Dùng tay chọc chọc gò má hắn, Tang khuôn mặt trẻ con ngồi chồm hổm trên long sàng giương mắt nhìn người sắc mặt không vui .
“Vương huynh, huynh nói Phàm Phàm bao giờ mới thức dậy.”
“Đệ ầm ĩ quá đi.” Chưa từng phát hiện đệ đệ của mình lại chướng mắt thế này, đưa tay học theo chọc chọc gò má của hắn.
Nếu không phải nể tình huynh đệ, y đã sớm đuổi Tang ra ngoài.
“Vương huynh, đau quá.” Á á kêu đau Tang ôm hai má, chép miệng.
“Không có chuyện gì thì ra ngoài đợi.” Chỉ ra ngoài cửa, y không khách khí hạ lệnh trục khách.
Quân Bất Phàm là của y cho dù Tang cũng không thể đụng, đừng cho rằng y không biết âm mưu của Tang muốn cùng y tranh người, nằm mơ đi!
Ở phương diện khác phải thừa nhận Tang có thiên phú hơn biết bày ra chính sách ôn nhu, cho nên y càng thấy Tang không thuận mắt.
“Hoàng thượng. . . . . .” Quân Bất Phàm từ từ mở hé hai mắt, miệng lẩm bẩm từ ngữ hỗn loạn.
“Trẫm ở đây.” Trong lòng đau xót, y lập tức đi đến phía trước.
Có một khắc y bỗng nhiên hận thân phận hiện tại của mình, nếu Quân Bất Phàm gọi thẳng tên y thì tốt biết dường nào?
Đáng tiếc chính là nếu Quân Bất Phàm biết là y, sợ rằng sẽ trở lại lạnh lùng như lúc trước. . . . . .
“Hoàng thượng, ngài không sao chứ?” Nắm lấy ống tay áo y, Quân Bất Phàm mặt nặng vẻ ưu tư.
“Trẫm không sao hết, ngươi đừng động, độc chỉ vừa mới giải thôi.” Trở tay cầm tay hắn, lắc đầu bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.
“Độc. . . . . . đúng …thần trúng độc!” Hắn lúc này mới nhớ bản thân trúng độc, muốn ngồi dậy nhưng người không còn sức.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi, trẫm sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.” Sờ lên gương mặt tái nhợt, trong lòng thầm hận.
Nhìn qua những món ăn bị tẩm thuốc độc, y lập tức hiểu, người hạ độc thấy lần trước không độc chết y chưa từ bỏ ý định lần nữa hạ độc.
Ai dám hạ độc trong ngự thiện của hoàng đế, đáp án rõ rành rành chỉ không nghĩ đến hắn can đảm như thế, dám công khai độc chết hoàng thượng.
Y nhất định bắt người hạ độc muốn sống không được muốn chết không xong, xuống mười tám tầng địa ngục cũng không giải được mối hận trong lòng y!
“Hoàng thượng, người biết là ai hạ độc?” Thấy sắc mặt y hồng nhuận, thức ăn hỗn độn trên mặt đất, hắn mới yên tâm.
Xem ra hoàng thượng chưa dùng những món ăn có độc, may là hắn ăn trước, nếu không hậu quả khó mà lường nỗi!
“Lần này trẫm đã sai nuôi nhầm gian thần, trẫm phải bắt hắn tới lột da hắn.”.
“Hoàng thượng, ngài nói người hạ độc là Lãnh. . . . . .” Không thể tin vào lỗ tai của mình, Quân Bất Phàm trừng lớn hai mắt.
Lãnh Phong là người luôn theo bên cạnh hắn, lúc đó nếu không phải Lãnh Phong mang theo người truy sát hắn, hắn cũng không tin phản đồ lại chính là hắn nhưng hôm nay hoàng thượng lại nói Lãnh Phong hạ độc. . . . . .
“Chính là hắn, hắn không chỉ mới lần đầu. . . . . .” Phát hiện mình nói lỡ miệng, y vội vã ngậm miệng.
“Sao lại thế. . . . . . Hắn muốn chính là mạng của thần, sao lại hạ độc hại hoàng thượng? !”
Chẳng lẽ Lãnh Phong muốn giết không chỉ có hắn mà còn có hoàng thượng?
Càng nghĩ càng thấy sợ, mồ hôi lạnh toát ra ngoài thấm ướt hơn phân nửa xiêm y.
“Trẫm thấy hắn không những muốn mạng ta, hắn còn muốn cả thiên triều.” Thấy rõ tiên cơ, y sớm dùng đọc tâm thuật nhìn thấu nội tâm Lãnh Phong.
Thân thế Lãnh Phong cũng không đơn giản như mặt ngoài, hắn là con riêng của đương kim thái hậu, hơn hai mươi năm trước sau khi sinh hạ đương kim hoàng thượng, tiên hoàng trong cung có thêm không ít phi tần xinh đẹp, thái hậu dần dần bị tiên hoàng vắng vẻ, sau không cam lòng mới tư thông đại thần len lén sanh ra Lãnh Phong lại không dám đem Lãnh Phong ở lại trong cung.