Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 24: Chuyện cũ ngẫm lại mà kinh




Ánh nắng vàng rực rỡ tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, nhẹ nhàng lén lút luồn qua rèm cửa, nghịch ngợm chơi đùa khắp mọi nơi, nhưng bất ngờ phải thấy một phòng bừa bộn, nguyên do là vì một đôi “nam nam” có quan hệ quá mức sai trái mà phức tạp, phơi trần dưới ánh sáng đầu tiên của một ngày.

“Ô cái eo đau quá đi”

Cảm giác đau đớn từ eo truyền đến khiến anh nhịn không nổi mà rên rỉ, ý thức của Phan Tuấn Vỹ từ lơ lửng từng không từ từ trở về não bộ.

Ô… tất cả là do cái tên chết tiệt thích ngược đãi kia, lăn tới lăn lui nguyên một buổi tối, tất cả các tư thế cơ thể trước đây dùng qua đều mang ra sử dụng rồi mà hắn còn thấy chưa đủ, tự cho là mình thông minh phát minh ra các loại tư thế cơ thể mới cực kì quái dị, nói là nhất định sẽ sáng tạo ra kỷ lục thế giới mới, khiêu chiến với cực hạn của nhân loại, thiếu nước mang anh ra xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, hại cái mạng nhỏ của anh tí nữa bị giỡn đến chết.

“Đáng ghét, cậu coi tôi là búp bê bơm hơi chơi hoài không hỏng chắc, cái tên biến thái chết toi này, thù này không báo thì không phải là quân tử!”

Ngay cả khi đang giận chết đi được, Phan Tuấn Vỹ anh cũng không có hoàn toàn mất lí trí, anh biết cơ hội trả thù trôi qua rất nhanh, cần phải tranh thủ lúc tên ma đầu này ngủ say như heo chết mà tiến hành, chứ chờ lúc hắn ta tỉnh lại rồi, ông trời có cho anh mượn thêm mười lá gan anh cũng chẳng dám ho he xằng bậy.

“Hắc hắc, ta nhéo, ta nhéo, ta bóp ta nhéo”

Đem gương mặt tuấn tú say ngủ kéo kéo nhéo nhéo thành đủ các loại mặt quỷ quái đản, Phan Tuấn Vỹ như mở cờ nở hoa trong bụng, sung sướng đến thiếu điều học mấy con khỉ cười lên khẹc khẹc.

“Chơi vui ghê a? Nai con.”

Một đôi mắt đen láy như đá ngọc đen đột ngột mở ra, đường nhìn lãnh liệt bắn thẳng về phía người đàn ông đang mải chơi vui đến quên luôn cả đất trời

Xong, chết chắc rồi, bị tóm cổ rồi, cứ thế này chẳng biết còn có cái vụ “Mãn Thanh thập đại cực hình” gì đang chờ anh đây?

Không sai, mọi người khỏi nghi ngờ, cái tên mà tự ý đem một người đàn ông đường đường nam tử hán hơn ba mươi tuổi đầu gọi là “nai con” này cái tên rõ ràng nhỏ hơn anh tám tuổi, nhưng còn cao lớn oai phong hơn cả anh cái tên chỉ cần trừng mắt, anh cũng đã sợ đến nhũn hết cả tay chân cái tên có tên là Âu Dương Đạo Đức nhưng–cái gì cũng vô đạo đức đây chính là chủ nhân kiếp này của Phan Tuấn Vỹ anh, cũng là sát tinh cuộc đời anh luôn!

Ô… chuyện cũ ngẫm lại mà kinh, cái năm đó tháng đó ngày đó, vì bà xã gặp tai nạn giao thông qua đời mà độc thân, nhờ sự giúp đỡ không ngừng của người bạn thân, khó khăn lắm anh mới có được đối tượng để mà hò hẹn. Hai người sau khi dùng một bữa cơm tối lãng mạn, quyết định đi coi phim để “tiếp tục bồi dưỡng”. Không ngờ, một đêm đáng lẽ vốn dĩ là một kỷ niệm tuyệt đẹp, lại trở thành đêm mà cơn ác mộng đời anh bắt đầu tại WC rạp chiếu phim, anh lại ù ù cạc cạc bị một tên đàn ông biến thái “làm nhục”! “Tiểu đệ đệ” đáng thương của anh dưới sự nắn bóp của ma trảo, không thể chống cự tùy tiện “sùi bọt mép” tại chỗ, khiến anh xấu hổ khóc lóc nghẹn ngào… Anh e là từ đó trở đi, anh chẳng dám bước vào bất kể rạp chiếu phim nào nữa, vốn tưởng rằng sau đó đời này kiếp này anh khỏi gặp lại cái tên biến thái đó nữa, không ngờ, ô… cái tên sét đánh xấu xa siêu cấp *** ma vô địch vũ trụ chẳng biết bày trò yêu pháp gì mà lại dụ dỗ được tâm hồn thiếu nữ thanh xuân của cô con gái cưng Phan Mỹ Mỹ, đùng một cái trở thành con rể tương lai của Phan Tuấn Vỹ anh, đúng là sét oánh giữa trời quang a, chớp mắt một cái kéo anh xuống mười tám tầng địa ngục vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi.

