Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 34




Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Lạc Tái đang nghiêm túc tự hỏi phải làm thế nào để truyền bá chính xác nội dung của tứ đại danh tác cho người bạn ngoại quốc thì "Leng keng ~" tiếng cửa thủy tinh bị đẩy ra. Or bị đánh gãy nên không thể nghe bác sĩ đọc sách, tuy sắc mặt không có biến hóa nhưng đồng tử dần biến thành màu đen, bóng dáng dưới sô pha cũng nứt ra răng nanh của dã thú.

Nhưng ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào vô cùng mãnh liệt, bóng đen lập tức bị nó nuốt chửng. Khách nhân lưng ngược với ánh mặt trời tiến vào, tóc của hắn tựa hồ cũng là màu vàng óng ánh, nhìn thoáng qua tựa như có một vòng tròn ánh sáng ở trên đỉnh đầu.

Lạc Tái áy náy vỗ vỗ bả vai của Or, cũng đồng ý lúc xong việc sẽ trở về tiếp tục đọc sách cho hắn nghe. Or có vẻ hiểu chuyện cũng không tùy hứng gây trở ngại cậu, chỉ mỉm cười đứng dậy đem cốc chocolate đã uống hết mang vào phòng bếp. 

Nhưng khi cậu nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của khách nhân thì nhiệt tình thật vất vả dâng lên trong nháy mắt đã bị chèn ép xuống. Cho dù thường xuyên được phụ thân giáo dục rằng không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng người trước mắt này...cũng quá không tầm thường đi?!

Nam nhân vóc dáng cao gầy, cả đầu cạo trọc lóc chỉ để lại một đám tóc ở giữa cao cao như cái mào gà, đã thế còn nhuộm thành hai màu vàng lòe lòe mà đỏ tươi, hai mắt cũng được kẻ thành viền mắt gấu mèo. Ví da theo phong cách Gothic, mặt trên còn treo đầy thủy tinh tròn và lông chim, móng tay sơn đen nhìn qua tựa như móng vuốt của gà.

Nhưng làm một vị bác sĩ thú y, Lạc Tái rất có nguyên tắc, hơn nữa còn tuyệt đối chuyên nghiệp. Sủng vật bị bệnh có thể lựa chọn bác sĩ, nhưng bác sĩ lại không thể lựa chọn sủng vật.

"Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Nam nhân ánh mắt liếc qua liếc lại không ngừng "Tôi muốn...xin cố vấn một chút vấn đề về chim"

"Đương nhiên là có thể. Là liên quan đến sủng vật của anh sao?" Lạc Tái vừa nói vừa đem bộ hồ sơ đăng kí khám bệnh đưa qua, thuận tiện còn đưa kèm một cây bút bi, đầu bút là hình con chim nhỏ màu vàng "Có thể phiền toái anh đăng kí một chút chứ?"

Nam nhân cầm bút, trên hồ sơ đăng kí khám bệnh viết xuống tên mình "Phoenix", loại sủng vật "Chim"

Lạc Tái đánh giá hắn trên tay cũng không thấy cầm theo lồng chim. Đang cảm thấy có chút kỳ quái mà đối phương lại vẫn nhìn chung quanh tâm thần bất an, cảm giác giống như có tật giật mình, điều này càng khiến cậu càng cảm thấy nghi hoặc.

"Có thể hỏi một chút sủng vật của anh ở đâu không?"

"Tôi không phải đến xem bệnh!" Nam nhân có chút táo bạo, rồi lại cẩn thận lấy một vật ở trong túi ra. Vật kia được khăn tay in đầy hình đầu lâu bao tỉ mỉ lại, hắn nhẹ nhàng đặt vật kia lên mặt bàn sau đó mới vô cùng cẩn thận mở ra, tựa như bên trong là kì trân dị bảo vô giá trên đời, hơi có loại vừa đụng vào liền vỡ ra như đậu hủ.

Chờ khăn tay mở hẳn ra, Lạc Tái liền nhìn thấy một quả trứng ở bên trong.

