Ngay sau đó, Quân Bất Phàm ngủ mê một ngày một đêm cũng chưa từng tỉnh lại, tim sợ hãi đập mạnh, đợi đến khi kiểm tra tỉ mỉ thân thể mới phát hiện hắn chẳng qua mệt quá mới bất tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phàm phàm, thân thể ngươi yếu ớt quá, bảo ta sau này làm sao yêu thương ngươi.” Ngồi bên cạnh long sàng, vuốt nhẹ gương mặt ngủ say, bất tri bất giác học theo cách Tang gọi hắn.
Vừa gọi tên hắn vừa nhớ lại cảnh kích tình ban nãy, nếu giữa bọn họ cứ sinh hoạt hòa thuận vậy thì tốt biết bao.
“Ô. . . . . .” Trong lúc ngủ mơ Quân Bất Phàm bất an xoay người, nhíu chặt lông mày, khóe môi khẽ run rẩy.
“Thấy ác mộng sao?Đừng sợ, có ta ở đây.” Đở dậy bờ vai hắn, đem hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên sau lưng hắn giống như hắn là đứa vừa mới sinh ra, trong mắt tất cả hàn băng đều tan chảy.
Cô độc gần ngàn năm ngay cả phối ngẫu cũng do nuôi dưỡng mà đến, hôm nay chẳng qua đơn thuần ôm lấy Quân Bất Phàm mà y không nỡ buông tay, thấy Quân Bất Phàm cười với Tang thì y bực bội không vui.
Không biết đó là loại tình cảm gì nhưng y biết mình không thể dễ dàng cho Quân Bất Phàm rời khỏi, tuyệt đối không!
“Xà. . . . . . Xà yêu. . . . . . đừng lại đây. . . . . .” Quân Bất Phàm bất an vặn vẹo cơ thể, trên trán mịn phân tán nhiều mồ hôi nóng, miệng lẩm bẩm không ngừng như đang gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.
Thực tế chính xác, hắn mộng thấy Cự Mãng hóa thành khổng lồ mở miệng to như chậu máu muốn ăn hắn. . . . . .
“Phàm phàm, ngươi sợ ta thế sao?”
Y làm rất nhiều chuyện cho Quân Bất Phàm mà Quân Bất Phàm vẫn sợ y như tránh rắn rết, thật quá tổn thương lòng y!
Y đâu biết Quân Bất Phàm tính tình bảo thủ căn bản không thể tiếp nhận nam hoan chi dục, mà y một bước tiếp một bước bức bách hắn, trong lòng hắn hiện tại đã lưu lại vết thương không thể xóa mờ.
Với lại vết thương đó căn bản không chỉ mấy ngày là có thể lành lặn, đáng tiếc y thân là yêu nên không biết việc này chỉ biết cưỡng cầu.
“Xà! Xà!” Hét lớn một câu, Quân Bất Phàm mở hé hai mắt, mái tóc dài bị mồ hôi thấm ướt dán sát lên mặt, trong con ngươi từng trong trẻo như nước căng đầy tơ máu.
“Tỉnh rồi không sao hết.” Cầm chặt tay hắn, tim giống như bị đao cắt đau triệt nội tâm.
“Hoàng thượng. . . . . .” Đến khi hắn thấy rõ người trước mắt, mặt tái mét kéo ra bàn tay bị cầm, hắn cuống quít đứng dậy xuống giường.
“Khoan đứng lên, ngươi hôn mê một ngày một đêm, thân thể còn chưa khôi phục.” Mạnh mẽ ép hắn nằm ại trên giường, kéo lấy chăn bằng tơ vàng đắp lên người hắn.
“Hoàng thượng, mời dùng thiện {dùng cơm}.” Thái giám ở ngoài cửa gọi, thanh âm không lớn không nhỏ vừa lúc để hai người bên trong nghe.
“Còn không nhanh đưa vào.”
Đến là mười vị thị nữ bưng lấy hạp khắc kim long, từ từ tiến vào bên trong điện, đem đồ ăn tinh mỹ bên trong hạp bày trí trên bàn, mới cung kính đứng ở hai bên.
“Các ngươi cũng đi xuống đi, trẫm tự mình dùng.” Nhìn trong phòng toàn cung nữ thái giám, y không kiên nhẫn lắc lắc tay.
“Tuân chỉ.” Cung nữ thái giám thoáng cái tất cả đều đi ra ngoài, bên trong điện trống rỗng chỉ còn hai người bọn họ.
“Đến, cùng trẫm dùng bữa.” Vui vẻ đỡ hắn ngồi dậy.
Nghĩ đến hắn vài ngày qua chưa dùng món chính mới sai người ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn chờ hắn tỉnh lại cùng nhau dùng.
Quân Bất Phàm sờ sờ bụng mình, ngẩng đầu nhìn món ăn trên bàn, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
Ngủ trên long sàng đã tối kỵ, hắn sao có thể cùng hoàng thượng ngồi cùng bàn dùng bữa, đây là đại bất kính ah.
Mặc dù hắn và hoàng thượng đã có quan hệ nhưng hắn không phải loại người được sủng mà kiêu, cũng không mong gây ra thêm nhiều chuyện phiền toái.
Không quan tâm hắn phản kháng, trực tiếp ôm hắn đến trước bàn, thả vào trên ghế, chờ hắn bình tĩnh trở lại thời gian đã tối.
“Thế nào, không đói sao?” Kẹp một món ăn thả vào chén bạch ngọc, trong lòng lo lắng nói không nên lời.
“Hoàng thượng dùng trước, thần không đói.” Nén đi cơn đói, hắn vẫn kiên thủ quân thần chi lễ.
“Không đói cũng phải ăn, hai ngày qua ta không thấy ngươi ăn gì cả.” Không ngừng gắp món ăn đặt trước mặt hắn, chỉ một lát trong chén bạch ngọc xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Hoàng thượng không ăn, thần cũng không ăn.” Không đành lòng cự tuyệt hảo ý của y, Quân Bất Phàm đưa tay gắp một ít thức ăn lên dùng.
“Tốt, tốt, chúng ta cùng nhau ăn.” Mắt xà cười cong thành hình bán nguyệt, thiếu chút cười tại chỗ.