Nghĩ lại, con gái anh bất quá cũng mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung, sao chưa gì mà đã lấy chồng sớm thế được? (huống chi là gả cho cái tên biến thái thế kia), anh đã lập tức ra sức phản đối, nhưng trong nhà địa vị của anh vốn rất là thấp, tất cả đều do “Mỹ Mỹ nữ vương” sai đâu là đánh đó nói gì là làm đấy, huống chi “con gái lớn không phụ thuộc vào cha” a, anh cuối cùng cũng chỉ đành tâm không cam lòng không muốn rưng rưng mà đồng ý thôi.

Về phần cái tên con rể tương lai của anh sao lại trở thành “chủ nhân” của anh? Đường đường một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như anh sao lại biến thành “nai con” của của tên biến thái Âu Dương Đạo Đức? Ô… nói đến đây thì cơn tức đã đầy bụng lại nhồi thêm nỗi uất ức “cái mông”.

Oan lắm, tại vì cái tên ác ma kia uy hiếp anh nếu không đồng ý làm thú cưng cho hắn, hắn sẽ đem “gian tình” của hai người nói cho Mỹ Mỹ.

Cái chuyện không ngẩng nổi mặt nhìn người này nếu mà con gái anh biết thì thà đâm chết anh còn hơn! Vì anh danh một đời Phan Tuấn Vỹ này, anh cũng chỉ đành tan nát ruột gan, nén hết nước mắt mà đồng ý thôi.

Ô… người ta trăm nghìn lần không có muốn a!

“Làm chuyện đại nghịch bất đạo với chủ nhân, còn dám thả hồn bay đi đẩu đi đâu, lá gan của nai con càng lúc càng bự ha?”

Giọng nói lạnh băng nháy mắt lôi tuột Phan Tuấn Vỹ từ hồi ức bi ai xót xa về hiện thực tàn khốc! Anh sợ đến run cả người, lập tức ra vẻ cực kì đáng thương nhìn về phía chủ nhân xin tha:

“Chủ… chủ nhân, chủ nhân đừng có giận mà, là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, là tôi thấy chủ nhân ngài gần đây công tác nhiều mệt quá, nên mới giúp ngài mát-xa mặt tí tí mà thôi.”

“Hừ hừ, xoay giỏi đấy a. Thôi bỏ đi, xét nai con tối qua biểu hiện tốt, lần này tạm tha cưng. Đến đây.”

Ngoan ngoãn xoay người dựa vào ***g ngực ấm áp, để hắn ôm chặt lấy mình, Phan Tuấn Vỹ nhẹ nhàng nhắm mắt lại thở dài.

Dễ chịu quá… lần nào bị hắn dịu dàng ôm vào trong ngực, anh đều có cảm giác hạnh phúc tựa như sắp tan ra.

“Nai con gần đây cũng có da có thịt phết, xem ra mấy món chị Trần làm có vẻ hợp khẩu vị nai con, ngày mai ta bảo chị ấy thay đổi thêm mấy món khác nữa, nai con có món gì đặc biệt thèm không?”

Vuốt ve thân thể đang từ từ mũm mĩm của nai con, Âu Dương Đạo Đức nở một nụ cười thỏa mãn.

“Gì cũng được, chị Trần nấu món gì cũng ngon a.”

Từ khi Mỹ Mỹ đến Đài Trung học đại học, hai người sau khi trải qua một phen sóng gió, anh “phụng mệnh” đến nhà chủ nhân ở chung, tính tính cũng khoảng chừng ba tháng rồi. Thời gian này có thể coi như là thời gian lười biếng nhất kể từ khi anh đẻ ra, anh chẳng phải một mình ôm hết việc nhà như trước, làm cái gì cũng có người hầu hạ, giơ tay là trà dâng, há miệng là cơm đút, không mập lên có họa là quỷ. Vô thức dùng mặt cọ cọ vào thân thể ấm áp bên dưới, Phan Tuấn Vỹ lén lút đảo mắt.