"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, này...đây là trứng gì"

Tuy rằng đối phương nói không phải đến để xem bệnh nhưng Lạc Tái cũng không cự tuyệt lời nhờ vả của hắn. Cẩn thận quan sát một chút, đây là một trứng chim khéo léo, màu vàng như cây ma hoàng thực không có gì đặc biệt, nhìn qua có điểm giống trứng chim oanh, cũng không dễ phân biệt. Nhưng nó cũng chỉ có thể lừa được ánh mắt của loài chim chứ làm sao gạt được ánh mắt của bác sĩ thú y "Đây chỉ là một quả trứng đỗ quyên (Tiếng Việt =chim cu cu, tiếng anh là cuculus) thôi"

"Đỗ quyên?" Nam nhân tựa hồ không phải thực tin tưởng "Nhưng quả trứng này là ở...không phải phát hiện ở trong tổ của đỗ quyên"

Đối với sự nghi ngờ của đối phương Lạc Tái cũng không tức giận, ngược lại còn cẩn thận giải thích với hắn "Chim đỗ quyên là loài chim đẻ trứng ký sinh (đẻ nhờ tổ) Nó cũng không xây tổ, sau khi thụ tinh, chim mái sẽ đẻ trứng vào trông tổ của các loài chim họa mi hoặc vi oanh v.v... Để những loài chim này thay nó nuôi lớn hậu đại. Bởi vậy ở tổ chim khác phát hiện trứng chim đỗ quyên cũng không có gì kỳ lạ cả"

Nam nhân nghe xong lời nói của cậu, thực nghiêm túc nhìn quả trứng kia thật lâu, tựa hồ vẫn không muốn tin tưởng. Lạc Tái thấy thế lại tiếp tục giải thích với hắn "Chim đỗ quyên còn có thể lợi dụng ngoại hình của mình có chút tương tự với chim diều hâu, cố ý bay thật thấp, dùng sức vỗ cánh giả làm ác điểu thường bay ở tầng trời thấp, khiến cho những con chim nhỏ đang ấp trứng bị dọa bay đi. Nó sẽ đem trứng của mình đặt vào giữa những quả trứng trong tổ"

"Quả thật...giống như có nhìn thấy một con chim lén lút ở phụ cận bay tới bay lui, có thể là thừa dịp tôi không chú ý làm vậy" nam nhân thoạt nhìn thực thất vọng, thở dài "Tôi còn tưởng là..."

Lạc Tái an ủi hắn nói "Anh không cần quá để ý, nhận sai là chuyện bình thường. Tuy rằng hành động của chim đỗ quyên có chút ti bỉ nhưng dù sao đây vẫn là kết quả của chọn lọc tự nhiên. Nhân loại mặc dù có lúc đối với một số hành vi của một ít động vật là không thể chấp nhận được, nhưng vẫn phải đứng ở góc độ khách quan xem xét, không nên can thiệp vào cách sinh tồn của chúng nó. Tôi đề nghị ngươi vẫn nên đem quả trứng này thả lại chỗ cũ đi!"

Nam nhân vô cùng uể oải, cái mào gà vàng đỏ cao cao ngất khởi như suối phun trên đầu lúc này cũng có loại vô lực xìu xuống "Tôi vốn nghĩ đến..tôi còn cho rằng..." mấy lời phía sau thế nhưng không nói được, hắn bắt đầu che mũi bi thương nức nở.

Lac Tái nhất thời không nói được lời nào. Không phải chỉ là nhận nhầm loại trứng chim thôi sao? Có cần phải như vừa đánh mất hài tử của mình như thế không...

Nhưng cậu vẫn hảo tâm rút mấy tờ khăn giấy đưa qua, nam nhân vừa vươn tay tiếp nhận vừa không ngừng tiếp tục nức nở, nước mặt nước mũi chảy ra ào ào.

Lạc Tái nhìn mà không khỏi bội phục cái phấn mắt kia cũng quá rắn chắc đi, nước mắt tuôn ào ào ra rồi còn bị hắn sát tới sát lui cũng không thấy phai màu...

Chờ hắn chậm rãi trấn định lại, nam nhân mới nức nở nói nốt câu nói chưa xong lúc nãy "...Tôi vốn tưởng đó là trứng do tôi đẻ ra..." Được rồi, lúc này thì đến phiên hai mắt Lạc Tái đen thui.

