Này! Sao rồi…- Bảo Trâm vừa giúp Ngân hằng lặt rau vừa nói nhỏ bên tai cô.
- Cái gì – Ngân hằng không hiểu ý Bảo Trâm muốn hỏi gì bèn hỏi lại.
- Hai người đó, tiến triển tới đâu rồi. Mình cố tình sắp cho hai người cùng nhau đi chợ để cho hai người có dịp trò chuyện để hóa giải hiểu lầm. Có hết hiểu lầm chưa? Chẳng lẻ chuyến đi vừa rồi hoài công à – Bảo Trâm có chút thất vọng nói.
- Tụi mình có hiểu lầm gì đâu chứ – Ngân Hằng quay mặt đi không nhìn Bảo Trâm, giấu đi gương mặt có chút hồng của mình. Chuyện cô và Lâm Phong đã bắt đầu quen nhau, cô vẫn chưa dám công khia cùng mọi người. Hai người hẹn nhau sẽ giữ bí mật này thêm một thời gian nữa.
- Trời ơi, thật là bó tay với hai người – Bảo Trâm ngửa mặt lên trời than thầm – Thật sự hiểu lầm quá sâu mà. Hồi nãy thấy nhỏ Hạ Huyền cứ bám lấy Lâm Phong mà phát bực. Không được, mình phải tìm cách để hai người kết hợp lại mới được.
Ngân hằng nghe bảo Trâm nói vậy thì định lên tiếng ngăn cản nhưng vừa quay đầu lại thì cô bạn đã chạy bén đi từ đằng nào mất rồi. Ngân Hằng nhìn theo bong của Bảo Trâm thở dài, cảm thấy có lỗi với Bảo Trâm vì đã dấu cô ấy. Nhưng mà còn khá nhiều chuyện vẫn chưa giải quyết. Chuyện Lâm Phong đã nhận lời quen với Hạ Huyền, chuyện Minh Nhật đang buồn vì bà của cậu ấy đang bệnh nặng, cô không muốn cậu lại buồn hơn nữa.
Riếng nhạc báo tin nhắn vang lên, Ngân hằng bèn cầm điện thoại lên xem.
“ Nấu cơm xong thì ra bờ hồ một chút, mình có cái này muốn đưa cho bạn” – Là tin nhắn của Lâm Phong.
Ngân Hằng đọc xong tin nhắn, cô tò mò muốn biết vật mà Lâm Phong muốn đưa ình, cho nên khi nấu cơm xong, cô bạn giao lại cho các bạn nữ trong lớp rồi đi ra bờ hồ. Vừa đi ra đã thấy Lâm Phong đang chơi trò ném đá gie761t thời gian trong khi chờ đợi cô.
- Đợi lâu không? – Ngân hằng mĩm cười hỏi khi Lâm Phong nghe tiếng bước chân của cô thì quay đầu nhìn lại.
- Đợi bạn cả đời còn được mà – Lâm Phong cười ranh ma đáp.
Ngân hằng đỏ bừng cả mặt, lời nói có ý true đùa nhưng lại khiến long cô thấy vui và hạnh phúc, có lẽ đây chính là cảm giác của tình yêu. Cô mím môi nhìn cậu rồi hỏi:
- Gọi mình ra đây có chuyện gì sao?
- Nhắm mắt lại đi – Lâm Phong cho hai tay vào túi rồi ra vẻ bí mật nhìn cô yêu cầu.
Ngân hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong rồi ngoan ngoãn nghe lời cậu khép mi mắt cong cong đầy thu hút của mình lại một cách nhẹ nhàng. Mắt nhắm rồi thì các giác quan khác bỗng trở nên nhạy cảm hơn. Cô cảm thây hơi thở của Lâm Phong vang vọng bên tai mình khiến tim cô đập lien hồi.
- Được rồi, mở mắt ra đi.
Ngân Hằng từ từ mở mắt, trước mặt cô là hai bàn tay đang giơ cao ngang tầm mắt cô, trên đầu ngón tay cậu là hai sợi dây đỏ treo tòn teng hai lọ thủy tinh nhỏ trong suốt. Trong lọ có chứa một cánh hoa màu tím, Ngân Hằng nhận ra đó chính là cánh hoa oải hương lúc nãy họ nhìn thấy. Trong chiếc lọ bên phải còn chứa them một tờ giấy, còn chiếc lọ bên phải thì không có.
Lâm Phong chìa chiếc lọ không có mạnh giấy đưa cho cô, rồi cười nói:
- Chiếc lọ này là của mình. Nhưng nó vẫn còn thiếu.