“Hi nai con ngày càng ưa làm nũng nha.”

Xoay người đè anh xuống, Âu Dương Đạo Đức hôn lên chóp mũi nho nhỏ của nai con.

“Hôm nay là ngày kỷ niệm, lát nữa chúng ta lái xe đi ra ngoài chút nha.”

“Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ, chúng ta còn phải đi làm a.”

“Ta là ông chủ của cưng, ta nói nghỉ là nghỉ.”

“Vâng, vâng, Âu Dương chủ tịch, ngài nói gì cũng đúng.”

Bỏ đi, nếu ông chủ còn trốn việc, một người quản lý bé tí ti của phòng hành chính như anh còn chả mừng đến thở phào.

“Nhưng chúng ta đi kỷ niệm cái gì a?”

“Đến tối cưng sẽ biết.” Một nụ cười ngây thơ rạng rỡ nở trên gương mặt tuấn mỹ của Âu Dương Đạo Đức.

Ô… đáng sợ quá đi, mỗi lần cái tên ma đầu này nở nụ cười quái dị kia, hệ thống báo động trong cơ thể Phan Tuấn Vỹ lập tức lên đến mức “báo động đỏ”, kêu ầm ĩ.

“Nai con, cưng nói chúng ta đi ngắm biển có được không?”

“Ngắm biển?” Phan Tuấn Vỹ nghe vậy đôi mắt lập tức sáng rỡ, lòng cảnh giác lập tức giảm ngay. “Được được, tôi muốn đi, tôi muốn đi.”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như con nít…” Lắc lắc đầu cười, Âu Dương Đạo Đức lần nữa bó tay vì tính cách đơn thuần của nai con.

“Lần trước đưa cưng đi dạo ở mấy cửa hàng đồ hiệu, sao cưng chẳng vui thế này?”

“Đi dạo phố nhàm chán chết đi được, bộ quần áo nào tôi mặc vào ngó chẳng như nhau? Huống hồ mấy thứ cậu thích đều là hàng hiệu A mới chả Ni cái gì đó, giá mắc dọa chết được người, tôi chẳng may không cẩn thận làm hỏng một cái, cũng chẳng có tiền đền cho cậu.”

“Là Giorgio Armani, cưng đúng là con nai con nhà quê! Mà chủ nhân đã sớm nói là nai con có thể dùng thân thể gán nợ rồi mà.”

“Gán… gán cái đầu cậu!”

Nhớ lại trước đây anh ở rạp coi phim kinh dị mắc ói đến ụa ra người cái tên ma đầu này, vì bồi thường cho bộ đồ âu đắt đỏ của hắn, mới bị chộp vô WC dùng thân gán nợ. Cái sự giáo huấn bi thảm đó, anh cả đời cũng chẳng quên a!

Biển biếc, trời xanh.

Gió mát, nhẹ thổi.

Biển Đạm Thủy vẫn đẹp thế, nhưng vì hôm nay không phải là ngày nghỉ nên bãi biển mà họ đến càng vắng vẻ chẳng bóng người, khiến Âu Dương Đạo Đức càng thấy vui vẻ thoải mái.

“Lạnh không?” Siết nhẹ người trong lòng, Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng hỏi.

“Không lạnh.” Bị hắn siết vào lòng như vậy, gương mặt Phan Tuấn Vỹ anh đều nóng bừng đến sắp bốc hơi được rồi.

“Ta đã lâu lắm không có tới đây rồi, lâu đến mức chút nữa quên biển Đạm Thủy trông như thế nào rồi…”

Cảnh vẫn như xưa, người lại chẳng còn. Hai câu ấy lặng lẽ hiện lên trong lòng.

“Sao vậy?”

Ngẩng đầu nhìn con người vững vàng vô địch lộ ra vẻ buồn thương chưa từng gặp, trái tim Phan Tuấn Vỹ lập tức hoảng loạn.

“Không có gì… ta chỉ nhớ đến một thiên sứ…”

“Thiên sứ? Cô ta… cô ta đẹp lắm sao?”