Cậu rất muốn nhắc nhở đối phương, nhân loại là động vật linh trưởng, sinh đẻ bằng bào thai. Dựa theo góc độ khoa học tự nhiên mà nói là Sẽ – Không – Đẻ – Trứng!!

Lạc bác sĩ vẫn bình tĩnh như thường, đẩy đẩy mắt kính, khẳng định nói "Thực hiển nhiên, đây là trứng chim đỗ quyên"

"Đúng vậy, tôi đã biết. Nhưng mà..."

Nam nhân lau khô nước mắt, vẻ mặt chờ mong cùng ngữ khí nghiêm túc nói với thầy thuốc "Tôi thật sự rất muốn đẻ trứng"

"......"

Trứng không phải nói muốn đẻ là đẻ được đâu nhá!

Lạc bác sĩ rất lãnh tĩnh "Tôi nghĩ chuyện này không có khả năng"

"Đúng, tôi cũng biết vậy" nam nhân thực tuyệt vọng "Nhiều năm qua tôi vẫn không đẻ được một quả trứng nào..."

Đúng vậy, có gì lạ đâu nà! Tôi cũng chưa từng đẻ trứng mà, phỏng chừng hơn sáu tỉ người bình thường trên toàn thế giới này cũng không đẻ trứng được đâu. 

"Bác sĩ, anh không hiểu đâu, lúc tôi nhìn thấy quả trứng này trong cái tổ trên cây Mạt Dược kia, tôi rất cao hứng! Tôi thậm chí còn có thể kiêu ngạo nói với mấy kẻ cười nhạo tôi rằng "Hắc! Nhìn xem nè! Đây là trứng của tôi đó nha!"

"......"

Cường đại như Lạc bác sĩ mà lúc này cũng không biết phải phun tào thế nào cho tốt nữa. Sẽ không phải là đọc nhiều tiểu thuyết huyền huyễn quá nên thần kinh bị chập mạch đi? Lạc bác sĩ bắt đầu suy xét xem có nên trước gọi điện cho bệnh viện tâm thần hỏi một chút hay không.

"Phiền quá đi! Sao ngươi còn chưa đi chết hả!" thanh niên không kiên nhẫn đánh một quyền vào trên mặt bàn "Rầm!" một tiếng, quả trứng kia đều nhảy lên, sợ tới mức nam nhân kia vội vội vàng vàng dùng hai tay vây quanh quả trứng yếu ớt.

Nam nhân tựa hồ có chút không cam lòng nói nhỏ "Bất quá là mới qua 485 năm thôi mà? Đã trọng sinh nhiều lần như vậy, ngay cả nhân loại đều có thể đứng thẳng đi đường, sao tôi lại không thể tiến hóa một chút chứ..."

"Ngươi như vậy mà cũng đòi đẻ trứng? Trực tiếp đẻ sâu đi!"

Bị phủ định cố gắng, nam nhân nổi giận "Hắc! Sao ngươi có thể nói như vậy chứ!"

Thrus đương nhiên không chút yếu thế đáp trở về "Ta nói chuyện như thế đó, thì sao?!"

"Đầu nhiều mà không có óc, cái đồ cẩu cặn bã!!"

"Không chết được còn thích tự thiêu, con chim điên khùng!!"

"Cút về địa ngục của ngươi đi!!"

"Tự sát xuống địa ngục ngươi cũng đi hơn 800 lần rồi!!"

Nam nhân phẫn nộ tới mức mào gà trên đầu cao cao dựng thẳng lên, bộ dạng nổi giận đùng đùng nhìn thậm chí có điểm giống gà tây bị chọc giận. Mà Thrus hai tay chống ở trên bàn, đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái cuồng khuyển rít gào.( chó điên?! -_-!!)

"Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Lạc Tái không nhịn được nữa, quát bảo ngưng lại cảnh gà bay chó sủa hỗn loạn này.

"Phoenix tiên sinh, tôi cảm thấy thực có lỗi. Là một bác sĩ thú y, tôi phải tiếc nuối nói cho anh rằng, anh không có khả năng đẻ trứng"

Nam nhân không chịu buông tha nhìn cậu "Thật sự không được sao?"

"Hoàn toàn không có khả năng."