Ngân hằng cảm thấy song mũi cay cay khi Lâm Phong đã dựa vào câu chuyện hoa oải hương mà cô đã kể để bày tỏ tình cảm của cậu. Cái cậu còn thiếu đó là lời ước hẹn của cô. Trong câu chuyện đó, cậu bé và cô bé kia đã ước hẹn lớn lên sẽ lấy nhau.
Cô rơm rớm nước mắt đưa tay cầm lấy chiếc lọ bân phải, rồi nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt cậu ngập tràn niềm tin vào tình yêu vĩnh hằng của hai người họ.
- Mình đã ghi rồi, tới lượt bạn.
Cậu thò tay vào túi lấy ra một cây viết và một mảnh giấy vuông đưa cho Ngân hằng. Ngân hằng đưa tay nhận lấy cây viết và giấy trên tay Lâm Phong rồi ngồi xuống ngẫm nghĩ sau đó ghi mấy chữ rồi gấp tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong lọ thủy tinh kia.
- Đợi khi chúng ta lớn lên rồi hãy mở ra có được không?
Lâm Phong mĩm cười gật đầu, cậu cầm lấy lọ thủy tinh của Ngân hằng rồi trao cho cô lọ thủy tinh trên tay mình. Khi hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, một cảm xúc dâng tràn, bốn mắt họ nhìn nhau…hương vị tình yêu bao trùm xung quanh họ. Lâm phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ngân hằng. Nụ hôn rất nhẹ nhưng lại mang hương thơm của một tình yêu mãi mãi, của hai tâm hồn hòa nguyện vào nhau.
Yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..
Khi buổi chiều mát mẻ kéo đến, nhà trường lại bắt đầu những cuộc thi khác, như k
** co, đoán chữ. Buổi cắm trại thật sự vui vẻ chứa đầy hồi ức đẹp.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi sau cuộc thi mệt mỏi thì hạ huyền đột nhiên bước đến bên cạnh của Ngân Hằng rụt rè do dự rồi nói:
- Xin lỗi, hy vọng bạn không giận vì mình đã nghi oan cho bạn. Đáng lý mình phải nhìn kỹ hơn rồi mới nói bạn đẩy Ngân Quỳnh xuống song.
- Gớm…giờ này mới chịu xin lỗi, giống như làm vỡ chén rồi bày đặt nói lấy chén vá lại là xong. Chén nào mà vá được chứ – Xuân Phương nghe Hạ Huyền xin lỗi thì bĩu môi nói.
- Phải đó, xin lỗi bây giờ thí có ích gì – Hà Nhi cũng hừ mũi khinh bỉ đáp.
- Thôi bỏ đi. Dĩ hòa di quý thì hơn – Nhật Tân vốn không thích gây sự ồn ào bèn khuyên bạn bè mình.
Ngân Hằng nãy giờ im lặng, bây giờ mới bắt đầu lên tiếng nói:
- Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xí xóa hết đi.
- Nói bỏ qua là bỏ qua sao. Hôm qua có kẻ mắng như tát nước vào mặt của Hằng mà, nói xấu Hằng khắp nơi nữa chứ – Hà Nhi bực tức nói.
- Thôi bỏ đi. Coi như bải học đi, hy vọng lần sau
ai đó đừng có mà vu oan cho người khác nữa là được rồi – Bảo Trâm cũng miễn cưỡng bỏ qua.
Hạ Huyền bị nói móc bực tức quay lưng bỏ đi. Hạ Huyền tức tối thấm nghĩ trong long:” Nếu không phải muốn Lâm Phong nhìn mình với ánh mắt không chứa sự chán ghét thì cô cũng không them đi xin lỗi nhỏ đáng ghét đó”
- Dẹp chuyện này sang một bên đi. Chúng ta cùng tổ chức trò chơi đi – Bảo Duy bèn vỗ tay tập trung sự chú ý của mọi người rồi hô lớn.
Mọi người ngay lập tức vỗ tay hưởng ứng.
Mọi người chơi trò chơi xếp báo.
Đang đứng trò chuyện trong khi mọi người trong lớp đang làm số thăm để bóc thì Ngân hằng thấy Ngân Quỳnh ngồi một chỗ buồn so, hình như ánh mắt Ngân Quỳnh hướng vế phía Minh Nhật đang ngồi trầm lặng bên kia.
“ Chị giúp em nha chị” – Ngân Hằng nhớ lại lời cầu xin của Ngân Quỳnh, cô thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để tạo sự gần gũi giữa Minh Nhật và Ngân Quỳnh bèn nói nhỏ với Bảo Trâm, người đang làm phiếu. Sau đó cô chạy đến rũ Minh Nhật và Ngân Quỳnh cùng tham gia.