“Ừm, rất đẹp, mỗi lần người đó cười, dù là trăng hay sao đền phải nhạt màu.” Âu Dương Đạo Đức như đang nhớ đến cái gì, trên gương mặt nở ra một nụ cười nhung nhớ: “Ngày đó người ấy thích nhất quấn lấy ta đòi ta đưa ra biển chơi, cô ấy rất yêu nước, thường mải chơi đến chẳng muốn về, lần nào ta cũng phải vừa dỗ dành, vừa cầu xin cô ấy mới chịu về.”

“Cậu buông ra, tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”

“Toilet xa lắm, dù sao ở đây cũng chỉ có cưng và ta, cưng cứ tới luôn đi.”

“Tôi không muốn.”

“Hi nai con khỏi xấu hổ, có muốn chủ nhân giúp cưng không?”

Nhìn thấy cái quần nhỏ của mình cũng sắp bị tụt xuống, Phan Tuấn Vỹ đột nhiên đập mạnh vào tay hắn.

“Đừng có đụng vào tôi!”

“Nai con ăn tim hùm gan báo rồi sao? Dám vô lễ với chủ nhân, cưng sao cưng lại khóc?”

“Ai nói tôi khóc? Con mắt nào của cậu thấy tôi khóc hả?”

“Hai mắt thị lực tiêu chuẩn mười trên mười của ta thấy cưng khóc.”

“Tôi… tôi khóc thì sao nào? Tôi sợ cậu chắc? Tôi thích khóc thế thì sao? Tôi khóc chết luôn cũng liên quan gì đến cậu?”

“Câm miệng! Cưng quấy đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lùng khiến nước mắt vừa lau khô của Phan Tuấn Vỹ lại bắt đầu rơi xuống không ngừng, anh liều mạng trừng mắt lườm cái tên vô tâm vô phế trước mắt, hận không thể trừng mắt chọc thủng mấy lỗ trên người hắn.

“Ta đã nói không cho phép cưng nói từ “chết” rồi, lần sau tái phạm xem chủ nhân phạt cưng thế nào.” Kéo nai con vào lòng, lau lau nước mắt trên mặt anh, Âu Dương Đạo Đức bỗng bật cười.

“Cậu cười cái gì a?”

Tên biến thái này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Coi chừng cười rớt răng ra đó!

“Cưng đúng là thùng dấm chua, dứt khoát đem cưng đi làm thịt nai nhúng dấm thêm món cho bữa tối hôm nay cho rồi.”

Âu Dương Đạo Đức hắn là anh tài trời cho, tí bụng tí dạ tí tim gan này của nai con, hắn dùng một tế bào não mà nghĩ là biết ngay.

“Ai là thùng dấm a? Tôi… tôi đâu có ghen đâu.”

“Lại còn khẩu thị tâm phi. Nai con thực ra không cần ghen, thiên sứ kia là… là em gái ta…”

Bỗng nhiên vùi mặt vào cổ anh, tựa như không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt mình, nhưng Phan Tuấn Vỹ lại có thể cảm thấy nồi đau nhói buốt của hắn.

“Em ấy… em ấy đã…”

Đã chết. Đã chết rồi. Năm đó cô em gái mới bảy tuổi bị cha mẹ đem theo cùng tự sát vì chịu không nổi sự siết nợ của những chủ cho vay nặng lãi. Phan Tuấn Vỹ đã được cô bạn thanh mai trúc mã Lý Sa của Âu Dương Đạo Đức kể cho nghe chuyện thuở nhỏ mà hắn không muốn ai biết từ lâu. Chuyện bi thảm như thế mà anh lại mang ra ghen tuông, lại còn tự tay làm cho vết thương cũ của hắn chảy máu, Phan Tuấn Vỹ hận không thể tát cho mình hai cái!

“Đừng nói nữa! Xin lỗi, xin lỗi…”

Siết chặt con người mà anh yêu đến có thể chết đi, Phan Tuấn Vỹ chỉ có thể khóc lóc xin lỗi.

“Shh… nai con đừng khóc nữa, có phải nai con nghe Lý Sa nói gì không?”

“Không có… không có…”

“Ta không quan tâm cưng biết gì, cưng phải hiểu ta không cần thương hại.” Âu Dương Đạo Đức nâng gương mặt nai con, lặng lẽ nhìn anh.

“Không phải là thương hại… tôi… tôi chỉ đau lòng”

Chưa nói dứt lời đã bị đè xuống bờ cát, tất cả lời nói đều bị nụ hôn nuốt chửng, Phan Tuấn Vỹ cố gắng dùng thân thể mà đáp trả, anh sợ tình cảm cấm kị trong lòng mãi mãi chẳng bao giờ được đáp lại kia sẽ khiến mình òa khóc.