Mặc dù cặp mắt kẻ viền đen kia nhìn vô cùng đáng thương, nhưng Lạc Tái không thể bởi vì vậy mà nói dối được. Đùa sao, chẳng lẽ lại muốn phản lại lương tâm mà nói với vị này là "Đừng lo lắng, cứ chậm rãi cố gắng là có thể đẻ trứng được thôi" Chuẩn đoán vô trách nhiệm như vậy, vị này nếu thật về nhà ấp trứng mà lại không đẻ được trứng ra thì còn không quay lại đây đập bảng hiệu của cậu sao!

Thấy đối phương bị Lạc Tái hoàn toàn đả kích, một bộ dạng không thể dậy nổi được nữa, Thrus rất đắc ý kêu gào "Nhìn đi, nhìn đi! Cái bộ dạng ngươi như thế này còn muốn đẻ trứng sao, đó chính là mơ mộng hão huyền! Trở về lăn đống lửa đi cưng!!"

Nam nhân hoàn toàn phẫn nộ rồi, hắn mạnh động thân một cái, chợt cả người "Phừng!!" một chút, toát ra cực đại hỏa diễm. Ngọn lửa cháy rừng rực nhưng người trong ngọn lửa lại không bị bỏng một chút nào. Không chỉ như vậy, cơ thể của hắn ở dưới ngọn lửa càng thêm sinh cơ bừng bừng. Hỏa diễm huyễn hóa thành một cự điểu hoa lệ, lấy hỏa tự thiêu, lấy hỏa trọng sinh.

"Ai sợ ai hả!!" Thrus tuyệt đối không cam yếu thế, ngọn lửa trong mắt "Tạch" một cái bùng lên, miệng cũng "xuy xuy" thở ra lửa địa ngục, nham thạch "Tích Táp" rơi xuống mặt đất, nham thạch vừa rơi xuống đất liền "xèo xèo" cháy đen vài dấu vết.

Rét lạnh của mùa đông hoàn toàn bị thổi bay, hai cái lò lửa hình người đem độ ấm trong phòng trực tiếp bay lên trạng thái bên miệng núi lửa.

"Ngượng ngùng, quấy rầy hai vị một chút"

Hai đầu quái vật đồng hỏa hệ cùng nhau quay đầu, một đôi mắt mạo hồng quang, một đôi mắt mạo hắc diễm (lửa đen), một cái thì tay đã biến thành móng gà, một cái thì miệng đều liệt tới tận bên tai. Lạc Tái bi phẫn, cậu trêu ai chọc ai vậy hả, không phải là chỉ thành thành thật thật ngồi ở trong nhà thôi sao, như thế nào lại bỗng nhiên nhảy vào cảnh cao trào trong phim kinh dị vậy hả?!

Nhưng Lạc bác sĩ vẫn vô cùng bình tĩnh đẩy gọng kính, hàn quang che dấu hết tất cả cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. Cậu bình tĩnh chỉ chỉ vào bàn tay của nam nhân "Tôi nghĩ quả trứng kia đã bị nướng chín rồi"

"A? Hả!! Không ~~"

Hỏa diễm lập tức dập tắt, ngay cả một chút dấu vết đều không có. Nếu không phải nhiệt độ vẫn còn ấm, thật không nghĩ được là lúc nãy nơi này còn sắp phải gọi xe cứu hỏa.

Nam nhân nâng lên quả trứng, vỏ trứng toát ra hơi nước. Trực tiếp trải qua nháy mắt cực nóng thiêu nướng nó.....chín rồi.

Lúc này thì cái mái tóc mào gà vàng đỏ hùng dũng oai vệ đã hoàn toàn giống như bị tạt một ca nước lạnh mà nằm bẹp xuống.

Thrus thấy đối phương một bộ chiến ý mất hết, mũi hừ một tiếng thu lại lửa địa ngục, cũng không ác liệt đến mức bỏ đá xuống giếng.

Nam nhân phủng quả trứng nướng chín kia, hiển nhiên là chịu đả kích quá lớn. Nhưng hắn vẫn vô cùng quý trọng dùng khăn tay bao lấy quả trứng bỏ vào trong lòng, lại nhìn về phía Lạc Tái "Thật ngượng ngùng, khiến cho anh thêm phiền toái rồi" hắn lại từ trong lòng lấy ra một cái bao giấy nhỏ, đưa cho Lạc Tái "Tạm biệt, bác sĩ..." Sau đó tựa như người vừa biết mình bị bệnh nan y khó chữa tha thân thể trầm trọng đẩy cửa thủy tinh lê lết rời đi.

