. Chúng ta không còn lo sợ gì tay dám đốc đó, ba sẽ đá hắn đi ngay, sau đó trả lại công ty cho nhà Ngân Hằng có được không.
Minh Nhật buồn rầu gật đầu.

- Chờ ba đi tắm rồi hai cha con mình ra nhà hàng ăn mừng.

Minh Nhật nhìn theo bóng dáng ông Nhật Tuyên, ánh mắt cậu vô cùng lạnh lẽo.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 78