Bảo Trâm làm đúng như lời Ngân Hằng, xếp Minh Nhật và Ngân Quỳnh là một cặp. Có điều cô không ngờ, mình cũng bị xếp thành một cặp với Lâm Phong.
Thể lệ trò chơi rất đơn giản. Nam và Nữ cùng đứng chung trên một tờ báo. Báo sẽ được gấp từ từ lại, nghĩa là hai người họ càng lúc càng đứng sát vào nhau. Bên nào càng gấp được nhiều nếp gấp hơn thì thắng. Cho nên may mắn chơi cặp chung với bạn nữ nhỏ con và ốm thì các bạn nam sẽ dễ dàng bế họ lên. Gấp đến khi người nam bế người nữ đứng một chân và chịu đựng trong thời gian dài nhất thì sẽ thắng.
Không chỉ có mỗi lớp Ngân hằng, mà còn khá nhiều bạn đăng ký vào trò chơi thú vị này.
Các đội cũng nhanh chóng bị loại, vì nhiều cặp có bạn nữ quá ư mập, đứng còn không có chỗ thì làm sao mà bế. Nhật Tân cũng vui vẻ tham gia trò chơi này. Không ngờ bắt cặp với cô lại là cậu bạn đó. Có thể xem như hai người họ có suyên với nhau không nhỉ.
- Mình tên là Gia Huy.
- Mình…- Nhật Tân có chút xấu hổ nói.
- Bạn là Nhật Tân đúng không? Cái tên nghe rất hay.
- Cám ơn – C ô xấu hổ cuối cùng khi phát hiện hai người bị gấp dính sát vào nhau thế này.
Ở bên này, Minh Nhật và Ngân Quỳnh trở thành một cậu. Ngân Quỳnh thấy hồi hộp vô cùng, tuy được Minh Nhật cõng một lần, được cậu bế một lần. Nhưng đây là lầ đầu tiên cô ở gần bên cạnh cậu đến như thế, mà lại trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo.
- Chuyện lần trước, mình cám ơn bạn rất nhiều – Cô cười xấu hổ nói, trong giọng có chút hồi hộp vô cùng – Nhờ có bạn khuyên giải nên mình và chị đã làm lành với nhau rồi.
- Không có gì, mình chỉ nói đúng sự thật mình chứng kiến mà thôi – Minh Nhật hờ hững đáp.
Cho đến khi chỉ còn lại 5 cặp cuối cùng. Mấy bạn nam vội vàng bế các bạn nữ lên với tư thế cho là tiện lợi nhất để quyết tâm giành chiến thắng.
Ngân Hằng cũng được Lâm Phong bế bổng lên cao bằng đôi bàn tay rắn chắc của mình. Bốn mắt họ nhìn nhau mĩm cười.
Sức chịu đựng của mọi người càng lúc càng kém. Lần lượt hai bạn bị loại, cả Gia Huy và Nhật Tân cũng bị lọa, giờ chỉ còn duy nhất hai cặp đối đầu là Minh Nhật và Ngân Quỳnh, Lâm Phong và Ngân Hằng.
Bỗng có tiếng nói lớn:
- Hôn đi…hôn đi …
Mọi người nghe vậy, lập tức hò reo theo thôi.
- Hôn đi, hôn đi….
Trước sức ép của mọi người, Ngân hằng bèn cuối người xuống hôn lân mặt của Lâm phong trong tiếng hò reo phấn khích của mọi người.
Điều mọi người không ngờ là Ngân Quỳnh lại chủ động hôn Minh Nhật như thế.
Bây giờ chỉ còn được đọ sức bền như họ mới được. Người gianh được chiến thắng sẽ có đựơc phấn thưởng đặc biệt.
Ai cũng nghĩ Lâm Phong và Ngân hằng sẽ chiến thắng, bởi vì Ngân Quỳnh và Ngân Hằng thì thể trọng ngang nhau. Vào giây phút quyết định kia, Lâm Phong đột nhiên buông taykhỏi người Ngân hằng khiến cô té một phát oan mạng. Còn chưa hiểu chuyện gì, Lâm Phong đã ngã phích xuống đất trong tiếng kinh hãi của mọi người.
Hạ huyền vội chạy lên bên cậu . tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.
Đến khi Ngân Hằng vào thăm Lâm Phong, cô thấy Hạ Huyền nhìn cô vẻ đắc ý vô cùng.
Cô chứa kịp nói lời gì thì Lâm Phong đã lên tiếng nói:
- Hãy coi như chúng ta là những người bạn bình thường. Ngoài mối quan hệ trường lớp ra, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 38