Bởi vì khí tràng bi thương của đối phương quá mức cường đại, Lạc Tái đứng tại chỗ trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Qua thật lâu, Lạc bác sĩ mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhìn bao giấy trong tay.

Lòng hiếu kỳ ai cũng có, Lạc bác sĩ chỉ tính mở ra xem liếc mắt một cái mà thôi.

Mở ra tờ giấy in hình một vị mỹ nữ ăn mặc bại lộ có vẻ được xé xuống từ một tờ tạp chí, xem nhẹ khuôn mặt và bộ ngực lớn nhăn nheo của vị mĩ nữ kia thì trong gói chỉ có một....nhúm bụi...

Không sai, là một nhúm bụi!!

Đây là cái quái gì hả?!

Lúc này Thrus từ trong phòng khách đem quyển [Tây Du kí] bị Lạc Tái bỏ lại lúc nãy mang ra đây, vừa đem sách đặt vào trong tay Lạc Tái vừa liếc mắt một cái "Đây là tro bụi của chim bất tử (phượng hoàng, nhưng nó không nêu rõ nên ta để nguyên), nhìn tỉ lệ này thì hẳn là lần tự thiêu gần nhất khoảng 500 năm trước"

Chim bất tử... chính là thần điểu chết trong hỏa diễm lại từ tro tàn trọng sinh sao?! Khó trách không đẻ trứng được, căn bản là không cần thiết.

Hơn nữa nhúm bụi này...Đồ lừa đảo! Dù nhúm bụi này tản mát ra một loại hương liệu kỳ diệu thì con mẹ nó cũng là tro cốt! Là tro cốt đó!! Đây là cách chỉnh người mới nhất sao?! Không đưa tiền của nhân loại thì cũng đừng đưa mấy thứ linh tinh vớ vẩn này đó có được không hả, muốn ném cũng không dám ném vào trong thùng rác biết không hả!!

Thrus đứng ở bên cạnh đợi thật lâu, mà Lạc Tái trong nội tâm đang bận lật hết cái bàn này đến cái bàn khác cũng hiển nhiên không chú ý tới thỉnh cầu của hắn.

Mà tên kia đương nhiên cũng không phải cẩu cẩu ngoan biết cái gì kêu là "Hold (chờ đợi)", thanh niên không kiên nhẫn một phen đem Lạc bác sĩ bế lên, thoải mái đi từng bước đến sô pha trong phòng khách. Đem người đặt nhẹ nhàng xuống sô pha mềm mại, rồi sau đó ném mấy cái gối ôm đi, lưu loát nằm chiếm hơn phân nửa cái sô pha, đầu không chút khách khí gối lên đùi của Lạc Tái, lại còn thực mất hứng hừ hừ "Sao chân cứng quá vậy, Or không phải uy anh ăn rất nhiều thịt sao? Sao vẫn gầy như vậy chứ!" một bên tìm một tư thế thoải mái nhất. Sau đó dùng ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Tái còn chưa kịp phản ứng được, biểu tình như thể đang nói "Sao anh còn không mau bắt đầu đi "

Thế là lấy ra quyển [Tây Du kí], Lạc Tái nội tâm rơi lệ đầy mặt bắt đầu đọc cho cẩu cẩu nghe chuyện một vị hòa thượng Phương Đông cùng thú cưng heo và khỉ mang theo người hầu đi du lịch khắp nơi...

Ngao~ ngao~ ngao~, rốt cuộc ai mới là chủ nhân đây hả...

Tham khảo tư liệu ghi chú:

Phoenix: Chim bất tử, cứ cách 500 năm liền thu thập nhục quế, cam tùng và cây mạt dược, các loại hương liệu và nhánh cây dồn lại nhóm lửa tự thiêu. Cuối cùng từ trong tro tàn sẽ xuất hiện ấu điểu trọng sinh.

Lynz: *ngoáy ngoáy mông* tự dưng thấy mình chăm chỉ dễ sợ~

Shoorin Yumi: * phóng dao * này thì chăm chỉ, ngừ ta thoi thóp zòy nà